Phần 14
2024-10-08 08:38:01
Tưởng Dao có thể nói là loại người khá tiêu cực.
Từ năm nhất, tôi đã nhận thấy nhân sinh quan của cô ta có hơi quái đản và tệ hơn là lúc nào cô ta cũng cảm thấy mình luôn đúng. Nếu không, cô ta đã không đánh cắp ảnh và tên của tôi rồi sử dụng chúng để hẹn hò với người khác trên mạng.
Nhưng việc cô ta bảo muốn trả thù tôi, tôi lại không để tâm lắm.
Hai ngày sau, Lâm Thư gửi cho tôi vài bức ảnh chụp màn hình và giận dữ nói: "Châu Châu, con khốn này có phải là sinh viên trường mày không? Cô ta sao có thể vô liêm sỉ như vậy được nhỉ?"
Ảnh Lâm Thư gửi là “dưa” mới được đăng trên web trường cô ấy, người đăng bài là Tưởng Dao. Trong bài đăng đó, cô ta than thở rằng bản thân đang rất đau khổ vì bị bạn cùng phòng cướp bạn trai của mình, đồng thời cô ta cũng nói ra danh tính của người bạn trai ấy là Tiêu Nhuệ, ngôi sao thể thao của trường, còn người bạn cùng phòng là tôi.
Cô ta còn đăng kèm những ảnh chụp màn hình khác, nào là bằng chứng về mối quan hệ yêu đương của cô ta với Tiêu Nhuệ và cả những tin nhắn của tôi trong group ký túc xá, đó là tin nhắn lúc trước tôi kể cho mọi người trong phòng nghe về tình cảm của tôi dành cho Tiêu Nhuệ.
Những “bằng chứng” trên hiển nhiên trở thành bằng chứng vững chắc cho Tưởng Dao, khiến những người không biết sự thật đều tin cô ta sái cổ.
Các bạn học, hết người này đến người khác, dù không biết rõ sự tình, đều tức giận bình luận mắng chửi tôi không thương tiếc, họ ra sức chỉ trích và đay nghiến tôi với những câu từ như:
[Sao mà trần đời này lại có loại con gái mặt dày khốn nạn thế nhở? Đến cả bạn trai của bạn cùng phòng mà cũng cướp nữa!]
[Tôi biết Tiêu Nhuệ, anh ta đẹp trai như vậy, không ngờ lại là một tên cặn bã. Còn cấu kết với bạn cùng phòng của bạn gái lừa dối bạn gái mình, đúng là thằng hèn!]
[Tra nam tiện nữ!]
[Hình như nữ sinh này học ở trường bên cạnh, tôi sẽ đem “dưa” này qua đó kể, để bọn họ còn biết trường mình có loại người mất dạy, hèn hạ như thế.]
Lâm Thư tức giận lên tiếng bênh vực tôi ở khu bình luận, và đương nhiên cậu ấy bị tấn công bởi bãi nước bọt của đám anh hùng bàn phím kia.
Cô ấy giận dữ nói với tôi: "Châu Châu, mày không thể để yên cho cô ta vu khống mày như vậy được. Rõ ràng là mày không làm gì sai cả, mày mới là nạn nhân mà."
Trái ngược với sự tức giận của Lâm Thư, tôi lại không quá tức giận khi đọc bài viết trên, thậm chí còn có chút bình tĩnh hơn so với bình thường.
Tôi sao không sớm nghĩ ra nhỉ, loại người suy nghĩ đơn giản như Tưởng Dao sao có thể trả thù bằng cách nào khác ngoài loại phương pháp cấp thấp này chứ.
Tôi trấn an Lâm Thư: "Tao không sao, mày đừng lo lắng quá, cô ta chắc chắn phải trả giá với việc làm của mình."
Lâm Thư tò mò hỏi tôi: "Mày có muốn thanh minh không? Tao sẽ đăng bài làm rõ sự việc lên web trường giúp mày."
Tôi đáp: “Không cần đâu, đừng nóng vội, có lẽ bây giờ có người còn nóng ruột hơn chúng ta đấy”.
Tưởng Dao đúng là ngu ngốc. Cô ta nghĩ có thể khiến tôi sống trong sợ hãi nhưng lại quên mất, bài viết đó còn kéo theo cả tai tiếng cho Tiêu Nhuệ.
So với tôi, Tiêu Nhuệ là người khá nóng tính, vả lại, loại người như anh ta cực kỳ coi trọng danh tiếng bản thân.
Quả nhiên, không lâu sau khi tin tức kia xảy ra, Tiêu Nhuệ đã đăng bài tiết lộ sự thật.
Anh ta là người khá nổi tiếng trong trường, nên bài đăng của anh ta đã rất nhanh thu hút sự chú ý của mọi người. Anh ta không chỉ đăng ảnh chụp màn hình mà còn có cả video kèm theo thông tin chi tiết.
[Đúng là tôi đã từng nói chuyện với Tưởng Dao, nhưng đó là vì cô ta đã mạo danh Mộ Châu Châu, hơn nữa, người tôi thích trước giờ chỉ có một mình Mộ Châu Châu…
Tưởng Dao nói cô ta bị bạn cùng phòng lừa dối, nhưng sự thật Mộ Châu Châu mới là nạn nhân. Dù biết rằng Châu Châu thích tôi từ trước, cô ta vẫn giấu Châu Châu kết bạn với tôi và cùng tôi chơi game mỗi ngày, không những thế còn dùng lời lẽ bêu xấu Châu Châu, khiến tôi hiểu lầm cô ấy…
Sau khi biết được sự thật, tôi đã tìm đến giải thích với Châu Châu, nhưng Châu Châu đã không chấp nhận tôi. Tôi không trách Châu Châu vì cô ấy là một cô gái tốt, là tôi có lỗi với cô ấy trước, thế nên tôi không chấp nhận được bất cứ ai đặt điều cho cô ấy…
Một mình tôi chịu đựng áp lực từ dư luận là đủ rồi, xin mọi người đừng lôi Châu Châu vào nữa.]
Sự thật được đưa ra ánh sáng, bất kể là ai đã ăn bao nhiêu dưa thật giả cũng đều phải ngã ngửa.
[Không ngờ mọi chuyện lại là như vậy, Tưởng Dao này cũng quá xấu xa rồi, lừa gạt cả hai người đó. Đã vậy cô ta còn trộm váy của bạn cùng phòng để chụp ảnh. Chẳng trách Tiêu Nhuệ bị lừa cả một tháng mới phát hiện ra.]
[Phụ nữ đúng thật là đáng sợ mà, quá xảo trá, Mộ Châu Châu này cũng đáng thương quá đi]
[Tưởng Dao quá ghê tởm rồi, lại còn có gan mạo danh Châu Châu sao? ]
[Vậy là Tiêu Nhuệ thực sự thích Mộ Châu Châu rồi, tôi tò mò không biết sau cùng hai người họ có bên nhau không. Tôi thấy tiếc cho chuyện tình của họ quá à.]
[Trải qua loại chuyện như vậy, Mộ Châu Châu chắc chắn sẽ không thể ở bên Tiêu Nhuệ được.]
Từ năm nhất, tôi đã nhận thấy nhân sinh quan của cô ta có hơi quái đản và tệ hơn là lúc nào cô ta cũng cảm thấy mình luôn đúng. Nếu không, cô ta đã không đánh cắp ảnh và tên của tôi rồi sử dụng chúng để hẹn hò với người khác trên mạng.
Nhưng việc cô ta bảo muốn trả thù tôi, tôi lại không để tâm lắm.
Hai ngày sau, Lâm Thư gửi cho tôi vài bức ảnh chụp màn hình và giận dữ nói: "Châu Châu, con khốn này có phải là sinh viên trường mày không? Cô ta sao có thể vô liêm sỉ như vậy được nhỉ?"
Ảnh Lâm Thư gửi là “dưa” mới được đăng trên web trường cô ấy, người đăng bài là Tưởng Dao. Trong bài đăng đó, cô ta than thở rằng bản thân đang rất đau khổ vì bị bạn cùng phòng cướp bạn trai của mình, đồng thời cô ta cũng nói ra danh tính của người bạn trai ấy là Tiêu Nhuệ, ngôi sao thể thao của trường, còn người bạn cùng phòng là tôi.
Cô ta còn đăng kèm những ảnh chụp màn hình khác, nào là bằng chứng về mối quan hệ yêu đương của cô ta với Tiêu Nhuệ và cả những tin nhắn của tôi trong group ký túc xá, đó là tin nhắn lúc trước tôi kể cho mọi người trong phòng nghe về tình cảm của tôi dành cho Tiêu Nhuệ.
Những “bằng chứng” trên hiển nhiên trở thành bằng chứng vững chắc cho Tưởng Dao, khiến những người không biết sự thật đều tin cô ta sái cổ.
Các bạn học, hết người này đến người khác, dù không biết rõ sự tình, đều tức giận bình luận mắng chửi tôi không thương tiếc, họ ra sức chỉ trích và đay nghiến tôi với những câu từ như:
[Sao mà trần đời này lại có loại con gái mặt dày khốn nạn thế nhở? Đến cả bạn trai của bạn cùng phòng mà cũng cướp nữa!]
[Tôi biết Tiêu Nhuệ, anh ta đẹp trai như vậy, không ngờ lại là một tên cặn bã. Còn cấu kết với bạn cùng phòng của bạn gái lừa dối bạn gái mình, đúng là thằng hèn!]
[Tra nam tiện nữ!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Hình như nữ sinh này học ở trường bên cạnh, tôi sẽ đem “dưa” này qua đó kể, để bọn họ còn biết trường mình có loại người mất dạy, hèn hạ như thế.]
Lâm Thư tức giận lên tiếng bênh vực tôi ở khu bình luận, và đương nhiên cậu ấy bị tấn công bởi bãi nước bọt của đám anh hùng bàn phím kia.
Cô ấy giận dữ nói với tôi: "Châu Châu, mày không thể để yên cho cô ta vu khống mày như vậy được. Rõ ràng là mày không làm gì sai cả, mày mới là nạn nhân mà."
Trái ngược với sự tức giận của Lâm Thư, tôi lại không quá tức giận khi đọc bài viết trên, thậm chí còn có chút bình tĩnh hơn so với bình thường.
Tôi sao không sớm nghĩ ra nhỉ, loại người suy nghĩ đơn giản như Tưởng Dao sao có thể trả thù bằng cách nào khác ngoài loại phương pháp cấp thấp này chứ.
Tôi trấn an Lâm Thư: "Tao không sao, mày đừng lo lắng quá, cô ta chắc chắn phải trả giá với việc làm của mình."
Lâm Thư tò mò hỏi tôi: "Mày có muốn thanh minh không? Tao sẽ đăng bài làm rõ sự việc lên web trường giúp mày."
Tôi đáp: “Không cần đâu, đừng nóng vội, có lẽ bây giờ có người còn nóng ruột hơn chúng ta đấy”.
Tưởng Dao đúng là ngu ngốc. Cô ta nghĩ có thể khiến tôi sống trong sợ hãi nhưng lại quên mất, bài viết đó còn kéo theo cả tai tiếng cho Tiêu Nhuệ.
So với tôi, Tiêu Nhuệ là người khá nóng tính, vả lại, loại người như anh ta cực kỳ coi trọng danh tiếng bản thân.
Quả nhiên, không lâu sau khi tin tức kia xảy ra, Tiêu Nhuệ đã đăng bài tiết lộ sự thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta là người khá nổi tiếng trong trường, nên bài đăng của anh ta đã rất nhanh thu hút sự chú ý của mọi người. Anh ta không chỉ đăng ảnh chụp màn hình mà còn có cả video kèm theo thông tin chi tiết.
[Đúng là tôi đã từng nói chuyện với Tưởng Dao, nhưng đó là vì cô ta đã mạo danh Mộ Châu Châu, hơn nữa, người tôi thích trước giờ chỉ có một mình Mộ Châu Châu…
Tưởng Dao nói cô ta bị bạn cùng phòng lừa dối, nhưng sự thật Mộ Châu Châu mới là nạn nhân. Dù biết rằng Châu Châu thích tôi từ trước, cô ta vẫn giấu Châu Châu kết bạn với tôi và cùng tôi chơi game mỗi ngày, không những thế còn dùng lời lẽ bêu xấu Châu Châu, khiến tôi hiểu lầm cô ấy…
Sau khi biết được sự thật, tôi đã tìm đến giải thích với Châu Châu, nhưng Châu Châu đã không chấp nhận tôi. Tôi không trách Châu Châu vì cô ấy là một cô gái tốt, là tôi có lỗi với cô ấy trước, thế nên tôi không chấp nhận được bất cứ ai đặt điều cho cô ấy…
Một mình tôi chịu đựng áp lực từ dư luận là đủ rồi, xin mọi người đừng lôi Châu Châu vào nữa.]
Sự thật được đưa ra ánh sáng, bất kể là ai đã ăn bao nhiêu dưa thật giả cũng đều phải ngã ngửa.
[Không ngờ mọi chuyện lại là như vậy, Tưởng Dao này cũng quá xấu xa rồi, lừa gạt cả hai người đó. Đã vậy cô ta còn trộm váy của bạn cùng phòng để chụp ảnh. Chẳng trách Tiêu Nhuệ bị lừa cả một tháng mới phát hiện ra.]
[Phụ nữ đúng thật là đáng sợ mà, quá xảo trá, Mộ Châu Châu này cũng đáng thương quá đi]
[Tưởng Dao quá ghê tởm rồi, lại còn có gan mạo danh Châu Châu sao? ]
[Vậy là Tiêu Nhuệ thực sự thích Mộ Châu Châu rồi, tôi tò mò không biết sau cùng hai người họ có bên nhau không. Tôi thấy tiếc cho chuyện tình của họ quá à.]
[Trải qua loại chuyện như vậy, Mộ Châu Châu chắc chắn sẽ không thể ở bên Tiêu Nhuệ được.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro