Ánh Sáng Đáy Trăng

Vu Oan Giá Họa

2024-11-16 22:59:15

Buổi chiều hôm đó, khi Lam Nhiên quay về Hoắc gia sau một ngày dài học tập tại học viện, không khí trong nhà vẫn như mọi khi – yên tĩnh, xa hoa, nhưng có điều gì đó không ổn. Một sự kiện sắp xảy ra khiến mọi thứ bỗng chốc thay đổi.

Lam Nhiên đang ngồi trên sofa, vừa làm bài tập vừa nghe tiếng bước chân của Lam Miên và một vài người giúp việc đi qua. Cô không biết rằng chuyện sắp xảy ra sẽ khiến mình rơi vào một tình huống đau đớn.

Lam Miên đột nhiên xông vào phòng, giọng tức giận nói

"Lam Nhiên! Tại sao em lại lấy đồ của chị?!"

Lam Nhiên ngẩng đầu lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô bé chưa bao giờ dám đụng vào đồ của Lam Miên.

Lam Nhiên bối rối, ngơ ngác

"Chị nói gì vậy? Em không hiểu. Em chưa làm gì cả."

Lam Miên, khuôn mặt đầy tức giận, giơ lên một chiếc dây chuyền quý giá mà cô luôn đeo – chiếc dây chuyền mà cô vừa phát hiện mất tích trong phòng mình. Lam Miên chỉ vào Lam Nhiên với ánh mắt giận dữ.

"Không thể nào, chỉ có em mới có thể lấy nó! Đúng là em đã lấy đồ của chị, em là kẻ ăn trộm!" Lam Miên quát lớn trừng mắt nhìn Lam Nhiên

Lam Nhiên lúng túng, ánh mắt đầy bất ngờ

"Chị, em thật sự không lấy đồ của chị mà. Làm sao em có thể làm vậy được? Em không biết gì về chiếc dây chuyền đó cả."

Lam Miên khó chịu, giọng đay nghiến

"Đừng có giả vờ nữa! Cái này là đồ của chị, và em chính là kẻ lấy nó. Mẹ sẽ tin lời em mà thôi, em đừng nghĩ em có thể lừa chị!"

Lam Nhiên đau lòng, vội vàng giải thích

"Em không làm! Thật mà, chị ơi. Em không lấy đồ của chị, em không bao giờ làm vậy."

Lam Miên đứng đó, không tin lời của Lam Nhiên, đôi mắt đầy nghi ngờ và giận dữ. Tại thời điểm đó, Uyển Vy đi qua và nghe thấy cuộc tranh cãi, cô liền bước vào phòng với vẻ mặt căng thẳng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Uyển Vy cất giọng nghiêm khắc lên

"Chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Lam Nhiên, con lại làm gì chị con sao?"

Lam Nhiên nhìn mẹ, cảm thấy một nỗi đau lẫn lộn. Mẹ nó không hề tin tưởng nó, mà lại tin vào lời vu oan của Lam Miên.

Lam Nhiên giọng run rẩy, nước mắt đã bắt đầu lăn xuống

"Mẹ, con không làm gì hết. Con không lấy đồ của chị ấy. Con thật sự không lấy."

Uyển Vy không kiên nhẫn, lên tiếng

"Con đừng có nói nữa, Lam Nhiên. Nếu con không làm thì sao lại có chiếc dây chuyền đó trong tay con? Con không thể chỉ biết nói không mà không có lý do gì rõ ràng."

Lam Nhiên nghiến răng, nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn kiên trì giải thích

"Con không lấy mà! Mẹ phải tin con!"

"Chiếc dây chuyền này là của bà mua cho con à "

Lam Miên thấy vậy liền chế nhạo, đắc ý

"Chị không muốn tin em sao? Con bé này luôn tìm cách hại chị, mẹ lại luôn bỏ qua cho nó. Con không nghĩ mẹ sẽ yêu thương em đâu, con đã thấy trước rồi."

Uyển Vy cô bực bội, không để ý đến cảm xúc của Lam Nhiên

"Chị Miên nói đúng, Lam Nhiên. Mẹ không thể để con làm tổn thương gia đình này nữa. Mẹ đã quá nuông chiều con rồi."

Lam Nhiên uất ức, giọng nghẹn ngào

"Con không phải là kẻ xấu, mẹ à… con chỉ muốn được yêu thương thôi, sao mẹ không bao giờ hiểu con?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đến lúc này, Lam Nhiên cảm thấy như cả thế giới đang quay lưng lại với mình. Cô bé không thể hiểu được tại sao mẹ lại không tin mình, tại sao Uyển Vy lại nghe theo mọi lời vu oan của Lam Miên mà không một lần lắng nghe giải thích của nó.

Hoắc Hàn Đình trở về và phát hiện sự thật

Sau khi nghe từ xa tiếng tranh cãi, Hoắc Hàn Đình trở về nhà và nhanh chóng biết được chuyện gì đang xảy ra. Hắn đi tới phòng khách, nơi Lam Miên và Uyển Vy đang đứng. Hắn nghe qua một lượt và không thể chịu đựng được sự bất công mà Lam Nhiên phải chịu.

Hoắc Hàn Đình quyết liệt, nhìn vào Lam Miên và Uyển Vy

"Đủ rồi! Anh không thể để em và Lam Miên hại Lam Nhiên như thế này nữa. Uyển Vy, em hãy cùng anh xem lại camera!"

Uyển Vy có vẻ ngạc nhiên, nhưng không kịp phản ứng, Hoắc Hàn Đình đã đi tới phòng an ninh và xem lại những đoạn ghi hình từ camera an ninh trong nhà. Trong video, có thể thấy rõ ràng rằng Lam Nhiên không phải là người lấy chiếc dây chuyền mà chính một người giúp việc đã làm điều đó.

Hoắc Hàn Đình quay lại, nhìn vào mắt Lam Miên và Uyển Vy

"Chúng ta vừa xem lại camera. Lam Nhiên không lấy đồ của Miên. Là người giúp việc đã lấy chiếc dây chuyền, không phải Lam Nhiên."

Lam Miên lúng túng, giọng nghẹn ngào

"Thật… thật sao? Nhưng sao con lại không biết điều này?"

Lam Nhiên không nói gì, chỉ nhìn về phía ba, nước mắt vẫn lăn dài trên má

"Mẹ… tại sao người không bao giờ tin con?"

Sau khi sự thật được phơi bày, Lam Nhiên vẫn không thể che giấu nỗi buồn sâu thẳm trong lòng. Mặc dù ba đã lên tiếng và chứng minh nó vô tội, nhưng trái tim nó lại nặng trĩu. Cô bé cảm thấy như mình đã bị bỏ rơi quá lâu, bị hiểu lầm và chịu đựng sự hắt hủi từ gia đình mình.

Lam Nhiên thầm nghĩ "Đến khi nào mẹ mới thật sự hiểu con? Mọi người có bao giờ nhìn thấy sự cố gắng của con không? Tại sao con luôn phải chịu đựng một mình?"

Dù biết mình không làm gì sai, nhưng Lam Nhiên cảm thấy mệt mỏi. Cảm giác cô đơn, sự thiếu thốn tình yêu thương từ mẹ và sự bỏ rơi trong suốt thời gian dài vẫn chưa bao giờ thôi ám ảnh cô bé.

Con bé chạy vội lên phòng chưa kịp khóa cửa liền gục mặt xuống giường khóc lớn

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Sáng Đáy Trăng

Số ký tự: 0