Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng

Hóc Xương Cá

2024-11-14 23:45:03

Tô Thanh Nhan im lặng. Được rồi, thế giới của người giàu thật khó hiểu, nhưng cô cũng vừa nghĩ ra một cách phá hỏng kế hoạch của cô nàng trà xanh.

“Thực ra dạo này tôi ăn uống cũng không ngon miệng lắm, lên máy bay đến giờ chẳng ăn gì, giờ nhìn thấy mấy món này lại thấy đói rồi~”

Vu Bân thoáng ngơ ngác, “?” Mới lên máy bay chưa lâu mà?

Tô Thanh Nhan nhướng mày ra hiệu, khiến Vu Bân khó hiểu: Ý gì vậy?

Mười phút sau, Lục Đình Thâm từ phòng vệ sinh trở lại, đập vào mắt anh là cảnh tượng đầy ngỡ ngàng.

Thiếu nữ đang ngồi thu mình trên ghế, đôi chân co lên, mái tóc xoăn màu nâu nhạt buông xõa quanh cơ thể nhỏ nhắn, tay cầm một quả đào căng mọng, từng miếng cắn chậm rãi khiến má bên phải phồng lên, đôi mi dài khẽ rung động, trông hệt như chú cáo nhỏ trong khu rừng cổ tích đang lén ăn đào, đáng yêu tinh nghịch mà lại thỏa mãn.

Đang ăn say sưa thì cô bất ngờ bị chủ nhân bắt gặp ngay tại trận, Tô Thanh Nhan cứng đờ, lắp bắp, “Là… là Vu Bân bảo tôi ăn đấy!”

Vu Bân đang bị cưỡng ép ngồi chỗ của cô và oan ức đến cùng cực: Không phải, tôi không có!

Dứt lời, Lục Đình Thâm không có phản ứng gì, chỉ đờ đẫn nhìn cô. Tô Thanh Nhan thấy anh như đang thất thần, lại như bị điều gì đó “đốn tim” khiến anh ngẩn ngơ, bèn thắc mắc vẫy tay trước mặt anh: “Lục tổng? Anh Lục? Lục Đình Thâm?”

Anh sực tỉnh, nhanh chóng thu lại ánh mắt, đem các đĩa thức ăn và món tráng miệng trên bàn đẩy về phía cô, “Cứ ăn thoải mái.”

“Anh tốt quá!” Tô Thanh Nhan nở nụ cười mãn nguyện, “Vậy tôi không khách sáo đâu!”

Cô xắn tay áo, định gắp món phật nhảy tường, đũa của cô vừa chạm vào thì cũng là lúc đũa của Lục Đình Thâm gõ nhẹ vào nhau. Cô gắp một miếng hải sâm còn Lục Đình Thâm thì chỉ nhặt mấy cọng hành nhỏ ra khỏi món ăn.

“Anh cũng không ăn hành à?” Cô kinh ngạc nhìn anh, như tìm được tri kỷ, “Thật trùng hợp, tôi cũng không thích. Khẩu vị chúng ta cũng khá hợp nhau đấy chứ, có thể ăn cùng một chỗ được!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một câu nói vô tình của Tô Thanh Nhan đã khiến động tác gắp thức ăn của Lục Đình Thâm dừng lại trong chốc lát, sau đó anh khẽ đáp, “Ừ, không thích.”

Vu Bân nghe vậy, thầm lắc đầu.

Thực ra, nếu tổng giám đốc không thích ăn hành thì đầu bếp riêng sẽ không cho vào, rõ ràng là biết cô không thích nên mới gắp ra cho cô.

Tô Thanh Nhan vẫn vui vẻ nhai miếng hải sâm, hương vị tươi ngon đậm đà, mềm mà không ngấy, như đang nhảy múa trên vị giác. Cô trầm trồ: “Ngon quá! Lục Đình Thâm, đầu bếp nhà anh mời ở đâu vậy? Tay nghề thế này hơn đứt cả bác giúp việc nhà tôi!”

“Nếu cô thích thì có thể để họ qua đó.”

“Không cần đâu, nhưng tôi cũng muốn gặp mấy người này.”

“Sao vậy?”

“Chỉ là muốn ngưỡng mộ người nấu ăn ngon thế thôi.”

“Cô thích người biết nấu ăn à?” Lục Đình Thâm ngước nhìn cô, ánh mắt lấp lánh, thoáng qua như một ảo giác.

“Phải đó, người biết nấu ăn rất cuốn hút, không như tôi, hậu đậu, học mãi cũng không được.”

“Cô…”

“?” Tô Thanh Nhan nhìn anh chờ đợi, “Tôi sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không có gì.”

Cô cũng rất cuốn hút.

Cực kỳ, cực kỳ cuốn hút…

Tô Thanh Nhan không hỏi thêm gì, tiếp tục gắp một miếng cá trắm cho vào miệng, đang nhai được một nửa thì Lục Đình Thâm đặt một chiếc máy tính bảng trước mặt cô.

Cô nghi hoặc cầm lên, nhìn thấy trên màn hình là mười mấy hình ảnh trang sức rực rỡ tuyệt đẹp, không khỏi cảm thán, “Những món trang sức này đẹp quá! Ngoài thị trường căn bản là không thể nhìn thấy, chắc phải là đồ sưu tầm của các tỷ phú thế giới đúng không?”

“Lần trước nhờ có cô giúp đỡ ở hội đấu đá quý nên mới ký được hợp đồng với tập đoàn MJ một cách thuận lợi. Luôn chưa có dịp cảm ơn, nếu cô thích, những món trang sức này xin tặng cô.”

Cái gì?!

Trang sức này? Tất cả? Tặng cho cô?!

Tô Thanh Nhan ngạc nhiên đến mức sững người, còn chưa kịp nói gì thì một chiếc xương cá nhỏ đã mắc vào cổ họng, khiến cô không dám nói tiếp, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch.

Lục Đình Thâm lập tức nhận ra sự khác lạ của cô, ánh mắt trầm lại, “Sao thế?”

“Ah~”

Tô Thanh Nhan đau đớn há miệng, ngón tay chỉ vào cổ họng, Lục Đình Thâm ngay lập tức hiểu ra, tiến lại đỡ cằm cô, “Đừng động đậy!”

Giọng nói trầm ấm như có ma lực khiến cô nghe lời bất động, chỉ cảm thấy anh nhẹ nhàng đặt đầu cô tựa vào ghế, ngón tay kẹp lấy cằm cô rồi... đưa hai ngón tay vào miệng cô!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng

Số ký tự: 0