Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng
Lục Đình Thâm S...
2024-11-14 23:45:03
Vừa lên máy bay là anh ta đã ngủ ngay, cứ nghĩ rằng Thanh Nhan cũng sẽ giống mình, đâu ngờ Lục Đình Thâm cũng ở trên máy bay này. Càng không ngờ rằng khi tỉnh dậy, lại thấy hai người họ ở cùng nhau.
Tô Thanh Nhan: “Tình cờ gặp Lục tổng, nên qua chào hỏi một chút.”
“Ồ.” Tống Ôn Trạch nở nụ cười khách sáo, “Lục tổng, tôi và Thanh Nhan đi du lịch đến Saintes. Thật trùng hợp khi gặp anh ở đây.”
Nói xong, anh ta đưa tay ra, nhưng người đàn ông đối diện dường như không nhìn thấy, chỉ rũ mi, che giấu ánh sáng mờ nhạt trong mắt.
Thì ra là đi du lịch với anh ta…
Vài giây trôi qua, nụ cười của Tống Ôn Trạch trở nên cứng đờ, bàn tay đưa ra lơ lửng trong không khí đầy ngượng ngùng.
Tô Thanh Nhan cũng ngạc nhiên nhìn Lục Đình Thâm, chợt nghe anh thờ ơ nói, “Xin lỗi, chưa rửa tay.”
“Hả?”
Chưa... chưa rửa tay?
Tô Thanh Nhan bất ngờ, vậy chẳng phải trên tay anh vẫn còn dính nước bọt của cô sao? Chắc chắn là lời nói dối, đúng không?
Tống Ôn Trạch cười gượng gạo, nói với Tô Thanh Nhan, “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Được! Lục tổng, hẹn gặp lại.”
Tô Thanh Nhan vẫy tay chào anh rồi cùng Tống Ôn Trạch và Hứa Mộ Vy xuống máy bay.
Hành khách trên máy bay nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại người đàn ông cao ráo, đĩnh đạc, đứng lặng nhìn cửa máy bay, như thể có thể thấy được bóng dáng cô gái qua đó.
Vu Bân âm thầm thở dài. Anh ta đã nói rồi, chỉ cần cô Tô và tổng giám đốc gặp nhau, bất kể quá trình ra sao, kết cục nhất định sẽ là tổng giám đốc buồn bã.
Vừa xuống máy bay, Tô Thanh Nhan đã trầm ngâm tính toán. Cô phải tìm cách chuồn đi để không gian riêng cho Tống Ôn Trạch và Hứa Mộ Vy, như vậy mới có thể để lộ bộ mặt thật của đôi cẩu nam nữ trong đoạn ghi hình.
“Ôi~”
Cô vừa đi vừa bất ngờ khụy xuống, vẻ mặt đau đớn ôm bụng.
Tống Ôn Trạch thấy vậy, vội vàng bỏ hành lý xuống, “Thanh Nhan, em sao vậy?”
“Không biết nữa, bụng bỗng nhiên đau quá.”
Hứa Mộ Vy: “Chị vừa dùng bữa trưa với Lục tổng trên máy bay, chắc là ăn phải món gì đó không sạch rồi.”
Gì cơ?
Tống Ôn Trạch khựng lại, Thanh Nhan ăn cùng Lục Đình Thâm sao? Không phải cô nói chỉ qua chào hỏi thôi sao?
Tô Thanh Nhan ngước nhìn Hứa Mộ Vy. Đời trước, cô thực sự đã bị ánh nhìn lệch lạc của mình với người em kế này che mắt, giờ mới phát hiện ra từng lời nói, cử chỉ của cô ta đều là chiêu trò trà xanh điêu luyện.
Tống Ôn Trạch: “Thanh Nhan, cố chịu một chút, xe ở ngay phía ngoài, lát nữa sẽ đưa em tới bệnh viện!”
“Không cần đâu, em chỉ cần vào nhà vệ sinh là được.”
Cô xua tay, nói xong thì nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
“Thanh Nhan…”
Tống Ôn Trạch nhìn theo bóng lưng cô, lát sau quay sang Hứa Mộ Vy, “Sao em biết Thanh Nhan dùng bữa cùng Lục Đình Thâm? Sao không nói với anh?”
“Vừa lên máy bay anh đã đeo tai nghe, đâu có ý muốn nói chuyện với em? Sao em phải tự chuốc lấy phiền phức chứ? Hơn nữa, ở triển lãm nghệ thuật, chẳng phải anh đã nói rồi sao? Nếu em không phải là em gái của Tô Thanh Nhan, trong mắt anh em chẳng là gì cả, đâu có nghĩa vụ phải báo cho anh biết?”
Hứa Mộ Vy nhìn anh ta, thoáng nụ cười giễu cợt, “Bây giờ vẻ mặt này của anh là vì lo lắng, hay vì ghen đây?”
Chắc chắn không phải là ghen tuông. Chỉ có Tô Thanh Nhan ngu ngốc là không nhận ra, Tống Ôn Trạch căn bản không yêu cô, mà chỉ nhắm vào tiềm lực tài chính hùng mạnh của nhà họ Tô để lợi dụng. Nếu không, anh ta đã không vừa quen cô lại vừa liếc mắt đưa tình với cô ta.
Nhưng từ sau lễ trưởng thành của Tô Thanh Nhan, tính cách cô thay đổi, lại còn có mối quan hệ với Lục Đình Thâm, nên anh ta mới bắt đầu lo sợ mất đi chỗ dựa từ nhà họ Tô, thành ra mới bắt đầu tích cực với cô.
“Anh yên tâm đi, Lục Đình Thâm sẽ không bao giờ để mắt tới Tô Thanh Nhan đâu.”
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Dù có thay đổi đến đâu, Tô Thanh Nhan cũng không thay đổi nổi cái bản tính ngu ngốc, suốt ngày chìm đắm trong tình yêu của mình!
Tô Thanh Nhan: “Tình cờ gặp Lục tổng, nên qua chào hỏi một chút.”
“Ồ.” Tống Ôn Trạch nở nụ cười khách sáo, “Lục tổng, tôi và Thanh Nhan đi du lịch đến Saintes. Thật trùng hợp khi gặp anh ở đây.”
Nói xong, anh ta đưa tay ra, nhưng người đàn ông đối diện dường như không nhìn thấy, chỉ rũ mi, che giấu ánh sáng mờ nhạt trong mắt.
Thì ra là đi du lịch với anh ta…
Vài giây trôi qua, nụ cười của Tống Ôn Trạch trở nên cứng đờ, bàn tay đưa ra lơ lửng trong không khí đầy ngượng ngùng.
Tô Thanh Nhan cũng ngạc nhiên nhìn Lục Đình Thâm, chợt nghe anh thờ ơ nói, “Xin lỗi, chưa rửa tay.”
“Hả?”
Chưa... chưa rửa tay?
Tô Thanh Nhan bất ngờ, vậy chẳng phải trên tay anh vẫn còn dính nước bọt của cô sao? Chắc chắn là lời nói dối, đúng không?
Tống Ôn Trạch cười gượng gạo, nói với Tô Thanh Nhan, “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Được! Lục tổng, hẹn gặp lại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thanh Nhan vẫy tay chào anh rồi cùng Tống Ôn Trạch và Hứa Mộ Vy xuống máy bay.
Hành khách trên máy bay nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại người đàn ông cao ráo, đĩnh đạc, đứng lặng nhìn cửa máy bay, như thể có thể thấy được bóng dáng cô gái qua đó.
Vu Bân âm thầm thở dài. Anh ta đã nói rồi, chỉ cần cô Tô và tổng giám đốc gặp nhau, bất kể quá trình ra sao, kết cục nhất định sẽ là tổng giám đốc buồn bã.
Vừa xuống máy bay, Tô Thanh Nhan đã trầm ngâm tính toán. Cô phải tìm cách chuồn đi để không gian riêng cho Tống Ôn Trạch và Hứa Mộ Vy, như vậy mới có thể để lộ bộ mặt thật của đôi cẩu nam nữ trong đoạn ghi hình.
“Ôi~”
Cô vừa đi vừa bất ngờ khụy xuống, vẻ mặt đau đớn ôm bụng.
Tống Ôn Trạch thấy vậy, vội vàng bỏ hành lý xuống, “Thanh Nhan, em sao vậy?”
“Không biết nữa, bụng bỗng nhiên đau quá.”
Hứa Mộ Vy: “Chị vừa dùng bữa trưa với Lục tổng trên máy bay, chắc là ăn phải món gì đó không sạch rồi.”
Gì cơ?
Tống Ôn Trạch khựng lại, Thanh Nhan ăn cùng Lục Đình Thâm sao? Không phải cô nói chỉ qua chào hỏi thôi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thanh Nhan ngước nhìn Hứa Mộ Vy. Đời trước, cô thực sự đã bị ánh nhìn lệch lạc của mình với người em kế này che mắt, giờ mới phát hiện ra từng lời nói, cử chỉ của cô ta đều là chiêu trò trà xanh điêu luyện.
Tống Ôn Trạch: “Thanh Nhan, cố chịu một chút, xe ở ngay phía ngoài, lát nữa sẽ đưa em tới bệnh viện!”
“Không cần đâu, em chỉ cần vào nhà vệ sinh là được.”
Cô xua tay, nói xong thì nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
“Thanh Nhan…”
Tống Ôn Trạch nhìn theo bóng lưng cô, lát sau quay sang Hứa Mộ Vy, “Sao em biết Thanh Nhan dùng bữa cùng Lục Đình Thâm? Sao không nói với anh?”
“Vừa lên máy bay anh đã đeo tai nghe, đâu có ý muốn nói chuyện với em? Sao em phải tự chuốc lấy phiền phức chứ? Hơn nữa, ở triển lãm nghệ thuật, chẳng phải anh đã nói rồi sao? Nếu em không phải là em gái của Tô Thanh Nhan, trong mắt anh em chẳng là gì cả, đâu có nghĩa vụ phải báo cho anh biết?”
Hứa Mộ Vy nhìn anh ta, thoáng nụ cười giễu cợt, “Bây giờ vẻ mặt này của anh là vì lo lắng, hay vì ghen đây?”
Chắc chắn không phải là ghen tuông. Chỉ có Tô Thanh Nhan ngu ngốc là không nhận ra, Tống Ôn Trạch căn bản không yêu cô, mà chỉ nhắm vào tiềm lực tài chính hùng mạnh của nhà họ Tô để lợi dụng. Nếu không, anh ta đã không vừa quen cô lại vừa liếc mắt đưa tình với cô ta.
Nhưng từ sau lễ trưởng thành của Tô Thanh Nhan, tính cách cô thay đổi, lại còn có mối quan hệ với Lục Đình Thâm, nên anh ta mới bắt đầu lo sợ mất đi chỗ dựa từ nhà họ Tô, thành ra mới bắt đầu tích cực với cô.
“Anh yên tâm đi, Lục Đình Thâm sẽ không bao giờ để mắt tới Tô Thanh Nhan đâu.”
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Dù có thay đổi đến đâu, Tô Thanh Nhan cũng không thay đổi nổi cái bản tính ngu ngốc, suốt ngày chìm đắm trong tình yêu của mình!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro