Ý Định Giải Tho...
2024-11-16 22:59:15
Sau khi nói xong con bé liền 'đuổi khéo' Hoắc Hàn Đình và Uyển Vy
Sau khi hắn và cô đi nó liền xắn tay áo của bộ đồ ngủ với họa tiết Kuromi lên cổ tay phải của nó đầy những vết sẹo. Rồi nó từ từ mở ngăn kéo của bàn học ra lấy ra một
1 con d.ao nhỏ sắc bén và từ từ cứa ngang qua cổ tay
Lam Nhiên nói với bản thân, giọng thều thào "Mình mệt rồi… mệt lắm rồi… Tại sao lại phải tiếp tục nữa? Mọi thứ chẳng bao giờ thay đổi."
Nó không thể thoát khỏi cảm giác mình chỉ là một bóng ma trong chính gia đình mình, không ai thực sự quan tâm. Cảm giác thất bại, sự cô đơn và bế tắc đã dồn nén trong suốt thời gian qua, và lúc này, Lam Nhiên không còn sức để chống chọi nữa.
Với một suy nghĩ dứt khoát, cầm con dao nhỏ, đôi tay run rẩy khi áp vào cổ tay. Nhưng trước khi cô có thể hành động, một tiếng mở cửa vang lên, và người đó là Hoắc Hàn Đình.
Hoắc Hàn Đình với vẻ mặt lo lắng và đau khổ khi thấy con gái mình trong tình trạng này "Nhiên Nhiên, con đang làm gì vậy? Tại sao lại tự làm tổn thương bản thân?"
Lam Nhiên nhìn ba, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào. Nó muốn nói ra tất cả, muốn nói về nỗi đau mà mình đã chịu đựng suốt thời gian qua, nhưng không thể.
Lam Nhiên hụt hơi, nước mắt rơi "Ba, con mệt mỏi lắm rồi… Mẹ chẳng bao giờ hiểu con, chị Miên chẳng bao giờ nhìn nhận con… Con chỉ muốn thoát khỏi cái cảm giác này thôi."
Hoắc Hàn Đình, dù không phải là người dễ bày tỏ cảm xúc, nhưng lúc này có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng trong từng lời nói của con gái. Hắn ngồi xuống bên cạnh Lam Nhiên, nhẹ nhàng kéo nó vào lòng.
Hoắc Hàn Đình với giọng đầy lo lắng, nhưng kiên quyết "Nhiên Nhiên, ba biết con đang rất đau. Nhưng con không thể bỏ cuộc. Con có biết bao nhiêu người yêu thương con, bao nhiêu người muốn con sống thật hạnh phúc không? Ba yêu con, và mẹ cũng vậy."
Lam Nhiên ngước lên nhìn ba, trong lòng có sự mâu thuẫn. Nó không biết liệu ba có thật sự hiểu được những gì nó đã trải qua, nhưng ánh mắt đầy lo lắng của hắn làm nó thấy xót xa.
Lam Nhiên giọng nghẹn ngào "Nhưng con cảm thấy mình không còn chỗ đứng trong gia đình này nữa, ba ạ. Con không thể mãi là người thừa, mãi là đứa bị bỏ quên."
Hoắc Hàn Đình nhắm mắt lại, gật đầu "Ba hiểu, Nhiên Nhiên. Nhưng ba hứa với con, ba sẽ không để con phải chịu đựng một mình. Ba và mẹ sẽ thay đổi. Ba biết rằng những lời nói chưa đủ, nhưng ba sẽ làm tất cả để con cảm thấy mình được yêu thương và có giá trị. Con xứng đáng được hạnh phúc."
Sau khi hắn và cô đi nó liền xắn tay áo của bộ đồ ngủ với họa tiết Kuromi lên cổ tay phải của nó đầy những vết sẹo. Rồi nó từ từ mở ngăn kéo của bàn học ra lấy ra một
1 con d.ao nhỏ sắc bén và từ từ cứa ngang qua cổ tay
Lam Nhiên nói với bản thân, giọng thều thào "Mình mệt rồi… mệt lắm rồi… Tại sao lại phải tiếp tục nữa? Mọi thứ chẳng bao giờ thay đổi."
Nó không thể thoát khỏi cảm giác mình chỉ là một bóng ma trong chính gia đình mình, không ai thực sự quan tâm. Cảm giác thất bại, sự cô đơn và bế tắc đã dồn nén trong suốt thời gian qua, và lúc này, Lam Nhiên không còn sức để chống chọi nữa.
Với một suy nghĩ dứt khoát, cầm con dao nhỏ, đôi tay run rẩy khi áp vào cổ tay. Nhưng trước khi cô có thể hành động, một tiếng mở cửa vang lên, và người đó là Hoắc Hàn Đình.
Hoắc Hàn Đình với vẻ mặt lo lắng và đau khổ khi thấy con gái mình trong tình trạng này "Nhiên Nhiên, con đang làm gì vậy? Tại sao lại tự làm tổn thương bản thân?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam Nhiên nhìn ba, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào. Nó muốn nói ra tất cả, muốn nói về nỗi đau mà mình đã chịu đựng suốt thời gian qua, nhưng không thể.
Lam Nhiên hụt hơi, nước mắt rơi "Ba, con mệt mỏi lắm rồi… Mẹ chẳng bao giờ hiểu con, chị Miên chẳng bao giờ nhìn nhận con… Con chỉ muốn thoát khỏi cái cảm giác này thôi."
Hoắc Hàn Đình, dù không phải là người dễ bày tỏ cảm xúc, nhưng lúc này có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng trong từng lời nói của con gái. Hắn ngồi xuống bên cạnh Lam Nhiên, nhẹ nhàng kéo nó vào lòng.
Hoắc Hàn Đình với giọng đầy lo lắng, nhưng kiên quyết "Nhiên Nhiên, ba biết con đang rất đau. Nhưng con không thể bỏ cuộc. Con có biết bao nhiêu người yêu thương con, bao nhiêu người muốn con sống thật hạnh phúc không? Ba yêu con, và mẹ cũng vậy."
Lam Nhiên ngước lên nhìn ba, trong lòng có sự mâu thuẫn. Nó không biết liệu ba có thật sự hiểu được những gì nó đã trải qua, nhưng ánh mắt đầy lo lắng của hắn làm nó thấy xót xa.
Lam Nhiên giọng nghẹn ngào "Nhưng con cảm thấy mình không còn chỗ đứng trong gia đình này nữa, ba ạ. Con không thể mãi là người thừa, mãi là đứa bị bỏ quên."
Hoắc Hàn Đình nhắm mắt lại, gật đầu "Ba hiểu, Nhiên Nhiên. Nhưng ba hứa với con, ba sẽ không để con phải chịu đựng một mình. Ba và mẹ sẽ thay đổi. Ba biết rằng những lời nói chưa đủ, nhưng ba sẽ làm tất cả để con cảm thấy mình được yêu thương và có giá trị. Con xứng đáng được hạnh phúc."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro