Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 50
2024-11-03 14:02:01
Bảo Châu chỉ ra ngoài cửa, từ khi đến đây, nàng đã thèm mấy con gà mái già kia lắm rồi.
Chỉ là nàng không biết nấu cơm, lại không thể ăn sống, nếu không đã sớm chui vào bụng nhỏ của nàng rồi.
“Cái này…”
Khương Minh Châu không dám nói lời nào, len lén nhìn Khương lão thái.
Sắc mặt Khương lão thái đen như đáy nồi: “Đều là quỷ dữ đầu thai hay sao? Trong nhà chỉ có mấy con gà mái, cũng muốn giết hết để ăn?”
Lưu Thuý Hoa nghe Bảo Châu nói, mắt sáng rực lên: “Phải đó, có vài người, lúc trước còn giả vờ hiếu thuận với nương. Bây giờ thì không giả bộ được nữa rồi.”
“Rầm!”
Một viên gạch bất ngờ được đặt lên bàn, Bảo Châu đứng dậy, bĩu môi: “Ta không cần biết, hôm nay ta nhất định phải ăn thịt gà. Ta nói rồi, ai dám cản ta! Ta sẽ đập chết người đó.”
Hai má phồng lên, hung dữ hét lớn: “Nhị tỷ, tỷ nói rồi, ta muốn gì tỷ phải làm đó, không được nuốt lời đâu! Kĩ viện…”
“Ta, ta đi ngay.”
Giết gà và đi kĩ viện, nàng ấy chọn giết gà.
“Quay lại! Nổi loạn, đều nổi loạn hết rồi!”
Khương lão thái đứng dậy, định ra ngoài ngăn Khương Minh Châu lại, Bảo Châu liền giơ viên gạch, chắn trước mặt bà ta.
“Nãi nãi, người muốn ta đập một gậy vào người sao? Sức ta lớn lắm, lỡ may đập chết người, người đừng có mắng ta bất hiếu.”
Tiểu nha đầu nói năng hùng hồn, ánh mắt nhỏ mang theo đầy vẻ uy hiếp.
“Người muốn trách, thì trách đại bá mẫu đi. Ai bảo người nấu cơm không nấu nhiều hơn một chút?"
“Lưu Thuý Hoa!” Khương lão thái nghiến răng nghiến lợi quay người, giơ gậy đánh Lưu Thuý Hoa một cái: “Ai bảo ngươi lắm mồm, ai bảo ngươi…”
“Hu hu… Nương… Ta… Ta cũng đâu có muốn vậy.”
Lưu Thuý Hoa không ngờ, đang yên đang lành lại bị lôi ra mắng.
“Nãi nãi, nếu người không muốn chúng ta ăn thịt gà, hay là chúng ta phân gia đi?"
Thấy Khương lão thái bị Bảo Châu dọa sợ, Khương Đông Sinh không nhịn được lên tiếng đề nghị.
“Ta nhổ vào, không phân!”
“Đúng đó đúng đó, phân gia gì chứ. Gà trong nhà còn chưa ăn hết, lương thực đều ở trong phòng bà, muốn phân gia cũng phải đợi ăn hết lương thực, ăn hết mấy con gà mái già rồi mới phân.”
Bảo Châu liếm liếm môi, trước khi xuyên không, nàng ăn quá nhiều tinh hạch.
Sớm đã quên mất mùi vị thịt là như thế nào rồi.
Giang Thu Nương ban đầu định ngăn Minh Châu, nhưng vừa nghĩ đến chuyện phân gia và kĩ viện thì lại nhịn xuống.
Lén nhìn Khương lão thái một cái, thấy Khương lão thái không cản nữa, nàng ấy lấy hết can đảm, chạy vào bếp giúp đốt lửa nhổ lông gà.
Khương Minh Châu hai người tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã hầm xong một con gà mái già.
Giang Thu Nương nghĩ ngợi, vẫn xé một cái đùi gà mang đến cho Khương lão thái.
Vừa đến cửa, đã bị Bảo Châu chặn lại: “A, nương, nãi nãi già rồi, không có răng gặm đùi gà đâu, đại bá mẫu và đại tỷ cũng không cần đâu, bọn họ không thích ăn thịt gà.”
Đi lên cướp lấy bát canh gà và đùi gà rồi lại chạy về phía bếp.
Nhận lấy đĩa thịt gà trên tay Khương Minh Châu đặt lên bếp: “Ăn đi, ăn đi, đói cả buổi trời rồi ta đói muốn chết rồi.”
Chỉ là nàng không biết nấu cơm, lại không thể ăn sống, nếu không đã sớm chui vào bụng nhỏ của nàng rồi.
“Cái này…”
Khương Minh Châu không dám nói lời nào, len lén nhìn Khương lão thái.
Sắc mặt Khương lão thái đen như đáy nồi: “Đều là quỷ dữ đầu thai hay sao? Trong nhà chỉ có mấy con gà mái, cũng muốn giết hết để ăn?”
Lưu Thuý Hoa nghe Bảo Châu nói, mắt sáng rực lên: “Phải đó, có vài người, lúc trước còn giả vờ hiếu thuận với nương. Bây giờ thì không giả bộ được nữa rồi.”
“Rầm!”
Một viên gạch bất ngờ được đặt lên bàn, Bảo Châu đứng dậy, bĩu môi: “Ta không cần biết, hôm nay ta nhất định phải ăn thịt gà. Ta nói rồi, ai dám cản ta! Ta sẽ đập chết người đó.”
Hai má phồng lên, hung dữ hét lớn: “Nhị tỷ, tỷ nói rồi, ta muốn gì tỷ phải làm đó, không được nuốt lời đâu! Kĩ viện…”
“Ta, ta đi ngay.”
Giết gà và đi kĩ viện, nàng ấy chọn giết gà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quay lại! Nổi loạn, đều nổi loạn hết rồi!”
Khương lão thái đứng dậy, định ra ngoài ngăn Khương Minh Châu lại, Bảo Châu liền giơ viên gạch, chắn trước mặt bà ta.
“Nãi nãi, người muốn ta đập một gậy vào người sao? Sức ta lớn lắm, lỡ may đập chết người, người đừng có mắng ta bất hiếu.”
Tiểu nha đầu nói năng hùng hồn, ánh mắt nhỏ mang theo đầy vẻ uy hiếp.
“Người muốn trách, thì trách đại bá mẫu đi. Ai bảo người nấu cơm không nấu nhiều hơn một chút?"
“Lưu Thuý Hoa!” Khương lão thái nghiến răng nghiến lợi quay người, giơ gậy đánh Lưu Thuý Hoa một cái: “Ai bảo ngươi lắm mồm, ai bảo ngươi…”
“Hu hu… Nương… Ta… Ta cũng đâu có muốn vậy.”
Lưu Thuý Hoa không ngờ, đang yên đang lành lại bị lôi ra mắng.
“Nãi nãi, nếu người không muốn chúng ta ăn thịt gà, hay là chúng ta phân gia đi?"
Thấy Khương lão thái bị Bảo Châu dọa sợ, Khương Đông Sinh không nhịn được lên tiếng đề nghị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta nhổ vào, không phân!”
“Đúng đó đúng đó, phân gia gì chứ. Gà trong nhà còn chưa ăn hết, lương thực đều ở trong phòng bà, muốn phân gia cũng phải đợi ăn hết lương thực, ăn hết mấy con gà mái già rồi mới phân.”
Bảo Châu liếm liếm môi, trước khi xuyên không, nàng ăn quá nhiều tinh hạch.
Sớm đã quên mất mùi vị thịt là như thế nào rồi.
Giang Thu Nương ban đầu định ngăn Minh Châu, nhưng vừa nghĩ đến chuyện phân gia và kĩ viện thì lại nhịn xuống.
Lén nhìn Khương lão thái một cái, thấy Khương lão thái không cản nữa, nàng ấy lấy hết can đảm, chạy vào bếp giúp đốt lửa nhổ lông gà.
Khương Minh Châu hai người tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã hầm xong một con gà mái già.
Giang Thu Nương nghĩ ngợi, vẫn xé một cái đùi gà mang đến cho Khương lão thái.
Vừa đến cửa, đã bị Bảo Châu chặn lại: “A, nương, nãi nãi già rồi, không có răng gặm đùi gà đâu, đại bá mẫu và đại tỷ cũng không cần đâu, bọn họ không thích ăn thịt gà.”
Đi lên cướp lấy bát canh gà và đùi gà rồi lại chạy về phía bếp.
Nhận lấy đĩa thịt gà trên tay Khương Minh Châu đặt lên bếp: “Ăn đi, ăn đi, đói cả buổi trời rồi ta đói muốn chết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro