Phần 13
2024-10-08 08:38:01
Khi tôi trở về ký túc xá, hai người bạn cùng phòng đã ra tín hiệu với tôi một cách điên cuồng.
Vừa bước chân vào phòng, tôi bắt gặp đôi mắt sưng húp của Tưởng Dao, cô ta đang tuyệt vọng ngồi một chỗ, trên bàn là chiếc điện thoại quen thuộc đang mở ở giao diện trò chuyện giữa cô ta và Tiêu Nhuệ.
Từ nãy giờ hai người họ đã nhắn với nhau rất nhiều. Lúc mới đầu, tin nhắn chỉ toàn là những câu chất vấn của Tiêu Nhuệ, nhưng càng về sau, quá nửa số tin nhắn chỉ còn lại mình Tưởng Dao ra sức giải thích với anh ta.
Sau đó, Tưởng Dao đã soạn một tin nhắn rất dài gửi đi nhưng lại bị Tiêu Nhuệ chặn liên lạc.
Cái tên này có vẻ thích block người khác ghê nhỉ?
Tưởng Dao ngồi bần thần một lúc lâu, rồi như đã quyết định điều gì đó, cô ta lấy điện thoại gọi cho Tiêu Nhuệ. Lúc đầu, Tiêu Nhuệ liên tục từ chối những cuộc gọi đó, nhưng có lẽ vì thấy phiền nên sau đó anh ta đã bắt máy.
Tôi ngồi cạnh Tưởng Dao, nghe rõ sự thiếu kiên nhẫn của Tiêu Nhuệ ở phía bên kia: “Đủ rồi. Đừng gọi cho tôi nữa, tôi không muốn nghe thêm lời giải thích nào từ cô cả."
Tưởng Dao đã khóc đến khàn cả giọng: “Tiêu Nhuệ, anh đừng đối xử với em như vậy mà. Em biết, em biết mình sai vì đã nói dối anh, nhưng tình cảm của chúng ta cả tháng này với anh không là gì cả sao? Thứ anh yêu lẽ nào chỉ là ngoại hình bên ngoài? Tình cảm của em, sự quan tâm em dành cho anh chẳng lẽ không thể hơn được khuôn mặt của Mộ Châu Châu?"
“Cô còn dám nhắc tới Châu Châu nữa hả?" Tiêu Nhuệ quát lại: "Ngay từ đầu tình cảm chúng ta có được là do sự dối trá của cô, thế nên cô còn muốn tôi tiếp tục quen cô như thế nào đây?"
Tưởng Dao cũng vô thức cao giọng lên: "Nhưng mà Tiêu Nhuệ, em yêu anh mà. Mộ Châu Châu có yêu anh nhiều như em không? Em đối xử tốt với anh như vậy, cô ta có làm được như thế không?"
Tiêu Nhuệ cười khẩy: “Tình yêu giả tạo của cô làm tôi phát ốm quá.”
Nói xong câu đó, anh ta cũng dứt khoát cúp máy. Tưởng Dao vẫn nóng lòng gọi lại, lần này tới cả số điện thoại cũng bị chặn luôn rồi.
Những cảm xúc căng thẳng dồn nén nãy giờ cuối cùng cũng không kìm được nữa, Tưởng Dao òa khóc như một đứa trẻ, khóc lạc cả giọng.
Tôi chỉ im lặng đứng nhìn cô ta một lúc rồi đứng dậy đi tắm. Nhưng khi tôi vừa bước đến cửa nhà tắm, Tưởng Dao đột nhiên chặn tôi lại, đôi mắt đỏ hoe ngập tràn thù hận, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: "Mộ Châu Châu, tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá."
Vừa bước chân vào phòng, tôi bắt gặp đôi mắt sưng húp của Tưởng Dao, cô ta đang tuyệt vọng ngồi một chỗ, trên bàn là chiếc điện thoại quen thuộc đang mở ở giao diện trò chuyện giữa cô ta và Tiêu Nhuệ.
Từ nãy giờ hai người họ đã nhắn với nhau rất nhiều. Lúc mới đầu, tin nhắn chỉ toàn là những câu chất vấn của Tiêu Nhuệ, nhưng càng về sau, quá nửa số tin nhắn chỉ còn lại mình Tưởng Dao ra sức giải thích với anh ta.
Sau đó, Tưởng Dao đã soạn một tin nhắn rất dài gửi đi nhưng lại bị Tiêu Nhuệ chặn liên lạc.
Cái tên này có vẻ thích block người khác ghê nhỉ?
Tưởng Dao ngồi bần thần một lúc lâu, rồi như đã quyết định điều gì đó, cô ta lấy điện thoại gọi cho Tiêu Nhuệ. Lúc đầu, Tiêu Nhuệ liên tục từ chối những cuộc gọi đó, nhưng có lẽ vì thấy phiền nên sau đó anh ta đã bắt máy.
Tôi ngồi cạnh Tưởng Dao, nghe rõ sự thiếu kiên nhẫn của Tiêu Nhuệ ở phía bên kia: “Đủ rồi. Đừng gọi cho tôi nữa, tôi không muốn nghe thêm lời giải thích nào từ cô cả."
Tưởng Dao đã khóc đến khàn cả giọng: “Tiêu Nhuệ, anh đừng đối xử với em như vậy mà. Em biết, em biết mình sai vì đã nói dối anh, nhưng tình cảm của chúng ta cả tháng này với anh không là gì cả sao? Thứ anh yêu lẽ nào chỉ là ngoại hình bên ngoài? Tình cảm của em, sự quan tâm em dành cho anh chẳng lẽ không thể hơn được khuôn mặt của Mộ Châu Châu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô còn dám nhắc tới Châu Châu nữa hả?" Tiêu Nhuệ quát lại: "Ngay từ đầu tình cảm chúng ta có được là do sự dối trá của cô, thế nên cô còn muốn tôi tiếp tục quen cô như thế nào đây?"
Tưởng Dao cũng vô thức cao giọng lên: "Nhưng mà Tiêu Nhuệ, em yêu anh mà. Mộ Châu Châu có yêu anh nhiều như em không? Em đối xử tốt với anh như vậy, cô ta có làm được như thế không?"
Tiêu Nhuệ cười khẩy: “Tình yêu giả tạo của cô làm tôi phát ốm quá.”
Nói xong câu đó, anh ta cũng dứt khoát cúp máy. Tưởng Dao vẫn nóng lòng gọi lại, lần này tới cả số điện thoại cũng bị chặn luôn rồi.
Những cảm xúc căng thẳng dồn nén nãy giờ cuối cùng cũng không kìm được nữa, Tưởng Dao òa khóc như một đứa trẻ, khóc lạc cả giọng.
Tôi chỉ im lặng đứng nhìn cô ta một lúc rồi đứng dậy đi tắm. Nhưng khi tôi vừa bước đến cửa nhà tắm, Tưởng Dao đột nhiên chặn tôi lại, đôi mắt đỏ hoe ngập tràn thù hận, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: "Mộ Châu Châu, tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro