Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng
Trốn Trong Tủ Q...
2024-11-14 23:45:03
Từ khi cô Tô để lại chiếc khăn tay này tại hội cá cược đá quý, tổng giám đốc đã coi nó như bảo vật, đi đâu cũng mang theo. Vậy mà vừa rồi không biết sao anh lại sơ suất để cho ngôi sao nhỏ này lợi dụng sơ hở!
Ninh Tiểu không hiểu mình đã làm gì sai khiến nhân vật lớn nổi giận đến vậy, chỉ không ngừng khóc lóc xin lỗi, tình hình càng lúc càng căng thẳng, khiến Vu Bân lo sợ Lục Đình Thâm vì mất kiểm soát mà hành động quá mức, nên vội nhờ Quý Khiêm giúp giải tán khách mời.
“Lục tổng, ngài say rồi, để tôi đưa ngài về phòng nghỉ nhé!”
Phòng 1010, bên trong tủ quần áo, Tô Thanh Nhan ban đầu ngồi nghiêm túc, đầy phấn khởi đợi chờ, nhưng dần dần ôm máy quay ngủ gục, cho đến khi đầu đập vào móc áo mới giật mình tỉnh dậy.
Cô xoa xoa đầu, liếc nhìn đồng hồ, kỳ lạ, đã gần một tiếng rồi mà đôi gian phu dâm phụ đó sao vẫn chưa tới? Số phòng và giờ cô đều nhớ rõ mà…
Đang thắc mắc thì chợt nghe tiếng “cạch” của khóa cửa phòng.
Cô lập tức tỉnh táo, họ đến rồi!
Tiếng bước chân loạng choạng vang lên, kèm theo một mùi rượu nồng nặc. Mùi rượu theo không khí lọt vào trong tủ, khiến Tô Thanh Nhan phải bịt mũi lại. Hóa ra đôi gian phu dâm phụ vừa rồi còn đi uống rượu để kích thích thêm, thảo nào đến trễ như vậy. Uống đến mức này, không sợ lát nữa không dậy nổi sao?
Tiếng nước xả ào ào từ phòng tắm vọng ra, Tô Thanh Nhan cố gắng lắng tai nghe nhưng không nghe được gì.
Vu Bân vất vả lắm mới dìu được người đàn ông cao gần 1m9 vào phòng tắm, thở hổn hển mở vòi sen, điều chỉnh nhiệt độ nước rồi lại bối rối nhìn người đàn ông đang nhắm mắt. Anh ta không biết có nên giúp tổng giám đốc cởi nút áo hay không, nhưng vừa cúi xuống thì đã nghe giọng trầm lạnh của người đàn ông vang lên, “Cút!”
Vu Bân sợ hãi giật mình, vội vã bò lăn ra khỏi phòng tắm, “Vậy tôi đi trước đây, tổng giám đốc, nếu ngài cần gì cứ gọi tôi, đừng cố quá nhé!”
Nửa tiếng trôi qua, phòng ngủ vẫn không có động tĩnh gì, Tô Thanh Nhan bắt đầu mất kiên nhẫn. Chẳng lẽ đôi gian phu dâm phụ kia đã bắt đầu trong phòng tắm? Nếu vậy thì lần này cô đến công cốc rồi. Không được, cô phải ra ngoài xem...
“Cạch——”
Đang định mở cửa tủ thì một bàn tay to khỏe nổi rõ gân xanh bất ngờ mở tủ trước cô.
Trong phút chốc, ánh sáng từ chiếc đèn pha lê rọi thẳng vào bên trong tủ quần áo tối om, không gian như ngưng đọng.
Tô Thanh Nhan cứng đờ người, khi thấy rõ tám múi cơ bụng săn chắc và vạm vỡ trước mặt, trong đầu cô chỉ có hai suy nghĩ.
Thứ nhất: Xong rồi, bị bắt tại trận, còn chưa kịp quay gì cả!
Thứ hai: Sao Tống Ôn Trạch lại có thân hình tốt như vậy? Sao trước đây cô không nhận ra?
Cô từ từ ngẩng đầu lên, từ cơ ngực rắn chắc của người đàn ông dần di chuyển lên yết hầu quyến rũ trên cổ, rồi theo những giọt nước từ mái tóc ướt chảy dọc theo đường nét góc cạnh của hàm dưới, cuối cùng là đến một gương mặt đẹp mê hồn.
Lục Đình Thâm?!
Cô trừng mắt nhìn, sao lại là anh!
Sau giây phút kinh ngạc, niềm vui mừng chiếm ưu thế.
May quá, may không phải là Tống Ôn Trạch. Nếu bị bắt tại trận thì kế hoạch của cô chắc chắn tan thành mây khói!
Giống như một chú nai nhỏ đáng yêu, Tô Thanh Nhan co mình trong tủ quần áo, ánh mắt sáng bừng, nở nụ cười rạng rỡ, không nhận ra ánh mắt của người đàn ông trên đầu mình đang trở nên đáng sợ hơn.
Lục Đình Thâm nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt, trong đôi mắt hơi mất tiêu cự vì rượu chợt tập trung lại, như một cây kim nhọn, trong đó lóe lên niềm vui khôn tả, rồi ngay sau đó là nỗi tuyệt vọng tràn ngập.
Ninh Tiểu không hiểu mình đã làm gì sai khiến nhân vật lớn nổi giận đến vậy, chỉ không ngừng khóc lóc xin lỗi, tình hình càng lúc càng căng thẳng, khiến Vu Bân lo sợ Lục Đình Thâm vì mất kiểm soát mà hành động quá mức, nên vội nhờ Quý Khiêm giúp giải tán khách mời.
“Lục tổng, ngài say rồi, để tôi đưa ngài về phòng nghỉ nhé!”
Phòng 1010, bên trong tủ quần áo, Tô Thanh Nhan ban đầu ngồi nghiêm túc, đầy phấn khởi đợi chờ, nhưng dần dần ôm máy quay ngủ gục, cho đến khi đầu đập vào móc áo mới giật mình tỉnh dậy.
Cô xoa xoa đầu, liếc nhìn đồng hồ, kỳ lạ, đã gần một tiếng rồi mà đôi gian phu dâm phụ đó sao vẫn chưa tới? Số phòng và giờ cô đều nhớ rõ mà…
Đang thắc mắc thì chợt nghe tiếng “cạch” của khóa cửa phòng.
Cô lập tức tỉnh táo, họ đến rồi!
Tiếng bước chân loạng choạng vang lên, kèm theo một mùi rượu nồng nặc. Mùi rượu theo không khí lọt vào trong tủ, khiến Tô Thanh Nhan phải bịt mũi lại. Hóa ra đôi gian phu dâm phụ vừa rồi còn đi uống rượu để kích thích thêm, thảo nào đến trễ như vậy. Uống đến mức này, không sợ lát nữa không dậy nổi sao?
Tiếng nước xả ào ào từ phòng tắm vọng ra, Tô Thanh Nhan cố gắng lắng tai nghe nhưng không nghe được gì.
Vu Bân vất vả lắm mới dìu được người đàn ông cao gần 1m9 vào phòng tắm, thở hổn hển mở vòi sen, điều chỉnh nhiệt độ nước rồi lại bối rối nhìn người đàn ông đang nhắm mắt. Anh ta không biết có nên giúp tổng giám đốc cởi nút áo hay không, nhưng vừa cúi xuống thì đã nghe giọng trầm lạnh của người đàn ông vang lên, “Cút!”
Vu Bân sợ hãi giật mình, vội vã bò lăn ra khỏi phòng tắm, “Vậy tôi đi trước đây, tổng giám đốc, nếu ngài cần gì cứ gọi tôi, đừng cố quá nhé!”
Nửa tiếng trôi qua, phòng ngủ vẫn không có động tĩnh gì, Tô Thanh Nhan bắt đầu mất kiên nhẫn. Chẳng lẽ đôi gian phu dâm phụ kia đã bắt đầu trong phòng tắm? Nếu vậy thì lần này cô đến công cốc rồi. Không được, cô phải ra ngoài xem...
“Cạch——”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang định mở cửa tủ thì một bàn tay to khỏe nổi rõ gân xanh bất ngờ mở tủ trước cô.
Trong phút chốc, ánh sáng từ chiếc đèn pha lê rọi thẳng vào bên trong tủ quần áo tối om, không gian như ngưng đọng.
Tô Thanh Nhan cứng đờ người, khi thấy rõ tám múi cơ bụng săn chắc và vạm vỡ trước mặt, trong đầu cô chỉ có hai suy nghĩ.
Thứ nhất: Xong rồi, bị bắt tại trận, còn chưa kịp quay gì cả!
Thứ hai: Sao Tống Ôn Trạch lại có thân hình tốt như vậy? Sao trước đây cô không nhận ra?
Cô từ từ ngẩng đầu lên, từ cơ ngực rắn chắc của người đàn ông dần di chuyển lên yết hầu quyến rũ trên cổ, rồi theo những giọt nước từ mái tóc ướt chảy dọc theo đường nét góc cạnh của hàm dưới, cuối cùng là đến một gương mặt đẹp mê hồn.
Lục Đình Thâm?!
Cô trừng mắt nhìn, sao lại là anh!
Sau giây phút kinh ngạc, niềm vui mừng chiếm ưu thế.
May quá, may không phải là Tống Ôn Trạch. Nếu bị bắt tại trận thì kế hoạch của cô chắc chắn tan thành mây khói!
Giống như một chú nai nhỏ đáng yêu, Tô Thanh Nhan co mình trong tủ quần áo, ánh mắt sáng bừng, nở nụ cười rạng rỡ, không nhận ra ánh mắt của người đàn ông trên đầu mình đang trở nên đáng sợ hơn.
Lục Đình Thâm nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt, trong đôi mắt hơi mất tiêu cự vì rượu chợt tập trung lại, như một cây kim nhọn, trong đó lóe lên niềm vui khôn tả, rồi ngay sau đó là nỗi tuyệt vọng tràn ngập.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro