Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng
Người Đẹp Ngủ
2024-11-14 23:45:03
Lục Đình Thâm quay lại, vừa bước tới đã thấy “cáo nhỏ” đáng yêu của anh đã ngủ ngoan trong góc ghế, ánh mắt vẫn còn phảng phất vài phần cảm xúc chưa kịp lắng dịu, chợt dần nhuốm một nét dịu dàng.
Anh cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng đắp lên người cô, ngón tay vô thức chạm vào những lọn tóc xoăn mềm mại của cô.
Vu Bân vừa làm xong việc, lén nhìn lên và thấy Lục Đình Thâm cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hít hương tóc cô gái đang ngủ. Gương mặt anh say đắm, trông không khác gì mấy kẻ biến thái tà tà trong anime Nhật Bản!
Tổng giám đốc cũng… quá biến thái rồi! Nếu cô Tô bỗng dưng tỉnh lại và nhìn thấy, chẳng phải sẽ bị ám ảnh tâm lý sao?
“Cục cưng…”
Lục Đình Thâm cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, buông lọn tóc trong tay, nhắm mắt lại. Anh nghĩ sẽ lại trằn trọc không ngủ được như mọi khi, nhưng nghe hơi thở đều đặn bên cạnh mình, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc mộng sâu.
Tô Thanh Nhan sao ở đó lâu như vậy mà còn chưa về nữa?
Hứa Mộ Vy ngồi ở chỗ mình, liên tục nhìn đồng hồ, đợi gần một tiếng không chịu nổi nữa, bèn đứng dậy định qua xem thử, thì bị Vu Bân ở hàng ghế trước ngăn lại.
“Cô Hứa, đừng trách tôi không nhắc cô, lần này nể mặt cô Tô, tổng giám đốc đã bỏ qua. Nếu có lần thứ hai, e rằng giới giải trí sẽ không còn chỗ cho cô nữa đâu.”
Hứa Mộ Vy nghe vậy, chân khựng lại, lạnh toát sống lưng. Họ… đã sớm nhận ra rồi?
"Quý khách thân mến, chuyến bay của chúng tôi sắp hạ cánh xuống khu du lịch nghỉ dưỡng Saintes..."
Tiếng loa trên máy bay đánh thức Tô Thanh Nhan khỏi giấc ngủ, cô giơ tay dụi mắt, vô tình chạm vào áo khoác phủ trên người. Cô tò mò đưa lên ngửi thử, hương gỗ thông nhẹ nhàng, là mùi của Lục Đình Thâm. Không ngờ vì thế mà vừa rồi trong mơ cô thấy mình đang chạy trong rừng.
Cô ôm áo khoác ngồi dậy, thấy người đàn ông bên cạnh vẫn còn đang ngủ. Bỏ lớp áo khoác ngoài nghiêm chỉnh, chỉ còn lại chiếc sơ mi mỏng bao bọc thân hình hoàn mỹ. Đôi lông mi dày màu đen nhánh khẽ rủ xuống, in bóng nhạt trên gương mặt điềm tĩnh, trông như một bức tranh yên bình, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Không ngờ từ ‘người đẹp ngủ’ cũng có thể dùng để tả đàn ông, mà lại còn vô cùng hợp nữa…”
Tô Thanh Nhan lẩm bẩm, đứng lên, muốn trả lại áo khoác cho anh nhưng sợ làm anh tỉnh giấc. Cô định rời đi về chỗ ngồi của mình, nhưng con đường phía trước lại bị đôi chân dài đến khó tin của anh chắn ngang. Phân vân mãi, cuối cùng cô quyết định lén bước qua chân anh, nhưng vừa nhấc một chân lên, người đàn ông dưới cô đã tỉnh giấc.
Vừa mở mắt, Lục Đình Thâm đã thấy Tô Thanh Nhan… đang ở ngay trên người mình.
Thấy anh bất chợt tỉnh giấc, trong mắt còn lộ vẻ ngạc nhiên và mơ màng, Tô Thanh Nhan vội vàng thu chân lại trong ngượng ngùng. “À... anh đừng hiểu lầm nhé, tôi chỉ muốn bước qua mà không làm phiền giấc ngủ của anh thôi. Đúng rồi, cảm ơn vì áo khoác của anh!”
Cô nhét chiếc áo khoác vào tay anh, Lục Đình Thâm nhận lấy nhưng vẫn không tránh đường, “Chuyện trang sức, cô Tô đã suy nghĩ thế nào rồi?”
Tô Thanh Nhan xua tay, “Tấm lòng của anh tôi nhận, nhưng tôi không thể nhận chúng!”
Những món trang sức mà anh cho cô xem đều là báu vật hiếm có, giá trị thấp nhất cũng phải hàng triệu, cao thì lên tới hàng chục triệu, cô đâu có tư cách để nhận món quà quý giá như vậy!
Lục Đình Thâm: “Không có hứng thú sao?”
Dĩ nhiên là không phải! Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào có thể từ chối những món trang sức lấp lánh chứ?
Tô Thanh Nhan định phủ nhận, nhưng thấy anh kiên trì như vậy, sợ anh hiểu lầm thành khách sáo, cô bèn gật đầu.
“Vậy còn bất động sản, cửa hàng hay tài nguyên tại Đế Đô... Cô Tô thích gì thì cứ việc nói.”
“Không cần đâu!”
Tô Thanh Nhan ngỡ ngàng trước sự hào phóng của anh, cứ tưởng đời trước anh vung tiền theo đuổi Hứa Mộ Vy đã là tài lực lớn rồi, nhưng so với những gì anh định tặng cho cô thì chẳng đáng là bao.
“Tôi đã nói, viên đá quý ấy là để trả ơn anh vì đã giúp tôi cản đám côn đồ lần trước. Nếu anh thực sự muốn cảm ơn thì... cứ nợ tôi một yêu cầu vậy. Đợi khi nào tôi cần, sẽ đề nghị với anh, được chứ?”
Chiến thuật trì hoãn của cô rất hiệu quả, Lục Đình Thâm im lặng một lúc rồi gật đầu.
“Vậy là quyết định thế nhé! Tôi đi trước...”
“Cô Tô định đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
“Thanh Nhan, sao em lại ở đây?”
Anh vừa dứt lời, thì Tống Ôn Trạch từ đằng sau chạy tới. Thấy Lục Đình Thâm và Tô Thanh Nhan đứng cạnh nhau, ánh mắt anh ta hiện lên chút nghi ngờ.
Anh cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng đắp lên người cô, ngón tay vô thức chạm vào những lọn tóc xoăn mềm mại của cô.
Vu Bân vừa làm xong việc, lén nhìn lên và thấy Lục Đình Thâm cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hít hương tóc cô gái đang ngủ. Gương mặt anh say đắm, trông không khác gì mấy kẻ biến thái tà tà trong anime Nhật Bản!
Tổng giám đốc cũng… quá biến thái rồi! Nếu cô Tô bỗng dưng tỉnh lại và nhìn thấy, chẳng phải sẽ bị ám ảnh tâm lý sao?
“Cục cưng…”
Lục Đình Thâm cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, buông lọn tóc trong tay, nhắm mắt lại. Anh nghĩ sẽ lại trằn trọc không ngủ được như mọi khi, nhưng nghe hơi thở đều đặn bên cạnh mình, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc mộng sâu.
Tô Thanh Nhan sao ở đó lâu như vậy mà còn chưa về nữa?
Hứa Mộ Vy ngồi ở chỗ mình, liên tục nhìn đồng hồ, đợi gần một tiếng không chịu nổi nữa, bèn đứng dậy định qua xem thử, thì bị Vu Bân ở hàng ghế trước ngăn lại.
“Cô Hứa, đừng trách tôi không nhắc cô, lần này nể mặt cô Tô, tổng giám đốc đã bỏ qua. Nếu có lần thứ hai, e rằng giới giải trí sẽ không còn chỗ cho cô nữa đâu.”
Hứa Mộ Vy nghe vậy, chân khựng lại, lạnh toát sống lưng. Họ… đã sớm nhận ra rồi?
"Quý khách thân mến, chuyến bay của chúng tôi sắp hạ cánh xuống khu du lịch nghỉ dưỡng Saintes..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng loa trên máy bay đánh thức Tô Thanh Nhan khỏi giấc ngủ, cô giơ tay dụi mắt, vô tình chạm vào áo khoác phủ trên người. Cô tò mò đưa lên ngửi thử, hương gỗ thông nhẹ nhàng, là mùi của Lục Đình Thâm. Không ngờ vì thế mà vừa rồi trong mơ cô thấy mình đang chạy trong rừng.
Cô ôm áo khoác ngồi dậy, thấy người đàn ông bên cạnh vẫn còn đang ngủ. Bỏ lớp áo khoác ngoài nghiêm chỉnh, chỉ còn lại chiếc sơ mi mỏng bao bọc thân hình hoàn mỹ. Đôi lông mi dày màu đen nhánh khẽ rủ xuống, in bóng nhạt trên gương mặt điềm tĩnh, trông như một bức tranh yên bình, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Không ngờ từ ‘người đẹp ngủ’ cũng có thể dùng để tả đàn ông, mà lại còn vô cùng hợp nữa…”
Tô Thanh Nhan lẩm bẩm, đứng lên, muốn trả lại áo khoác cho anh nhưng sợ làm anh tỉnh giấc. Cô định rời đi về chỗ ngồi của mình, nhưng con đường phía trước lại bị đôi chân dài đến khó tin của anh chắn ngang. Phân vân mãi, cuối cùng cô quyết định lén bước qua chân anh, nhưng vừa nhấc một chân lên, người đàn ông dưới cô đã tỉnh giấc.
Vừa mở mắt, Lục Đình Thâm đã thấy Tô Thanh Nhan… đang ở ngay trên người mình.
Thấy anh bất chợt tỉnh giấc, trong mắt còn lộ vẻ ngạc nhiên và mơ màng, Tô Thanh Nhan vội vàng thu chân lại trong ngượng ngùng. “À... anh đừng hiểu lầm nhé, tôi chỉ muốn bước qua mà không làm phiền giấc ngủ của anh thôi. Đúng rồi, cảm ơn vì áo khoác của anh!”
Cô nhét chiếc áo khoác vào tay anh, Lục Đình Thâm nhận lấy nhưng vẫn không tránh đường, “Chuyện trang sức, cô Tô đã suy nghĩ thế nào rồi?”
Tô Thanh Nhan xua tay, “Tấm lòng của anh tôi nhận, nhưng tôi không thể nhận chúng!”
Những món trang sức mà anh cho cô xem đều là báu vật hiếm có, giá trị thấp nhất cũng phải hàng triệu, cao thì lên tới hàng chục triệu, cô đâu có tư cách để nhận món quà quý giá như vậy!
Lục Đình Thâm: “Không có hứng thú sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dĩ nhiên là không phải! Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào có thể từ chối những món trang sức lấp lánh chứ?
Tô Thanh Nhan định phủ nhận, nhưng thấy anh kiên trì như vậy, sợ anh hiểu lầm thành khách sáo, cô bèn gật đầu.
“Vậy còn bất động sản, cửa hàng hay tài nguyên tại Đế Đô... Cô Tô thích gì thì cứ việc nói.”
“Không cần đâu!”
Tô Thanh Nhan ngỡ ngàng trước sự hào phóng của anh, cứ tưởng đời trước anh vung tiền theo đuổi Hứa Mộ Vy đã là tài lực lớn rồi, nhưng so với những gì anh định tặng cho cô thì chẳng đáng là bao.
“Tôi đã nói, viên đá quý ấy là để trả ơn anh vì đã giúp tôi cản đám côn đồ lần trước. Nếu anh thực sự muốn cảm ơn thì... cứ nợ tôi một yêu cầu vậy. Đợi khi nào tôi cần, sẽ đề nghị với anh, được chứ?”
Chiến thuật trì hoãn của cô rất hiệu quả, Lục Đình Thâm im lặng một lúc rồi gật đầu.
“Vậy là quyết định thế nhé! Tôi đi trước...”
“Cô Tô định đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
“Thanh Nhan, sao em lại ở đây?”
Anh vừa dứt lời, thì Tống Ôn Trạch từ đằng sau chạy tới. Thấy Lục Đình Thâm và Tô Thanh Nhan đứng cạnh nhau, ánh mắt anh ta hiện lên chút nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro