Ánh Sáng Đáy Trăng

Lời Xin Lỗi Muộ...

2024-11-16 22:59:15

Khi Hoắc Hàn Đình và Lam Nhiên đang trò chuyện trong phòng, Uyển Vy đứng ngoài hành lang, dựa vào tường và lặng lẽ nghe được hết mọi lời ba con gái nói với nhau. Trái tim Uyển Vy như thắt lại khi nghe những lời đau đớn mà Lam Nhiên phải chịu đựng.

Mặc dù cô muốn vào ngay để giải thích và xin lỗi, nhưng cô không dám bước vào vì biết mình đã sai, đã quá tàn nhẫn với con gái mình.

Một lúc sau, Uyển Vy không thể chịu đựng được nữa, liền vội vã bước vào phòng, đôi mắt đẫm lệ.

Uyển Vy vừa vào phòng, giọng run rẩy và đau đớn

"Lam Nhiên… Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con."

Lam Nhiên ngẩng đầu lên, mắt vẫn đỏ hoe vì khóc, nhưng khi nhìn thấy mẹ, trái tim cô bé lại cảm thấy nhói đau. Cô bé không muốn tha thứ, vì nỗi uất ức trong lòng quá lớn.

Lam Nhiên giọng run rẩy, ánh mắt đầy tổn thương

"Người… người thật sự không hiểu con sao? ngườichỉ yêu chị Miên, chẳng bao giờ để ý đến con. Người có biết con đã phải chịu đựng những gì không?"

Uyển Vy giọng nghẹn ngào

"Mẹ… mẹ biết mình đã sai. Mẹ đã quá mải mê với những chuyện khác mà quên mất con. Mẹ không nhận ra con cần tình yêu của mẹ, và mẹ cũng đã không hiểu được sự cô đơn mà con phải chịu đựng suốt thời gian qua. Mẹ xin lỗi con, Lam Nhiên."

Lam Nhiên nhìn mẹ, cảm thấy sự đau đớn trong lòng càng tăng thêm. Cô bé cố kiềm chế cảm xúc, nhưng những lời của mẹ cứ như những ngọn lửa thiêu đốt tâm can cô.

Lam Nhiên vẫn nghẹn ngào, đôi mắt tràn ngập sự uất ức

"Con không cần những lời xin lỗi của người nữa. Người làm sao hiểu được cảm giác của con khi người luôn bên chị Miên, luôn chăm sóc chị ấy, còn con thì như người thừa vậy? Người có bao giờ hỏi con cảm thấy thế nào không? Người có bao giờ nhìn con như một đứa trẻ và cần sự quan tâm của mẹ không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Uyển Vy giọng đầy ân hận

"Mẹ thật sự không biết… Mẹ đã luôn quá tập trung vào chị Miên mà quên mất con. Mẹ xin lỗi, Lam Nhiên. Mẹ hứa sẽ thay đổi, sẽ không để con cảm thấy bị bỏ rơi nữa."

Lam Nhiên quay mặt đi, nước mắt chảy xuống, giọng cay đắng

"Đừng nói nữa… con mệt mỏi lắm rồi, mẹ ơi. Con chỉ muốn được yêu thương, chứ không phải luôn phải đứng ngoài nhìn những sự quan tâm dành cho người khác."

Trong không gian rộng lớn của căn biệt thự Hoắc Gia, những bức tường cao vút, đồ nội thất sang trọng và ánh đèn vàng lung linh phản chiếu trong mỗi góc phòng, Lam Nhiên cảm thấy mình như một bóng ma, lặng lẽ trôi qua cuộc sống xa hoa này mà không hề có một chỗ đứng vững chắc trong lòng gia đình.

Bên ngoài cửa sổ là cảnh đẹp tuyệt vời của khu vườn rộng lớn, được chăm sóc tỉ mỉ với những cây cảnh quý hiếm, đài phun nước lớn và thảm cỏ xanh mướt. Những chiếc xe hơi đắt tiền được đậu trong gara, mỗi chiếc đều mang thương hiệu nổi tiếng với giá trị không thể đong đếm.

Cả ngôi nhà toát lên sự giàu có và quyền lực, nhưng trong chính căn biệt thự ấy, Lam Nhiên lại cảm thấy mình như một người thừa, không có tiếng nói trong gia đình. Mọi thứ ở đây, từ những món đồ nội thất đắt giá, những bữa tiệc xa hoa, cho đến những bộ đồ sang trọng của mẹ và chị Miên, đều không thể bù đắp được nỗi đau trong lòng cô bé. Từng bước chân của cô trong ngôi nhà này như một cuộc hành trình lặng lẽ, không thể tìm được sự đồng cảm và yêu thương thực sự.

Uyển Vy nhìn vào mắt Lam Nhiên, với giọng đau đớn

"Lam Nhiên, mẹ sẽ thay đổi. Mẹ sẽ không để con phải cảm thấy cô đơn và bị bỏ rơi nữa. Mẹ yêu con."

Lam Nhiên khóc nức nở, lắc đầu

"Con không cần người yêu con, mẹ ơi. Con chỉ cần người hiểu con, chỉ cần người đừng bao giờ bỏ rơi con như vậy nữa." nó gào lên

Trong khoảnh khắc đó, dù là những lời xin lỗi chân thành, Lam Nhiên vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho mẹ. Tình yêu mà cô khao khát bấy lâu nay dường như quá xa vời.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Sáng Đáy Trăng

Số ký tự: 0