Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 12
2024-11-03 14:02:01
Lưu Thuý Hoa mặt mày tái mét, trừng mắt nhìn nàng: "Phi, lão nương vui cái nỗi gì, một lũ chỉ biết ăn mà không biết làm, giống như mẹ con cac ngươi đều là đồ bỏ đi vô dụng."
Bảo Châu cũng không tức giận, mà nhe răng với nàng ta, nở nụ cười vô hại: "Đại bá mẫu không hỏi, nãi nãi và đại bá đã đi đâu rồi sao?"
Nàng giơ viên gạch lên, cười rất ngọt ngào.
Đúng vậy, Khương lão thái và Khương lão đại đi đâu rồi.
Sao về cả buổi rồi mà không thấy hai người này?
Rõ ràng thời điểm nàng ta đề nghị bán Khương Minh Châu để lấy tiền trả nợ, hai người họ tích cực nhất, không thể đột nhiên đổi ý được.
Đang lúc nàng ta nghi ngờ, thôn trưởng dẫn theo những người dân mang cuốc, dao chặt củi trở về.
Đằng sau còn có Khương lão đại bị người ta khiêng về, Khương lão thái run rẩy, khập khiễng đi theo sau.
Vừa nhìn thấy thôn trưởng, khuôn mặt xấu xí của Lưu Thuý Hoa lập tức thu lại, cả người không được tự nhiên, luống cuống tay chân đứng ở cửa đón tiếp.
Trong lòng vừa hận vừa tức, trách không được hôm nay không bán được, hóa ra là lão thôn trưởng chết tiệt này phá hỏng chuyện tốt của nàng ta.
Giang Thu Nương thấy thôn trưởng dẫn người về, cảm động đến mức mơ hồ.
Lau nước mắt đi lên chào thôn trưởng: "Thôn trưởng!"
"Được rồi, được rồi, Thu Nương à! Thiết Ngưu đã không còn nữa nhưng những đóng góp của hắn với thôn, lão phu vẫn còn nhớ, người trong thôn cũng biết ơn hắn, ngươi đừng sợ, sau này nếu còn có kẻ nào làm ra chuyện mất hết lương tâm như vậy, ngươi cứ đến tìm chúng ta làm chủ cho ngươi."
Thôn trưởng rít một hơi thuốc lào, liếc nhìn Khương lão thái, hàm ý nói.
Giang Thu Nương lau nước mắt, nàng ấy yếu đuối, đối mặt với ánh mắt hung dữ của Khương lão thái, theo bản năng lùi lại một chút.
Trong xương cốt nàng ấy đã tiếp nhận giáo dục tư tưởng phong kiến, không thể trái lời bề trên, không thể bất hiếu với cha mẹ chồng.
Nhưng chuyện hôm nay thực sự đã dọa nàng ta sợ mất mật.
Chỉ một chút nữa thôi, Minh Châu nhà nàng ta đã bị bán vào kĩ viện rồi.
Nàng ấy vẫn luôn không hiểu, mặc dù nàng ấy không thể gánh vác, không thể xách nặng, những năm qua cũng không ít lần dựa vào nghề thêu thùa để giúp đỡ gia đình.
Bảo Châu là một đứa ngốc thì không nói, Minh Châu và Đông Sinh ngoan ngoãn hiểu chuyện, mọi việc lớn nhỏ trong ngoài nhà đều do hai đứa làm.
Nàng ấy cũng luôn giữ gìn đạo làm vợ, hiếu kính cha mẹ chồng, tại sao Khương lão thái vẫn đối xử với nàng ấy và con cái của nàng ấy như vậy.
Thôn trưởng thấy mình đã nói đến nước này rồi, Khương lão thái hẳn nên từ bỏ ý định bán mấy đứa cháu.
Thanh quan khó xử việc nhà, ông ta cũng không tiện can thiệp quá nhiều.
Chỉ dặn Giang Thu Nương có khó khăn gì cứ đến tìm bọn họ giúp đỡ, để lại một câu này, liền dẫn người nhanh chóng rời khỏi Khương gia.
Thôn trưởng vừa đi, Khương lão thái vừa nãy còn giống như một con chim cút lập tức nổi giận.
Bảo Châu cũng không tức giận, mà nhe răng với nàng ta, nở nụ cười vô hại: "Đại bá mẫu không hỏi, nãi nãi và đại bá đã đi đâu rồi sao?"
Nàng giơ viên gạch lên, cười rất ngọt ngào.
Đúng vậy, Khương lão thái và Khương lão đại đi đâu rồi.
Sao về cả buổi rồi mà không thấy hai người này?
Rõ ràng thời điểm nàng ta đề nghị bán Khương Minh Châu để lấy tiền trả nợ, hai người họ tích cực nhất, không thể đột nhiên đổi ý được.
Đang lúc nàng ta nghi ngờ, thôn trưởng dẫn theo những người dân mang cuốc, dao chặt củi trở về.
Đằng sau còn có Khương lão đại bị người ta khiêng về, Khương lão thái run rẩy, khập khiễng đi theo sau.
Vừa nhìn thấy thôn trưởng, khuôn mặt xấu xí của Lưu Thuý Hoa lập tức thu lại, cả người không được tự nhiên, luống cuống tay chân đứng ở cửa đón tiếp.
Trong lòng vừa hận vừa tức, trách không được hôm nay không bán được, hóa ra là lão thôn trưởng chết tiệt này phá hỏng chuyện tốt của nàng ta.
Giang Thu Nương thấy thôn trưởng dẫn người về, cảm động đến mức mơ hồ.
Lau nước mắt đi lên chào thôn trưởng: "Thôn trưởng!"
"Được rồi, được rồi, Thu Nương à! Thiết Ngưu đã không còn nữa nhưng những đóng góp của hắn với thôn, lão phu vẫn còn nhớ, người trong thôn cũng biết ơn hắn, ngươi đừng sợ, sau này nếu còn có kẻ nào làm ra chuyện mất hết lương tâm như vậy, ngươi cứ đến tìm chúng ta làm chủ cho ngươi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôn trưởng rít một hơi thuốc lào, liếc nhìn Khương lão thái, hàm ý nói.
Giang Thu Nương lau nước mắt, nàng ấy yếu đuối, đối mặt với ánh mắt hung dữ của Khương lão thái, theo bản năng lùi lại một chút.
Trong xương cốt nàng ấy đã tiếp nhận giáo dục tư tưởng phong kiến, không thể trái lời bề trên, không thể bất hiếu với cha mẹ chồng.
Nhưng chuyện hôm nay thực sự đã dọa nàng ta sợ mất mật.
Chỉ một chút nữa thôi, Minh Châu nhà nàng ta đã bị bán vào kĩ viện rồi.
Nàng ấy vẫn luôn không hiểu, mặc dù nàng ấy không thể gánh vác, không thể xách nặng, những năm qua cũng không ít lần dựa vào nghề thêu thùa để giúp đỡ gia đình.
Bảo Châu là một đứa ngốc thì không nói, Minh Châu và Đông Sinh ngoan ngoãn hiểu chuyện, mọi việc lớn nhỏ trong ngoài nhà đều do hai đứa làm.
Nàng ấy cũng luôn giữ gìn đạo làm vợ, hiếu kính cha mẹ chồng, tại sao Khương lão thái vẫn đối xử với nàng ấy và con cái của nàng ấy như vậy.
Thôn trưởng thấy mình đã nói đến nước này rồi, Khương lão thái hẳn nên từ bỏ ý định bán mấy đứa cháu.
Thanh quan khó xử việc nhà, ông ta cũng không tiện can thiệp quá nhiều.
Chỉ dặn Giang Thu Nương có khó khăn gì cứ đến tìm bọn họ giúp đỡ, để lại một câu này, liền dẫn người nhanh chóng rời khỏi Khương gia.
Thôn trưởng vừa đi, Khương lão thái vừa nãy còn giống như một con chim cút lập tức nổi giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro