Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Mặt Hàng Này Gi...
Dạ Chi Đồng
2024-10-05 17:28:10
Sau đó Phong Hề nheo mắt lại đánh giá đứa nhỏ, một đứa trẻ nhỏ nhắn lại mặc một cái áo choàng đen vừa dài vừa to như vậy, thực sự có chút kỳ lạ.
Nhưng đứa nhỏ khoác chiếc áo choàng này khiến làn da của hắn trở nên đặc biệt trắng, không phải trắng bệch ốm yếu mà là loại màu trắng sứ tinh xảo hoàn mỹ, không chân thực, giống như có một cảm giác cao quý thần thánh không thể xâm phạm.
Cảm giác rất kỳ quái.
Hơn nữa đây lại là rừng ma thú của Phong gia, một đứa nhỏ tám tuổi như hắn lại một mình ở chỗ này, cấp bậc lại thấp đến mức đáng thương, lớn lên lại như vậy.... "Không quá giống người bình thường", muốn người khác không nghi ngờ cũng khó.
Đặc biệt Phong Hề dựa vào bản năng đã cảm nhận được đứa nhỏ này sẽ đơn thuần như thế sao?
Mặc dù hiện tại hắn đang dùng ánh mắt trong veo như nước nhìn nàng, bên trong đôi mắt to ngập nước đó hiện lên sự đáng thương như cả thiên hạ đều đang bắt nạt hắn vậy.
Nhưng Phong Hề cảm thấy lạ ở chỗ nào chính nàng cũng không nói ra được.
Nheo đôi mắt chứa sự thâm trầm, Phong Hề cũng không có hỏi đứa nhỏ, cứ như vậy chằm chằm nhìn nó.
Dưới ánh mắt của nàng, tiểu chính thái dường như hơi xấu hổ, vụng trộm nghiêng người lau máu còn trên mũi.
Nhanh chóng chỉnh sửa lại y phục trên người mình, sau đó mới xoay người đứng nghiêm đối diện Phong Hề, trên gương mặt mũm mĩm dễ thương kia hiện lên nụ cười thương hiệu.
Phong Hề nhìn dáng vẻ đó thì nhăn mày.
Thằng nhóc này không phải là mặt hàng giả heo ăn thịt hổ đấy chứ?
Kiếp trước nàng đã gặp không ít ngoài trong ngoài bất nhất (1), đứa nhỏ này không phải cũng thế đấy chứ...
(1) nội tâm không giống bề ngoài
Nhưng Phong Hề cũng không quên chuyện sư phụ muốn mình hỏi, giọng nói có chút lạnh lùng vang lên.
"Áo choàng đen trên người ngươi từ đâu mà có?"
Nghe vậy nụ cười trên mặt tiểu chính thái ngưng lại, một lát sau mới phản ứng được, giật giật áo choàng đen trên người: "Tỷ tỷ nói dạ tinh bào này sao?"
Phong Hề nhẹ gật đầu.
Thấy nàng gật đầu, tiểu chính thái vội vàng cởi áo choàng trên người xuống, hai tay cầm lấy nhét áo choàng vào lòng Phong Hề, cười lấy lòng nói: "Nếu tỷ tỷ thích thì tặng cho tỷ đó!"
Tặng cho nàng?
Phong Hề cau mày nhìn áo choàng đen bị nhét vào lồng ngực mình, cảm xúc cũng qua loa, không có thay đổi quá nhiều.
Tiểu chính thái len lén nhìn Phong Hề, sau đó như nũng nịu mà nói tiếp: "Phụ thân ta nói, cái này rất quý giá, không phải người trong nhà thì không thể cho nha..."
Phong Hề nghe vậy thì ngây người không hiểu, người trong nhà?
Hơi ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy vẻ mặt của tiểu chính thái, khóe miệng nàng không nhịn được mà giật giật, vẻ mặt đen dần đi.
Chỉ thấy tiểu chính thái kia lúc này đang đáng yêu chớp chớp đôi mắt to ngập nước, nhìn nàng chăm chú, hai tay nhỏ còn xoắn xuýt quấn quýt vào với nhau.
Hoàn toàn là biểu lộ vừa hưng phấn vừa khẩn trương của một nữ tử xấu không gả được, lúc này đang đối mặt với tướng công vất vả lắm mới tìm được nhưng đối phương lại không có ý tốt với mình.
Về phần tại sao nàng lại có suy nghĩ đó, hãy nhìn ánh mắt của tiểu chính thái kia, lúc đầu còn đáng thương, bây giờ nàng lại cảm thấy bên trong đôi mắt xanh kia là sự lấy lòng và xu nịnh vô tận.
Trong lúc Phong Hề chưa kịp phản ứng, thân thể chỉ thấp một chút so với nàng kia đã trực tiếp nhào lên người nàng.
"Tỷ tỷ, sau này nhớ bảo vệ ta thật tốt nha!"
Nhưng đứa nhỏ khoác chiếc áo choàng này khiến làn da của hắn trở nên đặc biệt trắng, không phải trắng bệch ốm yếu mà là loại màu trắng sứ tinh xảo hoàn mỹ, không chân thực, giống như có một cảm giác cao quý thần thánh không thể xâm phạm.
Cảm giác rất kỳ quái.
Hơn nữa đây lại là rừng ma thú của Phong gia, một đứa nhỏ tám tuổi như hắn lại một mình ở chỗ này, cấp bậc lại thấp đến mức đáng thương, lớn lên lại như vậy.... "Không quá giống người bình thường", muốn người khác không nghi ngờ cũng khó.
Đặc biệt Phong Hề dựa vào bản năng đã cảm nhận được đứa nhỏ này sẽ đơn thuần như thế sao?
Mặc dù hiện tại hắn đang dùng ánh mắt trong veo như nước nhìn nàng, bên trong đôi mắt to ngập nước đó hiện lên sự đáng thương như cả thiên hạ đều đang bắt nạt hắn vậy.
Nhưng Phong Hề cảm thấy lạ ở chỗ nào chính nàng cũng không nói ra được.
Nheo đôi mắt chứa sự thâm trầm, Phong Hề cũng không có hỏi đứa nhỏ, cứ như vậy chằm chằm nhìn nó.
Dưới ánh mắt của nàng, tiểu chính thái dường như hơi xấu hổ, vụng trộm nghiêng người lau máu còn trên mũi.
Nhanh chóng chỉnh sửa lại y phục trên người mình, sau đó mới xoay người đứng nghiêm đối diện Phong Hề, trên gương mặt mũm mĩm dễ thương kia hiện lên nụ cười thương hiệu.
Phong Hề nhìn dáng vẻ đó thì nhăn mày.
Thằng nhóc này không phải là mặt hàng giả heo ăn thịt hổ đấy chứ?
Kiếp trước nàng đã gặp không ít ngoài trong ngoài bất nhất (1), đứa nhỏ này không phải cũng thế đấy chứ...
(1) nội tâm không giống bề ngoài
Nhưng Phong Hề cũng không quên chuyện sư phụ muốn mình hỏi, giọng nói có chút lạnh lùng vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Áo choàng đen trên người ngươi từ đâu mà có?"
Nghe vậy nụ cười trên mặt tiểu chính thái ngưng lại, một lát sau mới phản ứng được, giật giật áo choàng đen trên người: "Tỷ tỷ nói dạ tinh bào này sao?"
Phong Hề nhẹ gật đầu.
Thấy nàng gật đầu, tiểu chính thái vội vàng cởi áo choàng trên người xuống, hai tay cầm lấy nhét áo choàng vào lòng Phong Hề, cười lấy lòng nói: "Nếu tỷ tỷ thích thì tặng cho tỷ đó!"
Tặng cho nàng?
Phong Hề cau mày nhìn áo choàng đen bị nhét vào lồng ngực mình, cảm xúc cũng qua loa, không có thay đổi quá nhiều.
Tiểu chính thái len lén nhìn Phong Hề, sau đó như nũng nịu mà nói tiếp: "Phụ thân ta nói, cái này rất quý giá, không phải người trong nhà thì không thể cho nha..."
Phong Hề nghe vậy thì ngây người không hiểu, người trong nhà?
Hơi ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy vẻ mặt của tiểu chính thái, khóe miệng nàng không nhịn được mà giật giật, vẻ mặt đen dần đi.
Chỉ thấy tiểu chính thái kia lúc này đang đáng yêu chớp chớp đôi mắt to ngập nước, nhìn nàng chăm chú, hai tay nhỏ còn xoắn xuýt quấn quýt vào với nhau.
Hoàn toàn là biểu lộ vừa hưng phấn vừa khẩn trương của một nữ tử xấu không gả được, lúc này đang đối mặt với tướng công vất vả lắm mới tìm được nhưng đối phương lại không có ý tốt với mình.
Về phần tại sao nàng lại có suy nghĩ đó, hãy nhìn ánh mắt của tiểu chính thái kia, lúc đầu còn đáng thương, bây giờ nàng lại cảm thấy bên trong đôi mắt xanh kia là sự lấy lòng và xu nịnh vô tận.
Trong lúc Phong Hề chưa kịp phản ứng, thân thể chỉ thấp một chút so với nàng kia đã trực tiếp nhào lên người nàng.
"Tỷ tỷ, sau này nhớ bảo vệ ta thật tốt nha!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro