Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Không Gian Oán...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
Vật thế kia lập tức đứng thẳng, kiêu ngạo giới thiệu bản thân.
“Ta là không gian thu nạp oán khí, chuyên thu nạp oán khí để bảo vệ cho hòa bình thế giới, có được ta tương đương với đi lên đỉnh cao của cuộc đời!”
Vân Mạn Mạn vừa định mở miệng hỏi nó có muốn đổi người hay không, nàng thật sự không phải sát nhân!
Vật thể kia lại mau chóng biến mất chỉ vội vàng để lại một câu.
“Tin tưởng ta, ngươi có thể, ta đi tu luyện đây, tạm biệt tra nữ!”
Một trận gió lạnh thổi qua, Vân Mạn Mạn cũng bị cơn gió lạnh thổi tỉnh.
Nàng liếc nhìn hình hoa sen đen ở trên tay, khẽ thở dài. Đúng là xảy ra quá nhiều chuyện!
Nàng yên lặng ôm cây đao trong lòng đi vào trong thôn.
Thôn Hồng Tinh giờ phút này đang bất ổn, hôm nay binh lính Bắc Lâm quốc tiến vào thôn cướp bóc, giết người.
Vân phụ nhìn cảnh tượng trước mắt. Nghĩ tới con gái mất tích lâu ngày, trong mắt ông hiện lên tia kinh hoảng. Ông vội nhào qua túm lấy ống tay áo một binh lính Bắc Lẫm quốc.
“Mạn Mạn của ta đâu, các ngươi đưa con gái ta đi đâu rồi?”
Binh lính Bắc Lẫm quốc đang xé rách quần áo phụ nữ trong thôn nghe vậy mất kiên nhẫn đưa chân đá Vân phụ ra ngoài.
Ánh mắt còn mang theo trào phúng, giọng điệu tràn ngập sự chán ghét.
“Không sung sướng dưới thân huynh đệ chúng ta thì đã chết do không chịu được sự uy mãnh của huynh đệ chúng ta, ha ha ha!”
Vân phụ ngồi bệt dưới đất, đôi mắt đỏ ngầu vì hận ý. Ông run rẩy lấy ra một cây trâm bạc từ trong ống tay áo.
Đây là lễ vật sinh nhật ông mua cho Mạn Mạn năm 17 tuổi. Hôm nay ngày mười ba tháng ba chính là sinh nhật nàng, nhưng tên súc sinh này…
Nghĩ tới đây, ông cắn răng đứng lên, nắm chặt cây trâm bạc vọt qua, hung hăng đâm vào sau ngực người Bắc Lẫm.
“Súc sinh, các ngươi hại Mạn Mạn của ta, các ngươi cũng mau đi chết đi!”
Cây trâm bạc đâm vào sau ngực binh lính Bắc Lẫm quốc, chỗ không có áo giáp lập tức chảy đầy máu tươi.
Người Bắc Lẫm trời sinh cao lớn, cường tráng, chút thương tích này với bọn họ mà nói chẳng là gì cả.
Binh lính Bắc Lẫm quốc không ngờ người nam nhân này lại dám ra tay với mình.
Hắn ta xoay người, ánh mắt tràn ngập khinh thường và sát ý nhìn Vân phụ: “Nam nhân Nam Mặc quốc đều là kẻ yếu ớt!”
Vân Mạn Mạn nhẹ nhàng đi tới. Nàng đang nghĩ lát nữa nên nói chuyện với người trong nhà thế nào đã nghe được tiếng ồn ào phía trước.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ta là không gian thu nạp oán khí, chuyên thu nạp oán khí để bảo vệ cho hòa bình thế giới, có được ta tương đương với đi lên đỉnh cao của cuộc đời!”
Vân Mạn Mạn vừa định mở miệng hỏi nó có muốn đổi người hay không, nàng thật sự không phải sát nhân!
Vật thể kia lại mau chóng biến mất chỉ vội vàng để lại một câu.
“Tin tưởng ta, ngươi có thể, ta đi tu luyện đây, tạm biệt tra nữ!”
Một trận gió lạnh thổi qua, Vân Mạn Mạn cũng bị cơn gió lạnh thổi tỉnh.
Nàng liếc nhìn hình hoa sen đen ở trên tay, khẽ thở dài. Đúng là xảy ra quá nhiều chuyện!
Nàng yên lặng ôm cây đao trong lòng đi vào trong thôn.
Thôn Hồng Tinh giờ phút này đang bất ổn, hôm nay binh lính Bắc Lâm quốc tiến vào thôn cướp bóc, giết người.
Vân phụ nhìn cảnh tượng trước mắt. Nghĩ tới con gái mất tích lâu ngày, trong mắt ông hiện lên tia kinh hoảng. Ông vội nhào qua túm lấy ống tay áo một binh lính Bắc Lẫm quốc.
“Mạn Mạn của ta đâu, các ngươi đưa con gái ta đi đâu rồi?”
Binh lính Bắc Lẫm quốc đang xé rách quần áo phụ nữ trong thôn nghe vậy mất kiên nhẫn đưa chân đá Vân phụ ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt còn mang theo trào phúng, giọng điệu tràn ngập sự chán ghét.
“Không sung sướng dưới thân huynh đệ chúng ta thì đã chết do không chịu được sự uy mãnh của huynh đệ chúng ta, ha ha ha!”
Vân phụ ngồi bệt dưới đất, đôi mắt đỏ ngầu vì hận ý. Ông run rẩy lấy ra một cây trâm bạc từ trong ống tay áo.
Đây là lễ vật sinh nhật ông mua cho Mạn Mạn năm 17 tuổi. Hôm nay ngày mười ba tháng ba chính là sinh nhật nàng, nhưng tên súc sinh này…
Nghĩ tới đây, ông cắn răng đứng lên, nắm chặt cây trâm bạc vọt qua, hung hăng đâm vào sau ngực người Bắc Lẫm.
“Súc sinh, các ngươi hại Mạn Mạn của ta, các ngươi cũng mau đi chết đi!”
Cây trâm bạc đâm vào sau ngực binh lính Bắc Lẫm quốc, chỗ không có áo giáp lập tức chảy đầy máu tươi.
Người Bắc Lẫm trời sinh cao lớn, cường tráng, chút thương tích này với bọn họ mà nói chẳng là gì cả.
Binh lính Bắc Lẫm quốc không ngờ người nam nhân này lại dám ra tay với mình.
Hắn ta xoay người, ánh mắt tràn ngập khinh thường và sát ý nhìn Vân phụ: “Nam nhân Nam Mặc quốc đều là kẻ yếu ớt!”
Vân Mạn Mạn nhẹ nhàng đi tới. Nàng đang nghĩ lát nữa nên nói chuyện với người trong nhà thế nào đã nghe được tiếng ồn ào phía trước.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro