Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng
Anh Nhớ Em, Nhớ...
2024-11-14 23:45:03
Ảo giác.
Lại là ảo giác sao.
Anh không nhớ bao nhiêu lần rồi…
Nỗi khát khao cô cháy bỏng trong anh, hết lần này đến lần khác chỉ có thể hóa thành ảo giác, nhìn cô từ xa, để rồi lại là cảm giác trống trải và cô đơn sâu thẳm như vực thẳm. Có lẽ hôm nay anh thực sự say rồi, ảo giác này lại còn duy trì lâu đến thế, sống động đến mức anh muốn trút hết mọi cảm xúc đã kìm nén đến sắp bùng nổ của mình.
“Anh Lục, thật trùng hợp nhỉ, lại gặp nhau rồi.” Tô Thanh Nhan yếu ớt giơ một tay ra, chào anh đầy ngượng ngùng nhưng không mất phần lễ phép, “Tôi biết anh chắc chắn sẽ rất thắc mắc vì sao tôi lại có mặt ở đây, nhưng anh đừng vội, hãy kéo tôi ra khỏi tủ đã, tôi đảm bảo sẽ giải thích rõ ràng với anh!”
Còn có thể động? Còn có thể nói?
Lục Đình Thâm hơi nghiêng đầu, trông có vẻ bối rối.
Tô Thanh Nhan bất giác bị động tác này của anh làm cho xao xuyến. Dù sao trước mặt cô cũng là một tổng giám đốc lạnh lùng cao 1m9, thân hình như người mẫu quốc tế, chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng tắm, biểu cảm vừa đáng yêu vừa có phần không hợp cảnh.
Cô chỉ thấy anh đáng yêu, hoàn toàn không để ý rằng ngay khi cô mở miệng nói, trong đôi mắt đen thăm thẳm của anh đã bộc lộ một luồng ma quỷ méo mó như những chiếc móng vuốt đen tối.
Trong thực tế, nghe được một câu của cô đã là một điều xa xỉ. Nhưng trong ảo giác này, chẳng phải anh có thể tự mình làm chủ sao? Để làm những điều anh đã giấu kín trong lòng, đen tối và đáng xấu hổ, nhưng cũng là điều anh đã khát khao phát điên trong những đêm dài…
Người đàn ông mạnh mẽ kéo cô ra khỏi tủ quần áo, Tô Thanh Nhan nhìn cánh tay rắn chắc của anh, có chút ngạc nhiên. Anh chỉ nhẹ nhàng một cái đã nhấc bổng cô, người vốn nặng hơn 45kg, lên một cách dễ dàng. Đúng là vị đại boss trên sân thượng hôm nào chỉ với một đòn đã khiến Tống Ôn Trạch bị hạ gục mà!
“Cảm ơn anh nhé, anh khỏe thật đấy, cơ bắp này không uổng phí chút nào... Á!”
Cô vừa định giơ ngón cái lên khen anh thì giây tiếp theo, cả người đã bị ném mạnh lên giường, đầu óc quay cuồng.
Lục Đình Thâm không hề đặt cô xuống một cách nhẹ nhàng, mà giống như một con thú săn đã đợi lâu trong rừng, hung hăng đè chặt cô lên giường, giữ chặt tay chân cô.
Thân hình mềm mại của cô gái bất ngờ lún vào chiếc giường êm ái, mái tóc dài xõa tung, cổ áo trễ vai để lộ làn da trắng mịn của bờ vai và cổ, tương phản rõ rệt với tấm ga giường đỏ rượu, khiến đôi mắt đen thẳm của người đàn ông lóe lên tia khát máu.
Trước mắt anh chỉ là khuôn mặt xinh đẹp đầy quyến rũ, thân hình yểu điệu hấp dẫn, đường cong mềm mại trước ngực, mọi chi tiết đều đẹp đến điên cuồng, mọi tấc da tấc thịt đều khiến anh nhớ nhung đến mức mất kiểm soát.
“Lục Đình Thâm, anh định làm gì…”
Tô Thanh Nhan sợ hãi, vừa cất tiếng thì đôi môi mềm mại của cô đã bị người đàn ông với ánh mắt tối sầm cúi xuống cắn chặt.
“Ưm… ưm…”
Cô không tin nổi, mở to mắt và hé môi, vừa vặn tạo điều kiện cho anh.
Đôi môi nóng bỏng của người đàn ông, hòa với hương vị rượu vang đậm, mạnh mẽ xông vào đôi môi mềm mại của cô, lướt qua hàm răng, tiến sâu vào tận đáy, cắn lấy cánh môi non nớt của cô như một con dã thú đang đói khát.“
Cục cưng, bé cưng à, anh nhớ em, nhớ em đến phát điên…”
Tô Thanh Nhan kinh hãi, đôi mắt long lanh run rẩy, cố quay đầu né tránh, cơ thể không ngừng giãy giụa chống cự. Đôi tay nắm thành nắm đấm nhỏ cũng cố sức chống lại anh, nhưng với một người chưa từng trải như cô, sự phản kháng này với một người đàn ông đang mất kiểm soát lại chẳng khác gì đang trêu đùa, cô cũng không hề biết rằng chút sức đó của bản thân chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Lại là ảo giác sao.
Anh không nhớ bao nhiêu lần rồi…
Nỗi khát khao cô cháy bỏng trong anh, hết lần này đến lần khác chỉ có thể hóa thành ảo giác, nhìn cô từ xa, để rồi lại là cảm giác trống trải và cô đơn sâu thẳm như vực thẳm. Có lẽ hôm nay anh thực sự say rồi, ảo giác này lại còn duy trì lâu đến thế, sống động đến mức anh muốn trút hết mọi cảm xúc đã kìm nén đến sắp bùng nổ của mình.
“Anh Lục, thật trùng hợp nhỉ, lại gặp nhau rồi.” Tô Thanh Nhan yếu ớt giơ một tay ra, chào anh đầy ngượng ngùng nhưng không mất phần lễ phép, “Tôi biết anh chắc chắn sẽ rất thắc mắc vì sao tôi lại có mặt ở đây, nhưng anh đừng vội, hãy kéo tôi ra khỏi tủ đã, tôi đảm bảo sẽ giải thích rõ ràng với anh!”
Còn có thể động? Còn có thể nói?
Lục Đình Thâm hơi nghiêng đầu, trông có vẻ bối rối.
Tô Thanh Nhan bất giác bị động tác này của anh làm cho xao xuyến. Dù sao trước mặt cô cũng là một tổng giám đốc lạnh lùng cao 1m9, thân hình như người mẫu quốc tế, chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng tắm, biểu cảm vừa đáng yêu vừa có phần không hợp cảnh.
Cô chỉ thấy anh đáng yêu, hoàn toàn không để ý rằng ngay khi cô mở miệng nói, trong đôi mắt đen thăm thẳm của anh đã bộc lộ một luồng ma quỷ méo mó như những chiếc móng vuốt đen tối.
Trong thực tế, nghe được một câu của cô đã là một điều xa xỉ. Nhưng trong ảo giác này, chẳng phải anh có thể tự mình làm chủ sao? Để làm những điều anh đã giấu kín trong lòng, đen tối và đáng xấu hổ, nhưng cũng là điều anh đã khát khao phát điên trong những đêm dài…
Người đàn ông mạnh mẽ kéo cô ra khỏi tủ quần áo, Tô Thanh Nhan nhìn cánh tay rắn chắc của anh, có chút ngạc nhiên. Anh chỉ nhẹ nhàng một cái đã nhấc bổng cô, người vốn nặng hơn 45kg, lên một cách dễ dàng. Đúng là vị đại boss trên sân thượng hôm nào chỉ với một đòn đã khiến Tống Ôn Trạch bị hạ gục mà!
“Cảm ơn anh nhé, anh khỏe thật đấy, cơ bắp này không uổng phí chút nào... Á!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vừa định giơ ngón cái lên khen anh thì giây tiếp theo, cả người đã bị ném mạnh lên giường, đầu óc quay cuồng.
Lục Đình Thâm không hề đặt cô xuống một cách nhẹ nhàng, mà giống như một con thú săn đã đợi lâu trong rừng, hung hăng đè chặt cô lên giường, giữ chặt tay chân cô.
Thân hình mềm mại của cô gái bất ngờ lún vào chiếc giường êm ái, mái tóc dài xõa tung, cổ áo trễ vai để lộ làn da trắng mịn của bờ vai và cổ, tương phản rõ rệt với tấm ga giường đỏ rượu, khiến đôi mắt đen thẳm của người đàn ông lóe lên tia khát máu.
Trước mắt anh chỉ là khuôn mặt xinh đẹp đầy quyến rũ, thân hình yểu điệu hấp dẫn, đường cong mềm mại trước ngực, mọi chi tiết đều đẹp đến điên cuồng, mọi tấc da tấc thịt đều khiến anh nhớ nhung đến mức mất kiểm soát.
“Lục Đình Thâm, anh định làm gì…”
Tô Thanh Nhan sợ hãi, vừa cất tiếng thì đôi môi mềm mại của cô đã bị người đàn ông với ánh mắt tối sầm cúi xuống cắn chặt.
“Ưm… ưm…”
Cô không tin nổi, mở to mắt và hé môi, vừa vặn tạo điều kiện cho anh.
Đôi môi nóng bỏng của người đàn ông, hòa với hương vị rượu vang đậm, mạnh mẽ xông vào đôi môi mềm mại của cô, lướt qua hàm răng, tiến sâu vào tận đáy, cắn lấy cánh môi non nớt của cô như một con dã thú đang đói khát.“
Cục cưng, bé cưng à, anh nhớ em, nhớ em đến phát điên…”
Tô Thanh Nhan kinh hãi, đôi mắt long lanh run rẩy, cố quay đầu né tránh, cơ thể không ngừng giãy giụa chống cự. Đôi tay nắm thành nắm đấm nhỏ cũng cố sức chống lại anh, nhưng với một người chưa từng trải như cô, sự phản kháng này với một người đàn ông đang mất kiểm soát lại chẳng khác gì đang trêu đùa, cô cũng không hề biết rằng chút sức đó của bản thân chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro