Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng
Bạch Liên Đấu T...
2024-11-21 14:51:07
“Đúng vậy, bài hát dự thi của em gái, từ phần lời đến phần nhạc đều do con viết cả, mọi người không biết sao? Em gái à, em chưa nói với mọi người à?”
Tô Thanh Nhan nhìn Hứa Mộ Vy với vẻ bối rối. Đối diện với ánh mắt thắc mắc của mọi người, Hứa Mộ Vy đỏ mặt, nước mắt chảy dở dang trên mặt, nhất thời không biết làm sao.
Đồ đê tiện Tô Thanh Nhan này, từ khi nào lại có vẻ bạch liên hoa và tính toán như vậy?
Chỉ cần vài câu nhẹ nhàng đã che giấu việc giành lấy cúp của cô ta, chưa kể còn hứa không nói gì về việc giúp đỡ viết nhạc, mà giờ lại công khai nói ra, rõ ràng là cố ý khiến cô ta bẽ mặt!
“Em… em đã chuẩn bị ba bài hát cho chung kết, vốn dĩ không định chọn ‘Chìm đắm trong tình yêu,’ nhưng rồi lại bốc trúng bài này.”
Lời giải thích ấp úng của cô ta lọt vào tai người nhà họ Tô trở nên hoàn toàn thừa thãi. Vì nếu bài hát dự thi của Hứa Mộ Vy là do Tô Thanh Nhan sáng tác thì kết quả thắng hay thua cũng không liên quan gì đến Hứa Mộ Vy, càng không liên quan gì đến Tô Thanh Nhan. Trái lại, dù kết quả thế nào, Hứa Mộ Vy cũng phải biết ơn Tô Thanh Nhan.
Tô Thụy Bình mỉm cười, gắp một miếng thịt vào bát của Tô Thanh Nhan, “Thôi nào, chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Dù là Thanh Nhan giành quán quân hay là Mộ Vy giành quán quân, đều là một chuyện đáng vui mừng cả.”
“Cảm ơn bố~”
Tô Thanh Nhan vui vẻ mỉm cười, nhìn thấy Hứa Mộ Vy đang bấm chặt móng tay đến mức gần rách da, khuôn mặt tức tối, cô lại càng thấy hài lòng và bắt đầu thưởng thức món ăn.
Kiếp trước, cô bị bức tử chẳng qua là do quá si tình chứ không phải là không đấu nổi với Hứa Mộ Vy. Kiếp này, cô sẽ khiến Hứa Mộ Vy phải trải qua tất cả những gì cô từng chịu đựng!
“Thanh Nhan, không ngờ ngoài thành tích học tập xuất sắc, em còn có tài năng sáng tác đến vậy.” Tống Ôn Trạch nhìn cô đầy ngạc nhiên. Bài “Chìm đắm trong tình yêu” anh ta đã được nghe trước khi đến chung kết, rất thích và thấy xúc động. Trước đây anh ta nghĩ bài hát đó là do Hứa Mộ Vy viết, nên đã có cái nhìn khác về cô ta, thậm chí nghĩ rằng nhân vật nam chính trong bài hát là mình, nên càng cảm động hơn.
Không ngờ, tác giả thực sự lại là Thanh Nhan. Vậy thì Thanh Nhan cũng là vì…
Khi anh ta đang nghĩ, Tô Thanh Nhan đã nhẹ nhàng nói cho anh ta câu trả lời mà anh ta muốn nghe, “Em phải cảm ơn anh Ôn Trạch nhiều. Nếu không có anh, em đã không có cảm hứng tuyệt vời như vậy.”
Đúng là hình mẫu nhân vật của bài hát đó là anh ta!
Tống Ôn Trạch mỉm cười, nhìn cô đến mức không rời nổi ánh mắt.
Tô Cảnh Hành nhìn nụ cười tươi ngắn ngủi của Tô Thanh Nhan, cảm thấy có chút giả dối, giống hệt nụ cười mà anh ấy thường dùng để xã giao với những cô gái anh ấy chỉ vui chơi qua loa bên ngoài. Không lẽ cô em gái ngây thơ của anh ấy vừa biết yêu đã thành kẻ đa tình?
Tô Thụy Bình cũng nhận ra điều gì đó qua ánh mắt của hai người. Trước kia, Tô Thanh Nhan thường ngắm nhìn Tống Ôn Trạch bằng đôi mắt si mê, nhưng giờ đây tình hình đã đảo ngược.
Tô Thanh Nhan cảm nhận được ánh mắt dán chặt lên mình của Tống Ôn Trạch, thấy chán đến mức ăn cũng không nổi. Đang định buông đũa, cô liếc sang Hứa Mộ Vy, rồi nhìn Tống Ôn Trạch, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.
Tô Thanh Nhan nhìn Hứa Mộ Vy với vẻ bối rối. Đối diện với ánh mắt thắc mắc của mọi người, Hứa Mộ Vy đỏ mặt, nước mắt chảy dở dang trên mặt, nhất thời không biết làm sao.
Đồ đê tiện Tô Thanh Nhan này, từ khi nào lại có vẻ bạch liên hoa và tính toán như vậy?
Chỉ cần vài câu nhẹ nhàng đã che giấu việc giành lấy cúp của cô ta, chưa kể còn hứa không nói gì về việc giúp đỡ viết nhạc, mà giờ lại công khai nói ra, rõ ràng là cố ý khiến cô ta bẽ mặt!
“Em… em đã chuẩn bị ba bài hát cho chung kết, vốn dĩ không định chọn ‘Chìm đắm trong tình yêu,’ nhưng rồi lại bốc trúng bài này.”
Lời giải thích ấp úng của cô ta lọt vào tai người nhà họ Tô trở nên hoàn toàn thừa thãi. Vì nếu bài hát dự thi của Hứa Mộ Vy là do Tô Thanh Nhan sáng tác thì kết quả thắng hay thua cũng không liên quan gì đến Hứa Mộ Vy, càng không liên quan gì đến Tô Thanh Nhan. Trái lại, dù kết quả thế nào, Hứa Mộ Vy cũng phải biết ơn Tô Thanh Nhan.
Tô Thụy Bình mỉm cười, gắp một miếng thịt vào bát của Tô Thanh Nhan, “Thôi nào, chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Dù là Thanh Nhan giành quán quân hay là Mộ Vy giành quán quân, đều là một chuyện đáng vui mừng cả.”
“Cảm ơn bố~”
Tô Thanh Nhan vui vẻ mỉm cười, nhìn thấy Hứa Mộ Vy đang bấm chặt móng tay đến mức gần rách da, khuôn mặt tức tối, cô lại càng thấy hài lòng và bắt đầu thưởng thức món ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếp trước, cô bị bức tử chẳng qua là do quá si tình chứ không phải là không đấu nổi với Hứa Mộ Vy. Kiếp này, cô sẽ khiến Hứa Mộ Vy phải trải qua tất cả những gì cô từng chịu đựng!
“Thanh Nhan, không ngờ ngoài thành tích học tập xuất sắc, em còn có tài năng sáng tác đến vậy.” Tống Ôn Trạch nhìn cô đầy ngạc nhiên. Bài “Chìm đắm trong tình yêu” anh ta đã được nghe trước khi đến chung kết, rất thích và thấy xúc động. Trước đây anh ta nghĩ bài hát đó là do Hứa Mộ Vy viết, nên đã có cái nhìn khác về cô ta, thậm chí nghĩ rằng nhân vật nam chính trong bài hát là mình, nên càng cảm động hơn.
Không ngờ, tác giả thực sự lại là Thanh Nhan. Vậy thì Thanh Nhan cũng là vì…
Khi anh ta đang nghĩ, Tô Thanh Nhan đã nhẹ nhàng nói cho anh ta câu trả lời mà anh ta muốn nghe, “Em phải cảm ơn anh Ôn Trạch nhiều. Nếu không có anh, em đã không có cảm hứng tuyệt vời như vậy.”
Đúng là hình mẫu nhân vật của bài hát đó là anh ta!
Tống Ôn Trạch mỉm cười, nhìn cô đến mức không rời nổi ánh mắt.
Tô Cảnh Hành nhìn nụ cười tươi ngắn ngủi của Tô Thanh Nhan, cảm thấy có chút giả dối, giống hệt nụ cười mà anh ấy thường dùng để xã giao với những cô gái anh ấy chỉ vui chơi qua loa bên ngoài. Không lẽ cô em gái ngây thơ của anh ấy vừa biết yêu đã thành kẻ đa tình?
Tô Thụy Bình cũng nhận ra điều gì đó qua ánh mắt của hai người. Trước kia, Tô Thanh Nhan thường ngắm nhìn Tống Ôn Trạch bằng đôi mắt si mê, nhưng giờ đây tình hình đã đảo ngược.
Tô Thanh Nhan cảm nhận được ánh mắt dán chặt lên mình của Tống Ôn Trạch, thấy chán đến mức ăn cũng không nổi. Đang định buông đũa, cô liếc sang Hứa Mộ Vy, rồi nhìn Tống Ôn Trạch, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro