Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 49
2024-11-03 14:02:01
Nhìn Giang Thu Nương bị chọc tức đến đỏ bừng mặt, còn có Lưu Thuý Hoa thì hả hê, chân mày nhíu chặt.
“Nãi nãi thấy ồn ào, hay là chúng ta phân gia đi?”
Bảo Châu ánh mắt long lanh nhìn Khương lão thái.
“Khụ khụ, đừng có mơ tưởng hão huyền, trừ phi ta chết đi.”
Khương lão thái nhổ một bãi nước bọt xuống đất, trừng mắt nhìn Lưu Thuý Hoa: “Kêu ngươi nấu cơm, ngươi lại có thời gian rảnh rỗi cãi nhau với người ta?”
“Mẹ, chuyện này không thể trách con.”
Lưu Thuý Hoa vẻ mặt uất ức, mụ ta sợ Khương lão thái.
“Không trách ngươi thì trách ai? Không muốn ăn cơm thì tất cả cút ra ngoài.”
Đói bụng cả buổi sáng, lại cãi nhau một trận, sớm đã đói đến mức bụng lép xẹp.
Khương Kim Thoa thở phào nhẹ nhõm, may là Khương Bảo Châu không nói ra.
Nàng len lén nhìn Bảo Châu, ai ngờ vừa mới ngước mắt lên, liền nhìn thấy Bảo Châu hướng nàng cười toe toét, nụ cười thật ngọt ngào.
“Đại tỷ…”
Giọng nói ngọt ngào, khiến Khương Kim Thoa toàn thân run rẩy.
Nàng lại muốn làm gì đây, đến bây giờ nàng ta vẫn chưa quên, dáng vẻ Bảo Châu leo lên người Lưu Thuý Hoa, đánh người ta túi bụi.
Dùng khăn che mặt lại, nàng ta không muốn giống như nương, biến thành đầu heo.
Thấy Khương lão thái đã ngồi xuống, Lưu Thuý Hoa vặn vẹo cái mông béo ú đi tới, một phát ngồi xuống chỗ Giang Thu Nương định ngồi.
“Ây dà, ngại quá, đệ muội, lúc ta nấu cơm, không có phần cho bốn mẹ con muội, hay là… trưa nay muội đừng ăn nữa.”
Bảo Châu ngẩng đầu, nhìn Giang Thu Nương.
Lại liếc nhìn Khương lão thái, Khương lão thái không nói gì.
“Nương, con đói!”
Giang Thu Nương trong lòng tuy không thoải mái, nhưng cũng nhẫn nhịn: “Bảo Châu ngoan, nương đi vào bếp làm cho con.”
“Đừng mà, đệ muội, trong bếp hết lương thực rồi.”
Lưu Thuý Hoa nói bằng giọng mỉa mai: “Dù sao nhịn đói một bữa, cũng không chết đói người được.”
Bảo Châu bĩu môi, nhìn mụ ta: “Đại bá mẫu, người thật đáng đánh đòn mà, xem ra lúc nãy ta đánh còn nhẹ tay quá.”
Nàng giơ nắm đấm lên, nắm đấm nhỏ xíu trắng nõn nhìn không có chút uy hiếp nào.
Nhưng đã từng nếm trải mùi vị nắm đấm của Bảo Châu, Lưu Thuý Hoa, những ký ức không mấy tốt đẹp kia liền ùa về trong đầu.
Nàng ta bị làm sao vậy, tự nhiên lại gây khó dễ cho Giang Thu Nương trước mặt nha đầu điên này làm gì?
Thế nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt uất ức của Giang Thu Nương, nàng ta liền bực tức.
Nhất thời không khống chế được, nhịn không được gây khó dễ cho nàng.
“Nhị tỷ, muội muốn ăn thịt.”
Bảo Châu bĩu môi, nói với Khương Minh Châu đang ngồi bên cạnh.
Khương Minh Châu sững sờ, nàng ấy lấy đâu ra thịt cho muội ấy đây: “Bảo Nha, ngoan… nhà chúng ta không có thịt.”
Bây giờ nhà ai mà ăn nổi thịt, cả năm trời trồng trọt được bao nhiêu lương thực đều nộp hết lên quan phủ, còn lại chỉ đủ ăn cho qua ngày.
Muốn ăn thịt cũng phải nhịn, phải đợi đến đêm ba mươi Tết, mới dám mổ gà ra ăn mừng.
“Sao lại không có, nhà chúng ta không phải còn mấy con gà mái già sao?”
“Nãi nãi thấy ồn ào, hay là chúng ta phân gia đi?”
Bảo Châu ánh mắt long lanh nhìn Khương lão thái.
“Khụ khụ, đừng có mơ tưởng hão huyền, trừ phi ta chết đi.”
Khương lão thái nhổ một bãi nước bọt xuống đất, trừng mắt nhìn Lưu Thuý Hoa: “Kêu ngươi nấu cơm, ngươi lại có thời gian rảnh rỗi cãi nhau với người ta?”
“Mẹ, chuyện này không thể trách con.”
Lưu Thuý Hoa vẻ mặt uất ức, mụ ta sợ Khương lão thái.
“Không trách ngươi thì trách ai? Không muốn ăn cơm thì tất cả cút ra ngoài.”
Đói bụng cả buổi sáng, lại cãi nhau một trận, sớm đã đói đến mức bụng lép xẹp.
Khương Kim Thoa thở phào nhẹ nhõm, may là Khương Bảo Châu không nói ra.
Nàng len lén nhìn Bảo Châu, ai ngờ vừa mới ngước mắt lên, liền nhìn thấy Bảo Châu hướng nàng cười toe toét, nụ cười thật ngọt ngào.
“Đại tỷ…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói ngọt ngào, khiến Khương Kim Thoa toàn thân run rẩy.
Nàng lại muốn làm gì đây, đến bây giờ nàng ta vẫn chưa quên, dáng vẻ Bảo Châu leo lên người Lưu Thuý Hoa, đánh người ta túi bụi.
Dùng khăn che mặt lại, nàng ta không muốn giống như nương, biến thành đầu heo.
Thấy Khương lão thái đã ngồi xuống, Lưu Thuý Hoa vặn vẹo cái mông béo ú đi tới, một phát ngồi xuống chỗ Giang Thu Nương định ngồi.
“Ây dà, ngại quá, đệ muội, lúc ta nấu cơm, không có phần cho bốn mẹ con muội, hay là… trưa nay muội đừng ăn nữa.”
Bảo Châu ngẩng đầu, nhìn Giang Thu Nương.
Lại liếc nhìn Khương lão thái, Khương lão thái không nói gì.
“Nương, con đói!”
Giang Thu Nương trong lòng tuy không thoải mái, nhưng cũng nhẫn nhịn: “Bảo Châu ngoan, nương đi vào bếp làm cho con.”
“Đừng mà, đệ muội, trong bếp hết lương thực rồi.”
Lưu Thuý Hoa nói bằng giọng mỉa mai: “Dù sao nhịn đói một bữa, cũng không chết đói người được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảo Châu bĩu môi, nhìn mụ ta: “Đại bá mẫu, người thật đáng đánh đòn mà, xem ra lúc nãy ta đánh còn nhẹ tay quá.”
Nàng giơ nắm đấm lên, nắm đấm nhỏ xíu trắng nõn nhìn không có chút uy hiếp nào.
Nhưng đã từng nếm trải mùi vị nắm đấm của Bảo Châu, Lưu Thuý Hoa, những ký ức không mấy tốt đẹp kia liền ùa về trong đầu.
Nàng ta bị làm sao vậy, tự nhiên lại gây khó dễ cho Giang Thu Nương trước mặt nha đầu điên này làm gì?
Thế nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt uất ức của Giang Thu Nương, nàng ta liền bực tức.
Nhất thời không khống chế được, nhịn không được gây khó dễ cho nàng.
“Nhị tỷ, muội muốn ăn thịt.”
Bảo Châu bĩu môi, nói với Khương Minh Châu đang ngồi bên cạnh.
Khương Minh Châu sững sờ, nàng ấy lấy đâu ra thịt cho muội ấy đây: “Bảo Nha, ngoan… nhà chúng ta không có thịt.”
Bây giờ nhà ai mà ăn nổi thịt, cả năm trời trồng trọt được bao nhiêu lương thực đều nộp hết lên quan phủ, còn lại chỉ đủ ăn cho qua ngày.
Muốn ăn thịt cũng phải nhịn, phải đợi đến đêm ba mươi Tết, mới dám mổ gà ra ăn mừng.
“Sao lại không có, nhà chúng ta không phải còn mấy con gà mái già sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro