Lời Hứa
2024-11-16 22:59:15
Sau khi xem lại video và biết rõ sự thật, Hoắc Hàn Đình không thể ngồi yên được. Hắn chạy vội lên phòng của Lam Nhiên, tâm trạng lo lắng và muốn gặp con gái ngay lập tức. Khi hắn đến cửa phòng, dừng lại một chút, hít một hơi sâu, rồi gõ cửa. Lam Nhiên từ bên trong không trả lời, nhưng tiếng khóc nhẹ nhàng lọt qua khe cửa.
Hoắc Hàn Đình nhẹ nhàng, mở cửa bước vào phòng
"Lam Nhiên, con đang làm gì vậy?"
Lam Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, giọng nghẹn ngào
"Ba…"
Cô bé ngồi trên giường, hai tay ôm chặt lấy chân, như thể muốn bảo vệ mình khỏi những tổn thương mà bấy lâu nay cô phải chịu đựng. Hoắc Hàn Đình nhìn thấy con gái mình như vậy, trái tim như bị xé nát.
Hoắc Hàn Đình ngồi xuống bên cạnh Lam Nhiên, giọng dịu dàng an ủi nó bỏ đi hình tượng lạnh lùng tàn nhẫn của hắn
"Ba xin lỗi, Lam Nhiên. Ba biết con không làm gì sai, nhưng ba… ba không thể để con chịu đựng như thế này nữa."
Lam Nhiên nhìn ba, những giọt nước mắt lại rơi xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười chua chát.
Lam Nhiên vừa khóc, vừa nói trong đau đớn
"Ba, ba không biết đâu… Mẹ lúc nào cũng chỉ yêu chị Miên. Ba luôn bên cạnh mẹ, chẳng bao giờ để ý đến con. Con có làm gì sai đâu, mà tại sao ba và mẹ luôn nghĩ con là người thừa như vậy?"
Hoắc Hàn Đình cảm thấy đau xót, hắn cúi xuống, đặt tay lên vai Lam Nhiên, cố gắng an ủi con.
Hoắc Hàn Đình giọng đầy ân cần và tự trách
"Ba biết con cảm thấy như thế nào. Ba đã sai khi không nhận ra con cần ba hơn. Ba yêu con, Lam Nhiên. Ba yêu con rất nhiều, chỉ là ba đã quá chú tâm vào những điều khác mà không nhận ra sự cô đơn của con. Ba xin lỗi, ba sẽ làm mọi thứ để thay đổi."
Lam Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt ba. Cô bé không thể ngừng khóc, nhưng cũng cảm thấy một chút nhẹ nhõm vì đã nghe được lời xin lỗi từ ba. Tuy nhiên, nỗi buồn trong lòng cô vẫn còn đọng lại.
Lam Nhiên vẫn nghẹn ngào, giọng nhỏ nhẹ
"Ba... con muốn được yêu thương thật sự. Con chỉ muốn ba mẹ nhìn con như một người quan trọng trong gia đình. Con không muốn chỉ là cái bóng của chị Miên. Ba... ba có thật sự yêu con không?"
Hoắc Hàn Đình siết chặt tay con gái, ánh mắt đầy quyết tâm.
Hoắc Hàn Đình không ngần ngại, khẳng định
"Ba yêu con, Lam Nhiên. Ba yêu con rất nhiều. Ba đã sai, nhưng ba sẽ sửa. Con là con gái của ba, và ba sẽ luôn ở bên con, bảo vệ con."
Lam Nhiên mắt ngấn lệ, nhưng trong lòng có chút ấm áp
"Con… con chỉ muốn ba mẹ không bao giờ bỏ rơi con nữa. Con mệt mỏi lắm rồi, ba."
Hoắc Hàn Đình ôm chặt Lam Nhiên vào lòng, giọng trầm ấm
"Ba sẽ không bỏ rơi con đâu. Con sẽ không bao giờ phải cảm thấy cô đơn nữa. Ba hứa."
Tâm trạng của Lam Nhiên sau cuộc trò chuyện:
Dù mọi thứ không thể thay đổi ngay lập tức, nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, Lam Nhiên cảm thấy được ba yêu thương và hiểu rõ nỗi đau của mình. Cô bé cảm nhận được tình yêu từ ba, dù trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngờ và tổn thương, nhưng ít nhất bây giờ cô không còn cảm thấy như một người ngoài cuộc trong chính gia đình mình.
Lời hứa của ba khiến cô bé có chút hy vọng, một chút an ủi, dù vẫn còn một chặng đường dài phía trước để chữa lành mọi vết thương trong lòng.
Hoắc Hàn Đình nhẹ nhàng, mở cửa bước vào phòng
"Lam Nhiên, con đang làm gì vậy?"
Lam Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, giọng nghẹn ngào
"Ba…"
Cô bé ngồi trên giường, hai tay ôm chặt lấy chân, như thể muốn bảo vệ mình khỏi những tổn thương mà bấy lâu nay cô phải chịu đựng. Hoắc Hàn Đình nhìn thấy con gái mình như vậy, trái tim như bị xé nát.
Hoắc Hàn Đình ngồi xuống bên cạnh Lam Nhiên, giọng dịu dàng an ủi nó bỏ đi hình tượng lạnh lùng tàn nhẫn của hắn
"Ba xin lỗi, Lam Nhiên. Ba biết con không làm gì sai, nhưng ba… ba không thể để con chịu đựng như thế này nữa."
Lam Nhiên nhìn ba, những giọt nước mắt lại rơi xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười chua chát.
Lam Nhiên vừa khóc, vừa nói trong đau đớn
"Ba, ba không biết đâu… Mẹ lúc nào cũng chỉ yêu chị Miên. Ba luôn bên cạnh mẹ, chẳng bao giờ để ý đến con. Con có làm gì sai đâu, mà tại sao ba và mẹ luôn nghĩ con là người thừa như vậy?"
Hoắc Hàn Đình cảm thấy đau xót, hắn cúi xuống, đặt tay lên vai Lam Nhiên, cố gắng an ủi con.
Hoắc Hàn Đình giọng đầy ân cần và tự trách
"Ba biết con cảm thấy như thế nào. Ba đã sai khi không nhận ra con cần ba hơn. Ba yêu con, Lam Nhiên. Ba yêu con rất nhiều, chỉ là ba đã quá chú tâm vào những điều khác mà không nhận ra sự cô đơn của con. Ba xin lỗi, ba sẽ làm mọi thứ để thay đổi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt ba. Cô bé không thể ngừng khóc, nhưng cũng cảm thấy một chút nhẹ nhõm vì đã nghe được lời xin lỗi từ ba. Tuy nhiên, nỗi buồn trong lòng cô vẫn còn đọng lại.
Lam Nhiên vẫn nghẹn ngào, giọng nhỏ nhẹ
"Ba... con muốn được yêu thương thật sự. Con chỉ muốn ba mẹ nhìn con như một người quan trọng trong gia đình. Con không muốn chỉ là cái bóng của chị Miên. Ba... ba có thật sự yêu con không?"
Hoắc Hàn Đình siết chặt tay con gái, ánh mắt đầy quyết tâm.
Hoắc Hàn Đình không ngần ngại, khẳng định
"Ba yêu con, Lam Nhiên. Ba yêu con rất nhiều. Ba đã sai, nhưng ba sẽ sửa. Con là con gái của ba, và ba sẽ luôn ở bên con, bảo vệ con."
Lam Nhiên mắt ngấn lệ, nhưng trong lòng có chút ấm áp
"Con… con chỉ muốn ba mẹ không bao giờ bỏ rơi con nữa. Con mệt mỏi lắm rồi, ba."
Hoắc Hàn Đình ôm chặt Lam Nhiên vào lòng, giọng trầm ấm
"Ba sẽ không bỏ rơi con đâu. Con sẽ không bao giờ phải cảm thấy cô đơn nữa. Ba hứa."
Tâm trạng của Lam Nhiên sau cuộc trò chuyện:
Dù mọi thứ không thể thay đổi ngay lập tức, nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, Lam Nhiên cảm thấy được ba yêu thương và hiểu rõ nỗi đau của mình. Cô bé cảm nhận được tình yêu từ ba, dù trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngờ và tổn thương, nhưng ít nhất bây giờ cô không còn cảm thấy như một người ngoài cuộc trong chính gia đình mình.
Lời hứa của ba khiến cô bé có chút hy vọng, một chút an ủi, dù vẫn còn một chặng đường dài phía trước để chữa lành mọi vết thương trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro