Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải
Chương 5
2024-10-18 14:40:23
Doãn Tuyết bị giam giữ 1 năm ngay cả bên ngoài sáng hay tối cô đều không biết đối với cô cuộc sống này không còn gì quan trọng nữa có mấy lần cô muốn tự sát nhưng lại không thành công, Trạch Hàn giống như một kẻ điên dù trên danh nghĩa cô và anh là anh em nhưng hắn xem cô như kẻ thù khi buồn hắn thường đem cô ra đùa giỡn, cho cô chịu đau đớn dưới ánh nắng, đôi khi bắt cô ngủ ngoài chuồng chó bỏ đói cô 3 ngày.
"em gái thế nào đói không" Trạch Hàn cầm trên tay đùi gà đưa đến trước mặt cô "thế nào muốn ăn không" anh vứt chiếc đùi gà xuống sàn dùng chân đạp lên nhìn về phía cô "ăn đi này"
Cô ngồi co ro trong góc nước mắt rơi xuống, sợ sệt, đôi mắt tội nghiệp đáng thương của cô làm anh chán ghét "ăn mau" anh kéo tóc cô về hướng mình nhấn đầu cô cúi thấp xuống "ăn mau"
Tay cô run rẩy nước mắt chảy dài uất nghẹn lấy từng miếng gà trên sàn bỏ vào miệng, có ai biết được rằng cô gái trước mặt từng là vị tiểu thư của gia tộc kinh doanh nổi tiếng một năm trước bây giờ ngồi ăn từng miếng gà trên mặt sàn nhà, từ sao khi ba cô mất báo chí đưa tin cô vì chịu không nổi cú sốc đã nhảy sông tự tử trong giới kinh doanh từ đó mất bóng gia tộc của nhà cô.
"Đại ca Mặc thiếu gia đến rồi đang dưới nhà"
"được rồi" anh nhìn cô gái đang quỳ rạp dưới sàn "em gái ngoan ngoãn ăn hết nếu không hậu quả em biết rồi đấy"
Anh thong thả bước ra phòng bóng lưng lạnh lùng, chết chóc, Doãn Tuyết nhìn theo cố gắng nuốt từng miếng gà xuống nước mắt rơi xuống sàn
"Tiểu thư" giọng nói nhỏ phát ra từ hướng cửa cô đưa mắt nhìn sang một cô gái với bộ đồ đen ôm sát khuôn mặt xinh xắn với mái tóc buộc cao vừa gọi cô vừa để ý xung quanh "tiểu thư cô còn nhớ tôi không"
Doãn Tuyết nhíu mày nhìn lâu rồi lắc đầu
"tôi là cô bé ăn xin từng được cô giúp đỡ trên đường trốn thoát khỏi đám buôn người"
Doãn Tuyết nhìn cô gái phía trước rồi cũng nhớ ra, vào năm 17 tuổi cô và Trạch Phong đã cứu một cô bé trên đường khi đang đi chơi cùng nhau, cô bé cố trốn khỏi một đám đàn ông đang cố bắt cô đi, tiếng cầu cứu của cô bé yếu ớt không ai để ý, ánh mắt cô bé như tuyệt vọng, một bàn tay mềm mại kéo cô bé ra khỏi đám người hung dữ kia.
"em gái không sao chứ" giọng nói mềm mại dễ nghe của Doãn Tuyết làm cô bé nước mắt tuôn rơi, khi nảy bị đám người kia kéo đi cô rất đau nhưng không khóc vì từ nhỏ cũng chẳng ai quan tâm hay hỏi cô có đua không có chỗ nào bị thương không, cô sống như không sống chẳng ai thèm để ý. Hôm nay có người lại hỏi cô có sao không dường như đã đụng trúng một cánh cửa mà cô đã khóa rất lâu rồi
"đừng khóc, em đói không"
gật đầu
"em tên gì"
"Tử......Nguyệt" cô bé nhút nhát nói
"Tử Nguyệt tên nghe rất đẹp" nghe có người khen tên mình Tử Nguyệt lại khóc càng nhiều hơn từ nhỏ ai cụng nói cô xui xẻo hại chết cha mẹ mình đến cả nội ngoại đều không nhìn nhận cô.
"thật sao" Tử Nguyệt ngập ngừng hỏi lại
"thật chị là Doãn Tuyết còn đây là anh Trạch Phong, em muốn ăn gì"
"không...biết"
Doãn Tuyết nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn khuôn mặt lắm lem, cô rất đau lòng nhìn qua Trạch Phong anh nở một nụ cười nói "anh thèm há cảo chúng ta đi ăn đi" thật ra không phải anh thèm mà là hai người muốn tìm cớ để dẫn cô bé gái này đi ăn "ừm được Tử Nguyệt chúng ta đi"
"nhưng.....nhưng"
"không sao đâu hôm nay anh trai này mời chúng ta" Doãn Tuyết quay về hướng của Trạch Phong nháy mắt "ừm hôm nay anh mời"
"đi ăn thôi"
Quay về hiện thực Tử Nguyệt ngày ấy nay đã lớn trở thành một cô gái xinh đẹp cô cố gắng thi vào trung tâm bảo vệ và được Trạch Hàn thuê về bảo vệ cô không ngờ người mà Tử Nguyệt bảo vệ lại là ân nhân cứu mình năm đó
"chị có sao không"
lắc đầu
"sao chị thành ra thế này"
lắc đầu nhưng nước mắt thì không ngừng rơi xuống Doãn Tuyết ôm chặt Tử Nguyệt khóc lớn
"chị, chị yên tâm em sẽ tìm cách cứu chị"
Doãn Tuyết nghe cô nói thì lắc đầu, Trạch Hàn qua mấy năm nay tinh 1 tình càng ngày càng hung hăng nếu hắn ta biết Tử Nguyệt giúp cô trốn thoát thì có lẽ hắn sẽ giết chết Tử Nguyệt
"chị không sao nếu ngày hôm đó chị không cứu em thì có lẽ em sẽ không còn ngồi trước mặt chị, em nhất định sẽ cứu chị ra ngoài"
"nhưng......nhưng thuốc chị sợ sáng"
"hả sợ sáng, ý chị là"
"hắn cho chị uống thuốc, khi ra ngoài sáng thì sẽ rất đau đớn"
"hắn dám làm thế với chị"
"em đừng bận tâm về chị"
"không được em nhất định cứu chị"
Tiếng bước chân đang đi lên lầu hai người tách nhau ra, làm như chưa có chuyện gì Trạch Hàn đi vào liếc qua hai người thì dặn dò Tử Nguyệt vài câu "xem chừng cẩn thận"
"vâng".
"em gái thế nào đói không" Trạch Hàn cầm trên tay đùi gà đưa đến trước mặt cô "thế nào muốn ăn không" anh vứt chiếc đùi gà xuống sàn dùng chân đạp lên nhìn về phía cô "ăn đi này"
Cô ngồi co ro trong góc nước mắt rơi xuống, sợ sệt, đôi mắt tội nghiệp đáng thương của cô làm anh chán ghét "ăn mau" anh kéo tóc cô về hướng mình nhấn đầu cô cúi thấp xuống "ăn mau"
Tay cô run rẩy nước mắt chảy dài uất nghẹn lấy từng miếng gà trên sàn bỏ vào miệng, có ai biết được rằng cô gái trước mặt từng là vị tiểu thư của gia tộc kinh doanh nổi tiếng một năm trước bây giờ ngồi ăn từng miếng gà trên mặt sàn nhà, từ sao khi ba cô mất báo chí đưa tin cô vì chịu không nổi cú sốc đã nhảy sông tự tử trong giới kinh doanh từ đó mất bóng gia tộc của nhà cô.
"Đại ca Mặc thiếu gia đến rồi đang dưới nhà"
"được rồi" anh nhìn cô gái đang quỳ rạp dưới sàn "em gái ngoan ngoãn ăn hết nếu không hậu quả em biết rồi đấy"
Anh thong thả bước ra phòng bóng lưng lạnh lùng, chết chóc, Doãn Tuyết nhìn theo cố gắng nuốt từng miếng gà xuống nước mắt rơi xuống sàn
"Tiểu thư" giọng nói nhỏ phát ra từ hướng cửa cô đưa mắt nhìn sang một cô gái với bộ đồ đen ôm sát khuôn mặt xinh xắn với mái tóc buộc cao vừa gọi cô vừa để ý xung quanh "tiểu thư cô còn nhớ tôi không"
Doãn Tuyết nhíu mày nhìn lâu rồi lắc đầu
"tôi là cô bé ăn xin từng được cô giúp đỡ trên đường trốn thoát khỏi đám buôn người"
Doãn Tuyết nhìn cô gái phía trước rồi cũng nhớ ra, vào năm 17 tuổi cô và Trạch Phong đã cứu một cô bé trên đường khi đang đi chơi cùng nhau, cô bé cố trốn khỏi một đám đàn ông đang cố bắt cô đi, tiếng cầu cứu của cô bé yếu ớt không ai để ý, ánh mắt cô bé như tuyệt vọng, một bàn tay mềm mại kéo cô bé ra khỏi đám người hung dữ kia.
"em gái không sao chứ" giọng nói mềm mại dễ nghe của Doãn Tuyết làm cô bé nước mắt tuôn rơi, khi nảy bị đám người kia kéo đi cô rất đau nhưng không khóc vì từ nhỏ cũng chẳng ai quan tâm hay hỏi cô có đua không có chỗ nào bị thương không, cô sống như không sống chẳng ai thèm để ý. Hôm nay có người lại hỏi cô có sao không dường như đã đụng trúng một cánh cửa mà cô đã khóa rất lâu rồi
"đừng khóc, em đói không"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
gật đầu
"em tên gì"
"Tử......Nguyệt" cô bé nhút nhát nói
"Tử Nguyệt tên nghe rất đẹp" nghe có người khen tên mình Tử Nguyệt lại khóc càng nhiều hơn từ nhỏ ai cụng nói cô xui xẻo hại chết cha mẹ mình đến cả nội ngoại đều không nhìn nhận cô.
"thật sao" Tử Nguyệt ngập ngừng hỏi lại
"thật chị là Doãn Tuyết còn đây là anh Trạch Phong, em muốn ăn gì"
"không...biết"
Doãn Tuyết nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn khuôn mặt lắm lem, cô rất đau lòng nhìn qua Trạch Phong anh nở một nụ cười nói "anh thèm há cảo chúng ta đi ăn đi" thật ra không phải anh thèm mà là hai người muốn tìm cớ để dẫn cô bé gái này đi ăn "ừm được Tử Nguyệt chúng ta đi"
"nhưng.....nhưng"
"không sao đâu hôm nay anh trai này mời chúng ta" Doãn Tuyết quay về hướng của Trạch Phong nháy mắt "ừm hôm nay anh mời"
"đi ăn thôi"
Quay về hiện thực Tử Nguyệt ngày ấy nay đã lớn trở thành một cô gái xinh đẹp cô cố gắng thi vào trung tâm bảo vệ và được Trạch Hàn thuê về bảo vệ cô không ngờ người mà Tử Nguyệt bảo vệ lại là ân nhân cứu mình năm đó
"chị có sao không"
lắc đầu
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"sao chị thành ra thế này"
lắc đầu nhưng nước mắt thì không ngừng rơi xuống Doãn Tuyết ôm chặt Tử Nguyệt khóc lớn
"chị, chị yên tâm em sẽ tìm cách cứu chị"
Doãn Tuyết nghe cô nói thì lắc đầu, Trạch Hàn qua mấy năm nay tinh 1 tình càng ngày càng hung hăng nếu hắn ta biết Tử Nguyệt giúp cô trốn thoát thì có lẽ hắn sẽ giết chết Tử Nguyệt
"chị không sao nếu ngày hôm đó chị không cứu em thì có lẽ em sẽ không còn ngồi trước mặt chị, em nhất định sẽ cứu chị ra ngoài"
"nhưng......nhưng thuốc chị sợ sáng"
"hả sợ sáng, ý chị là"
"hắn cho chị uống thuốc, khi ra ngoài sáng thì sẽ rất đau đớn"
"hắn dám làm thế với chị"
"em đừng bận tâm về chị"
"không được em nhất định cứu chị"
Tiếng bước chân đang đi lên lầu hai người tách nhau ra, làm như chưa có chuyện gì Trạch Hàn đi vào liếc qua hai người thì dặn dò Tử Nguyệt vài câu "xem chừng cẩn thận"
"vâng".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro