Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều

Chương 13

2024-11-03 14:02:01

Vừa xông lên đã tát Giang Thu Nương một cái: "Phi, đừng tưởng có thôn trưởng chống lưng cho ngươi, ta sẽ không trị được ngươi."

Bảo Châu thấy vậy thì xông tới, cái đầu nhỏ của nó hung hăng húc vào bụng bà ta.

Khương lão thái mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, đầu đập vào đá, đưa tay sờ thấy toàn là máu.

Đầu vỡ rồi, xong rồi! Bà già này toi mạng rồi!

Hai mắt trợn ngược, ngất lịm đi.

Nhìn Khương lão thái không chịu nổi một cú va chạm, Bảo Châu nhăn mũi, giơ viên gạch lên hung hăng nói.

"Hừ, đừng tưởng thôn trưởng đi rồi là bà có thể bắt nạt mẹ ta, mụ già yêu quái, bà có tin ta đập bà một viên gạch nữa không."

Ánh mắt hung dữ của nàng nhìn về phía Lưu Thuý Hoa đang định nổi giận: "Muốn bán nhị tỷ của ta, hỏi xem viên gạch trong tay ta có đồng ý không?"

Giang Thu Nương cũng sợ ngây người, đứa ngốc Bảo Châu nhà nàng ấy, từ bao giờ lại trở nên hung dữ như vậy!

Ánh mắt này mang theo sát khí, giống như một con sói con muốn cắn đứt cổ người khác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lưu Thuý Hoa đối diện với đôi mắt hung dữ của Bảo Châu, không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.

Đồ ngốc nhà lão nhị từ bao giờ lại trở nên hung dữ như vậy?

"Con đàn bà thối tha, chân của ta sắp đau chết rồi, còn không mau cõng ta về nhà, gọi lang trung đến xem."

Khương lão đại đau đớn nửa ngày, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.

Gườm gườm nhìn Lưu Thuý Hoa bị Bảo Châu dọa cho ngây người, gầm lên.

Trong lòng phát ác, nảy sinh ý nghĩ xấu xa.

Đợi chân lành, chắc chắn phải bán ba mẹ con họ Giang vào kĩ viện, đến lúc đó ông ta sẽ đến kĩ viện giày vò họ cho hả giận.

Đối diện với đôi mắt to hung dữ của Bảo Châu, ông ta lại sợ hãi.

Không được, muốn bán mẹ con họ Giang thì phải dùng thủ đoạn khác, nha đầu điên Bảo Châu này hơi đáng sợ.

Nha đầu vừa điên vừa ngốc này, rất kỳ quái.

Rõ ràng là người vừa gầy vừa nhỏ nhưng sức mạnh lại lớn đến mức kỳ lạ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghĩ đến là tức không có chỗ phát tiết, cái chân bị Bảo Châu đập một viên gạch đau đến mức ông ta toát mồ hôi lạnh.

Luôn có một linh cảm không lành, nếu chân không được chữa trị kịp thời thì sẽ bị phế.

Nghĩ đến đây, ông ta nổi giận đùng đùng, quát vào mặt Lưu Thuý Hoa.

"Con đàn bà thối tha, có phải ba ngày không đánh là muốn lên nóc nhà lật ngói không, còn không mau đến cõng ta vào nhà?"

Lưu Thuý Hoa có chút không cam lòng liếc nhìn Giang Thu Nương một cái, vì sợ uy lực của Khương lão đại, sau đó nàng ta đành cõng Khương lão đại đang chửi bới về phòng mình.

Người ngất xỉu nằm dưới đất là Khương lão thái, tự động bị bỏ qua.

Hai vợ chồng từ đầu đến cuối không nhìn đến Khương lão thái đang ngất xỉu dưới đất.

Cuối cùng, Giang Thu Nương vẫn mềm lòng, định đi đỡ Khương lão thái dậy.

"Đông Sinh, con đi gọi lang trung đến đây, xem cho bà và nhị tỷ."

Giang Thu Nương thấy máu ở sau gáy Khương lão thái mà sợ hết hồn, Khương lão thái không được có chuyện gì, nếu không chuyện Bảo Châu húc nãi nãi chết truyền ra ngoài, sau này đứa trẻ này sẽ bị chỉ trích, cả đời coi như xong.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều

Số ký tự: 0