Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải
Chương 38
2024-10-18 14:40:23
Nguyệt Thủy và Marry chạy vào rừng mưa càng lúc càng lớn hai người đang bị thương nước mưa trút xuống đụng vào vết thương làm cho da thịt đau rát
"Marry cậu cố lên chúng ta tìm một cái hang trốn vào" Nguyệt Thủy đỡ Marry vừa chạy mắt vừa đảo xung quanh mưa đường thì trơn trợt sức lực mỗi lúc yếu đi.
"Nguyệt Thủy tớ hình như không chịu nổi nữa" Marry dường như kiệt sức nắm lấy tay cô nước mắt hòa vào mưa "cậu cahy5 trước đi, tớ còn sức giữ chân bọn họ"
"không đi thì cùng đi" Nguyệt Thủy khóc nấc từng tiếng và cũng là lần đầu tiên cô khóc nhiều như vậy. Từ nhỏ bọn họ đã được tổ chức nuôi lớn dù chịu nhiều uất ức cũng không được khóc càng không thể hiện ra bộ dạng mệt mỏi chỉ khi cô gặp Trạch Hàn cô lại bị anh làm cho mềm yếu đi.
"không được cậu chạy đi, nếu cứ vì mình thì cậu sẽ bị bắt lại, Nguyệt Thủy cậu biết không khi mình biết cậu có được hạnh phúc của riêng mình, mình rất ghen tị với cậu nhưng cũng mừng cho cậu, hứa với mình phải tránh xa khỏi bọn họ đi tìm hạnh phúc của mình hiểu không" tiếng mưa càng lúc càng lớn lấn đi tiếng nói của Marry "nhanh chạy mau lên" Marry đẩy Nguyệt Thủy ánh mắt kiên quyết "mau đi đừng để sự hy sinh của tớ là vô ích MAU"
Nguyệt Thủy tay gạt đi nước mắt ấm ức quay lưng rời đi cô vừa khóc vừa chạy khoảng 15 phút sau có tiếng súng vang lên cô vẫn chạy vẫn không quay đầu nhìn lại nhưng dường như nước mắt đã làm nhòe đường đi phía trước của cô.
"Hôm nay mưa hơi lớn, chạy xe cẩn thận một chút" Doãn Tuyết nhìn qua Thiếu Thành ánh mắt hiện lên ý cười, hôm nay cô và anh hai người có hẹn đi mua quà cưới cho Tử Nguyệt và Thiếu Diễn, từ lúc bị thương em trai của anh như là đứa bé ba tuổi luôn đòi Tử Nguyệt bên cạnh, vừa khỏe lại là đòi tổ chức lễ cưới với lý do "không để cho con anh có cơ hội không được gọi ba" làm mẹ anh và ba anh mừng rối rít lên phải tổ chức hôn lễ trong tháng này.
"Thiếu Thành anh nói xem sao Thiếu Diễn lại thay đổi như vậy không phải thích con trai sao"
"ừm thì đúng là thích con trai nhưng hình như anh chưa thấy nó lên giường với ai"
"hả vậy là thích hay không em cứ tưởng"
"đâu phải cứ thích là lên giường với lại anh thích em không lẽ..." Thiếu Thành nói câu này cố tình nhìn qua Doãn Tuyết, làm cô ngại đỏ mặt
"anh nghiêm túc lái xe đi"
"hahahaha"
KÉT
Đang chạy bất ngờ có người chạy ra giữa đường làm hai giật mình thắng gấp"em không sao chứ"
"không sao, anh xem có phải đụng người ta rồi không"
"em ngồi đây anh xuống xem thử" Thiếu Thành bước xuống trước đầu xe anh cách một mét có một cô gái toàn thân đầy vết thương đang nằm im không động đậy, anh tiến tới nhìn thì bất chợt một cánh tay nắm lấy chân anh "cứu......cứu......cứu tôi"
Doãn Tuyết nhìn thấy thì bước xuống xe nhìn cô gái này cô lại nhớ tới mình khi đó "cứu cô ấy được không"
"không biết cô ấy là ai"
"nhìn những vết thương này có lẽ vừa bị tra tấn rất nặng" Doãn Tuyết cúi người đỡ lấy người con gái đó "mặc kệ là ai thì mạng người cũng rất đáng quý"
Hai người đưa cô gái vào xe rời đi thì khoảng 15 phút sau đám người bên tổ chức đuổi tới không nhìn thấy ai chỉ có vết máu đang bị mưa cuốn trôi "mẹ nó lại bị mất"
Trạch Hàn đang ngồi trong phòng làm việc nghe người áo đen báo cáo về tung tích của Tử Nguyệt
"thiếu gia là người của tổ chức XO, nhóm này là băng trộm cũng có tiếng trong thành phố cô Nguyệt Thủy được chugn1 huấn luyện từ nhỏ"
"vị trí ở đâu" anh lạnh lùng cất giọng, ánh mắt lạnh lẽo như đại ngục nhìn phía ngoài cửa sổ.
Trong biệt thự họ Trần Thiếu Diễn do bị thương nên không đến cty đang ngồi họp ở trong phòng làm việc, Tử Nguyệt và mẹ anh đang dưới bếp hôm nay bà đang định làm món canh tẩm bổ cho mọi người Tử Nguyệt rất muốn học nên phụ bà
"Tử Nguyệt cảm ơn con"
"dạ con cũng đâu làm gì"
Bà nắm lấy tay cô "cảm ơn con chịu được tính khí của con trai bác và chấp nhận con người nó"
"con phải cảm ơn mọi người vì đã chấp nhận con" Tử Nguyệt cúi đầu nước mắt muốn chảy xuống
"sao lại khóc rồi con bé này từ nay gọi ta là mẹ con cũng sắp làm con dâu của ta rồi còn gì"
"dạ.....mẹ" Từ mẹ cô gọi ra khiến cho nước mắt chảy ra nhiều hơn đã bao lâu rồi cô cũng không nhớ được từ mẹ này cô gọi ở đâu
"ngoan, ngoan lắm"
Thiếu Diễn trên lầu đi xuống thấy hai người trong bếp còn thấy Tử Nguyệt khóc anh hoảng lên "sao thế, sao em khóc" đi lại nâng mặt cô lên lau đi nước mắt cũng không để ý có ai ở đây tự nhiên mà hôn lên má cô làm cô ngại đỏ mặt "anh làm gì thế"
"thì anh hôn em" anh nói thản nhiên.
"có mẹ ở đây đó"
Thiếu Diễn nhìn qua mẹ "mẹ sẽ không để ý đâu phải không" anh nháy mắt với bà làm bà bật cười "đúng đúng cứ tự nhiên"
Tiếng xe ngoài cửa là Thiếu Thành và Doãn Tuyết nhưng hình như có tiếng nói hổn loạn của quản gia mọi người từ bếp đi ra thấy Doãn Tuyết và Thiếu Thành đang đỡ một người co gái đi vào
"gì vậy ai đây" Thiếu Diễn ngạc nhiên nhìn anh mình.
"không biết"
"không biết mà sao lại đem về"
"Doãn Tuyết nói phải cứu" câu nói của Thiếu Thành khiến mọi người vừa ngạc nhiên vừa buồn cười hai cậu chủ của nhà này đúng là nghe lời vợ.
"thôi đưa lên phòng đi, quản gia dặn người chuẩn bị đồ thay cho cô gái này"
"dạ bà chủ"
Trong cơn mơ màn Nguyệt Thủy nhìn thấy rất nhiều người đứng cạnh mình những khuôn mặt xa lạ cô còn nghe thấy có người nói "cô ấy hình như đang mơ" đó là giọng của ai không phải của Trạch Hàn, nhưng Trạch Hàn là ai tại sao trông đầu cô lại xuất hiện cái tên này mà cô là ai.
"anh bao giờ mới tỉnh" Thiếu Diễn húc vai anh mình hỏi
"không biết, vết thương nặng mất máu nhiều"
Nguyệt Thủy tỉnh lại là sáng ngày hôm sau cô đảo mắt nhìn xung quanh bắt gặp một cô gái với mái tóc xoăn tự nhiên gương mặt xinh đẹp đang nhìn mình
"tỉnh rồi, Thiếu Thành anh xem" Doãn Tuyết kéo Thiếu Thành qua xem, kiểm tra một hồi anh mới hỏi Nguyệt Thủy "cô biết mình là ai không"
lắc đầu
"cô còn nhớ gì không"
lắc đầu
Nhìn một hồi anh kết luận với mọi người "cô ta mất trí nhớ rồi".
"Marry cậu cố lên chúng ta tìm một cái hang trốn vào" Nguyệt Thủy đỡ Marry vừa chạy mắt vừa đảo xung quanh mưa đường thì trơn trợt sức lực mỗi lúc yếu đi.
"Nguyệt Thủy tớ hình như không chịu nổi nữa" Marry dường như kiệt sức nắm lấy tay cô nước mắt hòa vào mưa "cậu cahy5 trước đi, tớ còn sức giữ chân bọn họ"
"không đi thì cùng đi" Nguyệt Thủy khóc nấc từng tiếng và cũng là lần đầu tiên cô khóc nhiều như vậy. Từ nhỏ bọn họ đã được tổ chức nuôi lớn dù chịu nhiều uất ức cũng không được khóc càng không thể hiện ra bộ dạng mệt mỏi chỉ khi cô gặp Trạch Hàn cô lại bị anh làm cho mềm yếu đi.
"không được cậu chạy đi, nếu cứ vì mình thì cậu sẽ bị bắt lại, Nguyệt Thủy cậu biết không khi mình biết cậu có được hạnh phúc của riêng mình, mình rất ghen tị với cậu nhưng cũng mừng cho cậu, hứa với mình phải tránh xa khỏi bọn họ đi tìm hạnh phúc của mình hiểu không" tiếng mưa càng lúc càng lớn lấn đi tiếng nói của Marry "nhanh chạy mau lên" Marry đẩy Nguyệt Thủy ánh mắt kiên quyết "mau đi đừng để sự hy sinh của tớ là vô ích MAU"
Nguyệt Thủy tay gạt đi nước mắt ấm ức quay lưng rời đi cô vừa khóc vừa chạy khoảng 15 phút sau có tiếng súng vang lên cô vẫn chạy vẫn không quay đầu nhìn lại nhưng dường như nước mắt đã làm nhòe đường đi phía trước của cô.
"Hôm nay mưa hơi lớn, chạy xe cẩn thận một chút" Doãn Tuyết nhìn qua Thiếu Thành ánh mắt hiện lên ý cười, hôm nay cô và anh hai người có hẹn đi mua quà cưới cho Tử Nguyệt và Thiếu Diễn, từ lúc bị thương em trai của anh như là đứa bé ba tuổi luôn đòi Tử Nguyệt bên cạnh, vừa khỏe lại là đòi tổ chức lễ cưới với lý do "không để cho con anh có cơ hội không được gọi ba" làm mẹ anh và ba anh mừng rối rít lên phải tổ chức hôn lễ trong tháng này.
"Thiếu Thành anh nói xem sao Thiếu Diễn lại thay đổi như vậy không phải thích con trai sao"
"ừm thì đúng là thích con trai nhưng hình như anh chưa thấy nó lên giường với ai"
"hả vậy là thích hay không em cứ tưởng"
"đâu phải cứ thích là lên giường với lại anh thích em không lẽ..." Thiếu Thành nói câu này cố tình nhìn qua Doãn Tuyết, làm cô ngại đỏ mặt
"anh nghiêm túc lái xe đi"
"hahahaha"
KÉT
Đang chạy bất ngờ có người chạy ra giữa đường làm hai giật mình thắng gấp"em không sao chứ"
"không sao, anh xem có phải đụng người ta rồi không"
"em ngồi đây anh xuống xem thử" Thiếu Thành bước xuống trước đầu xe anh cách một mét có một cô gái toàn thân đầy vết thương đang nằm im không động đậy, anh tiến tới nhìn thì bất chợt một cánh tay nắm lấy chân anh "cứu......cứu......cứu tôi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Doãn Tuyết nhìn thấy thì bước xuống xe nhìn cô gái này cô lại nhớ tới mình khi đó "cứu cô ấy được không"
"không biết cô ấy là ai"
"nhìn những vết thương này có lẽ vừa bị tra tấn rất nặng" Doãn Tuyết cúi người đỡ lấy người con gái đó "mặc kệ là ai thì mạng người cũng rất đáng quý"
Hai người đưa cô gái vào xe rời đi thì khoảng 15 phút sau đám người bên tổ chức đuổi tới không nhìn thấy ai chỉ có vết máu đang bị mưa cuốn trôi "mẹ nó lại bị mất"
Trạch Hàn đang ngồi trong phòng làm việc nghe người áo đen báo cáo về tung tích của Tử Nguyệt
"thiếu gia là người của tổ chức XO, nhóm này là băng trộm cũng có tiếng trong thành phố cô Nguyệt Thủy được chugn1 huấn luyện từ nhỏ"
"vị trí ở đâu" anh lạnh lùng cất giọng, ánh mắt lạnh lẽo như đại ngục nhìn phía ngoài cửa sổ.
Trong biệt thự họ Trần Thiếu Diễn do bị thương nên không đến cty đang ngồi họp ở trong phòng làm việc, Tử Nguyệt và mẹ anh đang dưới bếp hôm nay bà đang định làm món canh tẩm bổ cho mọi người Tử Nguyệt rất muốn học nên phụ bà
"Tử Nguyệt cảm ơn con"
"dạ con cũng đâu làm gì"
Bà nắm lấy tay cô "cảm ơn con chịu được tính khí của con trai bác và chấp nhận con người nó"
"con phải cảm ơn mọi người vì đã chấp nhận con" Tử Nguyệt cúi đầu nước mắt muốn chảy xuống
"sao lại khóc rồi con bé này từ nay gọi ta là mẹ con cũng sắp làm con dâu của ta rồi còn gì"
"dạ.....mẹ" Từ mẹ cô gọi ra khiến cho nước mắt chảy ra nhiều hơn đã bao lâu rồi cô cũng không nhớ được từ mẹ này cô gọi ở đâu
"ngoan, ngoan lắm"
Thiếu Diễn trên lầu đi xuống thấy hai người trong bếp còn thấy Tử Nguyệt khóc anh hoảng lên "sao thế, sao em khóc" đi lại nâng mặt cô lên lau đi nước mắt cũng không để ý có ai ở đây tự nhiên mà hôn lên má cô làm cô ngại đỏ mặt "anh làm gì thế"
"thì anh hôn em" anh nói thản nhiên.
"có mẹ ở đây đó"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu Diễn nhìn qua mẹ "mẹ sẽ không để ý đâu phải không" anh nháy mắt với bà làm bà bật cười "đúng đúng cứ tự nhiên"
Tiếng xe ngoài cửa là Thiếu Thành và Doãn Tuyết nhưng hình như có tiếng nói hổn loạn của quản gia mọi người từ bếp đi ra thấy Doãn Tuyết và Thiếu Thành đang đỡ một người co gái đi vào
"gì vậy ai đây" Thiếu Diễn ngạc nhiên nhìn anh mình.
"không biết"
"không biết mà sao lại đem về"
"Doãn Tuyết nói phải cứu" câu nói của Thiếu Thành khiến mọi người vừa ngạc nhiên vừa buồn cười hai cậu chủ của nhà này đúng là nghe lời vợ.
"thôi đưa lên phòng đi, quản gia dặn người chuẩn bị đồ thay cho cô gái này"
"dạ bà chủ"
Trong cơn mơ màn Nguyệt Thủy nhìn thấy rất nhiều người đứng cạnh mình những khuôn mặt xa lạ cô còn nghe thấy có người nói "cô ấy hình như đang mơ" đó là giọng của ai không phải của Trạch Hàn, nhưng Trạch Hàn là ai tại sao trông đầu cô lại xuất hiện cái tên này mà cô là ai.
"anh bao giờ mới tỉnh" Thiếu Diễn húc vai anh mình hỏi
"không biết, vết thương nặng mất máu nhiều"
Nguyệt Thủy tỉnh lại là sáng ngày hôm sau cô đảo mắt nhìn xung quanh bắt gặp một cô gái với mái tóc xoăn tự nhiên gương mặt xinh đẹp đang nhìn mình
"tỉnh rồi, Thiếu Thành anh xem" Doãn Tuyết kéo Thiếu Thành qua xem, kiểm tra một hồi anh mới hỏi Nguyệt Thủy "cô biết mình là ai không"
lắc đầu
"cô còn nhớ gì không"
lắc đầu
Nhìn một hồi anh kết luận với mọi người "cô ta mất trí nhớ rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro