Bạn Thân Xuyên Thành Con Gái Của Ta
Chương 17
2024-10-26 00:35:27
Kiều Chiêu lần đầu gặp đứa bé nói nhiều như vậy, con nhà mình đều tương đối trầm tính, ở một chỗ cùng hắn cũng không có lời gì để nói, còn tương đối sợ hắn, đứa nhỏ này lại không sợ hắn chút nào, chuyện này làm cho hắn nhất thời không biết đối phó ra sao: "Ngoan ngoãn ngồi xuống, xe ngựa đang chạy, ngươi đừng để bị ngã."
Khổng Nguyệt Nguyệt vội vàng ngồi xuống ngay ngắn, bộ dáng đứa bé ngoan cầu khen ngợi, làm Kiều Chiêu dở khóc dở cười: "Coi như ngươi không phải con của bạn bè ta, ta cũng sẽ tìm một hộ gia đình tốt sắp xếp cho ngươi."
Mắt Khổng Nguyệt Nguyệt hiện lên ngôi sao nhỏ nhìn Kiều Chiêu: "Đại thúc ngươi thật sự là người tốt, người đẹp tâm thiện."
___________
Cách một ngày, sáng sớm, lão phu nhân liền sai nha hoàn đến Thanh Trúc Uyển tìm Kiều Thu, nói gần nói xa cố ý muốn bày ra tư thái của mẹ chồng bắt Kiều Thu sang hầu hạ.
Kiều Thu ngáp một cái: "Để người trở về nói với lão phu nhân, liền nói ta tổn thất số lớn tiền bạc, rất đau lòng, hận không thể đập đầu vào tường, không dám đi hầu hạ nàng, ta sợ không khống chế tốt liền đập lên người nàng."
Lưu thị há to miệng, mặc dù phu nhân nói như vậy là cố ý, nhưng luôn cảm giác không nghiêm túc nổi.
Lưu thị phái người đi Tùng Hạc Uyển đáp lời, chỉ chốc lát sau lão phu nhân lại phái người đến, lặp lại như thế rất nhiều lần.
Lưu thị đuổi Thư Hương đi, vào nhà nhìn xem Kiều Thu, ở giữa lông mày chứa ưu sầu không tan: "Phu nhân, mấy người này cứ đến lần lượt, cũng không có biện pháp, không bằng trở về Kiều gia ở một thời gian ngắn?"
Lão phu nhân cứ lần lượt cử người đến gọi phu nhân, nói cái gì nàng dâu phải hầu hạ mẹ chồng, rõ ràng là muốn làm khó dễ phu nhân.
Phu nhân lần này cũng quyết tâm, chỉ sợ lão phu nhân tức hổn hển, lại ở sau lưng làm ra chuyện gì, khó lòng phòng bị.
Kiều Thu đặt chén trà xuống, "Đi gọi Hổ Nữu đến, đúng lúc, ta đi dạo trong cửa hàng."
Về phần Lưu thị nói trở về Kiều gia, Kiều Thu trực tiếp không để ý đến, đừng nói nàng không phải nguyên chủ sẽ không về Kiều gia, dù là chính nguyên chủ cũng rất không thích Kiều gia.
Kiều Thu biết bên lão phu nhân không còn cách nào, Khổng Tâm Nhã bị Kiều Thu nhốt ở Phật đường chép « Đệ Tử Quy ». Về phần người của các phòng khác, Kiều Thu căn bản không nhìn, lão phu nhân còn đang ngây thơ cho rằng lấy tư thái mẹ chồng, là có thể đem chuyện này bỏ qua.
Hổ Nữu tùy tiện vào nhà: "Phu nhân, ngài gọi nô tỳ có chuyện gì?"
Lưu thị đối với chuyện Hổ Nữu không học quy củ luôn canh cánh trong lòng: "Phu nhân gọi ngươi tự nhiên là có việc phân phó, nghe lời là được, không được quá mức, không thể phản bác phu nhân."
Hổ Nữu đang bước chân vui sướng lập tức dừng lại, trở nên câu nệ: "Phu, phu nhân."
Kiều Thu, "Được rồi, vú nuôi, ta đã nói qua, Hổ Nữu cùng người khác không giống nhau, nàng không cần học quy củ."
Lưu thị muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói thêm nữa: "Vâng."
Hổ Nữu chịu khổ, lại thêm mỗi bữa đều ăn ngon uống sướng, ăn no mây mẩy, chịu mệt học cách đấu cận chiến, mà Hổ Nữu lại nghe lời, đây là điều Kiều Thu thích nhất.
Cuối cùng Kiều Thu mang theo Hổ Nữu cùng một nha hoàn tên là Xuân Tú đi ra ngoài, Xuân Tú là nha hoàn làm nàng hài lòng nhất trong nhóm người được mua, Kiều Thu cố ý bồi dưỡng.
Đồ cưới của nguyên chủ phong phú, chỉ riêng cửa hàng hồi môn cũng có một con đường, mà đây đều là nguyên chủ tiếp nhận từ chỗ mẹ nàng.
Trong những cửa hàng này có hơn một nửa là vẫn luôn tự mình mở cửa buôn bán, còn có một số thì cho thuê.
Nguyên chủ không hiểu kinh doanh, cũng không có khái niệm về tiền bạc, cho nên nàng đối với chuyện của cửa hàng cũng không hiểu rõ, nếu không phải lần này Kiều Thu kiểm tra, sợ là cũng không biết mình bị coi như đồ đần, bị đùa bỡn nhiều năm như vậy.
Sau khi liên tiếp đi mấy nhà cửa hàng, dù là Hổ Nữu chậm chạp nhất cũng phát hiện chuyện không đúng: "Phu nhân, những cửa hàng này hình như không có mở cửa buôn bán?"
Xuân Tú thấy trên mặt Kiều Thu không vui không buồn, không biết nàng đang suy nghĩ gì, nhưng cũng nói ra ý nghĩ của mình: "Nhìn qua dường như là cố ý không mở cửa buôn bán, nô tỳ nhìn thấy có mấy cửa hàng đang cố ý đuổi khách ."
Kiều Thu tán thưởng nhìn Xuân Tú: "Có biết vì sao lại không mở cửa không?"
Xuân Tú lắc đầu, chuyện này nàng cũng không biết.
Kiều Thu lại có suy đoán: "Xuân Tú, cho người đi Tấn Triệu doãn hỏi một chút, có phải có người đi gặp hầu gia hoặc Giang di nương hay không."
Để người hầu đi dò hỏi, Kiều Thu tiếp tục đi dạo cửa hàng, nhưng phàm là cửa hàng hồi môn của nguyên chủ, buôn bán đều ảm đạm, thậm chí còn cố ý đuổi khách hàng.
Dạo dạo đến phía trước một cửa hàng bạc, cửa hàng bạc buôn bán tốt thu hút Kiều Thu nhìn qua, vừa thu hồi ánh mắt dò xét, một chiếc xe ngựa dừng lại phía trước cửa hàng bạc.
Khổng Nguyệt Nguyệt vội vàng ngồi xuống ngay ngắn, bộ dáng đứa bé ngoan cầu khen ngợi, làm Kiều Chiêu dở khóc dở cười: "Coi như ngươi không phải con của bạn bè ta, ta cũng sẽ tìm một hộ gia đình tốt sắp xếp cho ngươi."
Mắt Khổng Nguyệt Nguyệt hiện lên ngôi sao nhỏ nhìn Kiều Chiêu: "Đại thúc ngươi thật sự là người tốt, người đẹp tâm thiện."
___________
Cách một ngày, sáng sớm, lão phu nhân liền sai nha hoàn đến Thanh Trúc Uyển tìm Kiều Thu, nói gần nói xa cố ý muốn bày ra tư thái của mẹ chồng bắt Kiều Thu sang hầu hạ.
Kiều Thu ngáp một cái: "Để người trở về nói với lão phu nhân, liền nói ta tổn thất số lớn tiền bạc, rất đau lòng, hận không thể đập đầu vào tường, không dám đi hầu hạ nàng, ta sợ không khống chế tốt liền đập lên người nàng."
Lưu thị há to miệng, mặc dù phu nhân nói như vậy là cố ý, nhưng luôn cảm giác không nghiêm túc nổi.
Lưu thị phái người đi Tùng Hạc Uyển đáp lời, chỉ chốc lát sau lão phu nhân lại phái người đến, lặp lại như thế rất nhiều lần.
Lưu thị đuổi Thư Hương đi, vào nhà nhìn xem Kiều Thu, ở giữa lông mày chứa ưu sầu không tan: "Phu nhân, mấy người này cứ đến lần lượt, cũng không có biện pháp, không bằng trở về Kiều gia ở một thời gian ngắn?"
Lão phu nhân cứ lần lượt cử người đến gọi phu nhân, nói cái gì nàng dâu phải hầu hạ mẹ chồng, rõ ràng là muốn làm khó dễ phu nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phu nhân lần này cũng quyết tâm, chỉ sợ lão phu nhân tức hổn hển, lại ở sau lưng làm ra chuyện gì, khó lòng phòng bị.
Kiều Thu đặt chén trà xuống, "Đi gọi Hổ Nữu đến, đúng lúc, ta đi dạo trong cửa hàng."
Về phần Lưu thị nói trở về Kiều gia, Kiều Thu trực tiếp không để ý đến, đừng nói nàng không phải nguyên chủ sẽ không về Kiều gia, dù là chính nguyên chủ cũng rất không thích Kiều gia.
Kiều Thu biết bên lão phu nhân không còn cách nào, Khổng Tâm Nhã bị Kiều Thu nhốt ở Phật đường chép « Đệ Tử Quy ». Về phần người của các phòng khác, Kiều Thu căn bản không nhìn, lão phu nhân còn đang ngây thơ cho rằng lấy tư thái mẹ chồng, là có thể đem chuyện này bỏ qua.
Hổ Nữu tùy tiện vào nhà: "Phu nhân, ngài gọi nô tỳ có chuyện gì?"
Lưu thị đối với chuyện Hổ Nữu không học quy củ luôn canh cánh trong lòng: "Phu nhân gọi ngươi tự nhiên là có việc phân phó, nghe lời là được, không được quá mức, không thể phản bác phu nhân."
Hổ Nữu đang bước chân vui sướng lập tức dừng lại, trở nên câu nệ: "Phu, phu nhân."
Kiều Thu, "Được rồi, vú nuôi, ta đã nói qua, Hổ Nữu cùng người khác không giống nhau, nàng không cần học quy củ."
Lưu thị muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói thêm nữa: "Vâng."
Hổ Nữu chịu khổ, lại thêm mỗi bữa đều ăn ngon uống sướng, ăn no mây mẩy, chịu mệt học cách đấu cận chiến, mà Hổ Nữu lại nghe lời, đây là điều Kiều Thu thích nhất.
Cuối cùng Kiều Thu mang theo Hổ Nữu cùng một nha hoàn tên là Xuân Tú đi ra ngoài, Xuân Tú là nha hoàn làm nàng hài lòng nhất trong nhóm người được mua, Kiều Thu cố ý bồi dưỡng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồ cưới của nguyên chủ phong phú, chỉ riêng cửa hàng hồi môn cũng có một con đường, mà đây đều là nguyên chủ tiếp nhận từ chỗ mẹ nàng.
Trong những cửa hàng này có hơn một nửa là vẫn luôn tự mình mở cửa buôn bán, còn có một số thì cho thuê.
Nguyên chủ không hiểu kinh doanh, cũng không có khái niệm về tiền bạc, cho nên nàng đối với chuyện của cửa hàng cũng không hiểu rõ, nếu không phải lần này Kiều Thu kiểm tra, sợ là cũng không biết mình bị coi như đồ đần, bị đùa bỡn nhiều năm như vậy.
Sau khi liên tiếp đi mấy nhà cửa hàng, dù là Hổ Nữu chậm chạp nhất cũng phát hiện chuyện không đúng: "Phu nhân, những cửa hàng này hình như không có mở cửa buôn bán?"
Xuân Tú thấy trên mặt Kiều Thu không vui không buồn, không biết nàng đang suy nghĩ gì, nhưng cũng nói ra ý nghĩ của mình: "Nhìn qua dường như là cố ý không mở cửa buôn bán, nô tỳ nhìn thấy có mấy cửa hàng đang cố ý đuổi khách ."
Kiều Thu tán thưởng nhìn Xuân Tú: "Có biết vì sao lại không mở cửa không?"
Xuân Tú lắc đầu, chuyện này nàng cũng không biết.
Kiều Thu lại có suy đoán: "Xuân Tú, cho người đi Tấn Triệu doãn hỏi một chút, có phải có người đi gặp hầu gia hoặc Giang di nương hay không."
Để người hầu đi dò hỏi, Kiều Thu tiếp tục đi dạo cửa hàng, nhưng phàm là cửa hàng hồi môn của nguyên chủ, buôn bán đều ảm đạm, thậm chí còn cố ý đuổi khách hàng.
Dạo dạo đến phía trước một cửa hàng bạc, cửa hàng bạc buôn bán tốt thu hút Kiều Thu nhìn qua, vừa thu hồi ánh mắt dò xét, một chiếc xe ngựa dừng lại phía trước cửa hàng bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro