Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng
Thanh Nhan, Em...
2024-11-23 18:49:34
Lông mày đen nhánh như mực của anh phủ lên đôi mắt dài sâu thẳm, tỉ lệ giữa môi và mũi hoàn hảo như thể được một nhà điêu khắc nổi tiếng tỉ mỉ khắc ra từng đường nét, đường nét xương hàm còn rõ ràng hơn cả kế hoạch cuộc đời của cô.
Lúc ở nghĩa trang, anh đã khiến cô không khỏi kinh ngạc, giờ nhìn gần lại càng khiến cô choáng váng hơn. Ngay cả trong giới giải trí cũng khó tìm được ai xuất sắc hơn anh.
Đáng tiếc, anh luôn lạnh lùng, khí chất quanh anh cũng lạnh lẽo, uy nghiêm, như một Diêm Vương sống. Cộng thêm những tin đồn hoang đường trên báo, không ngạc nhiên khi người khác đều sợ anh.
“Cô Tô, cô muốn đi đâu?”
Cô Tô? Nghe xa cách quá, lúc ở nghĩa trang, chẳng phải anh cứ gọi là “Nhan Nhan” đấy sao?
“Về phòng ngủ, cảm ơn anh.”
Tô Thanh Nhan sợ mình lại trượt ngã nên không kìm được mà rúc vào lòng anh một chút. Cô cảm nhận thấy sự ngừng lại ngắn ngủi như bị điện giật của người đàn ông, khiến cô tò mò ngẩng đầu lên, vô tình thấy một vết sẹo mờ hình trăng lưỡi liềm trên cổ bên trái của anh.
Hình dáng vết sẹo này quen thuộc quá, chẳng phải là… cô để lại sao?!
Nhớ lại ba năm trước, nhà họ Tống vì hợp tác với nhà họ Tô mà lần đầu tiên xuất hiện tại Đế Đô, Tống Ôn Trạch đã bị một nhóm công tử nhà giàu tự xưng là tầng lớp thượng lưu bao vây. Đám người ấy vừa ném đá vào anh ta vừa chế nhạo rằng cha anh ta là một “gã phượng hoàng” trèo cao, nói rằng anh ta cũng giống cha, làm con chó trung thành bám gót tiểu thư nhà họ Tô.
Lời lẽ này bị cô vô tình nghe thấy khi đi ngang qua, tức giận đến mức cầm đá ném lại bọn họ. Cô ném đến khi họ cuống lên, một tên đầu vàng dẫn đầu xông lên định đánh cô, còn cô thì giơ cao một hòn đá nhọn trong tay.
Đúng lúc nắm đấm của tên đầu vàng sắp rơi vào mặt cô, một bóng đen đột ngột lao từ phía sau cô tới, bẻ gãy tay tên đầu vàng. Tên đầu vàng khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng hòn đá trong tay cô không thể dừng lại, đập mạnh xuống.
Khi đó, viên đá đã để lại trên cổ cậu thiếu niên một vết thương dài vài centimet hình trăng lưỡi liềm và dòng máu nóng chảy xối xả. Nhưng lúc đó, cô chỉ nghĩ đến Tống Ôn Trạch, ngay cả khuôn mặt người đó cô cũng không nhìn rõ, kéo Tống Ôn Trạch bỏ chạy.
Sau sự việc, khi nhớ lại cậu thiếu niên kia, cô hoàn toàn không nhớ được khuôn mặt và tên anh, lâu dần cũng quên luôn.
Thì ra, người đã giúp cô khi đó là anh.
Thì ra, không những cô từng công khai mắng anh là kẻ điên, mà còn lấy oán báo ơn đánh anh bị thương, đến một lời cảm ơn cũng không nói. Cô sao có thể… ngu ngốc và tệ hại đến thế này?
Nỗi hối hận không ngừng dâng trào trong lòng Tô Thanh Nhan, đôi mắt cô không kìm được hiện lên chút nóng hổi. Cô muốn hỏi anh tại sao cô đã làm nhiều điều đáng ghét như vậy, anh vẫn bằng lòng giúp cô, che chắn cho cô, báo thù cho cô.
Còn nữa, tại sao sau khi cô chết, anh lại chọn tự sát?
Nhưng bây giờ mà hỏi, có lẽ anh sẽ nghĩ cô là kẻ thần kinh mất.
Tô Thanh Nhan cảm thấy sống mũi cay cay, vừa định đưa tay lên xoa thì phát hiện cánh tay dán sát vào ngực người đàn ông đã bị ướt một mảng.
Cô sững sờ một lúc, rồi đột nhiên hoảng hốt.
Nước? Nước từ đâu? Áo sơ mi bên trong vest của anh ướt? Tiệc đang diễn ra ở sảnh chính, không thể nào dính nước, chẳng lẽ…
Trong đầu Tô Thanh Nhan chợt lóe lên những hình ảnh cô vùng vẫy trong nước, cánh tay dài mạnh mẽ, bờ ngực rắn chắc và tư thế bế kiểu công chúa y như lúc này. Thêm nữa, anh đã cầm một bó hoa diên vĩ đi về phía mộ cô ở nghĩa trang.
Chẳng lẽ người cứu cô dưới hồ ban nãy là anh?!
Tô Thanh Nhan giơ tay định kéo áo sơ mi của anh, không chờ được muốn xem dưới đó có hình xăm hoa diên vĩ không, nhưng đúng lúc đó một giọng nói đột ngột vang lên.
“Thanh Nhan, em đang làm gì ở đây?”
Lúc ở nghĩa trang, anh đã khiến cô không khỏi kinh ngạc, giờ nhìn gần lại càng khiến cô choáng váng hơn. Ngay cả trong giới giải trí cũng khó tìm được ai xuất sắc hơn anh.
Đáng tiếc, anh luôn lạnh lùng, khí chất quanh anh cũng lạnh lẽo, uy nghiêm, như một Diêm Vương sống. Cộng thêm những tin đồn hoang đường trên báo, không ngạc nhiên khi người khác đều sợ anh.
“Cô Tô, cô muốn đi đâu?”
Cô Tô? Nghe xa cách quá, lúc ở nghĩa trang, chẳng phải anh cứ gọi là “Nhan Nhan” đấy sao?
“Về phòng ngủ, cảm ơn anh.”
Tô Thanh Nhan sợ mình lại trượt ngã nên không kìm được mà rúc vào lòng anh một chút. Cô cảm nhận thấy sự ngừng lại ngắn ngủi như bị điện giật của người đàn ông, khiến cô tò mò ngẩng đầu lên, vô tình thấy một vết sẹo mờ hình trăng lưỡi liềm trên cổ bên trái của anh.
Hình dáng vết sẹo này quen thuộc quá, chẳng phải là… cô để lại sao?!
Nhớ lại ba năm trước, nhà họ Tống vì hợp tác với nhà họ Tô mà lần đầu tiên xuất hiện tại Đế Đô, Tống Ôn Trạch đã bị một nhóm công tử nhà giàu tự xưng là tầng lớp thượng lưu bao vây. Đám người ấy vừa ném đá vào anh ta vừa chế nhạo rằng cha anh ta là một “gã phượng hoàng” trèo cao, nói rằng anh ta cũng giống cha, làm con chó trung thành bám gót tiểu thư nhà họ Tô.
Lời lẽ này bị cô vô tình nghe thấy khi đi ngang qua, tức giận đến mức cầm đá ném lại bọn họ. Cô ném đến khi họ cuống lên, một tên đầu vàng dẫn đầu xông lên định đánh cô, còn cô thì giơ cao một hòn đá nhọn trong tay.
Đúng lúc nắm đấm của tên đầu vàng sắp rơi vào mặt cô, một bóng đen đột ngột lao từ phía sau cô tới, bẻ gãy tay tên đầu vàng. Tên đầu vàng khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng hòn đá trong tay cô không thể dừng lại, đập mạnh xuống.
Khi đó, viên đá đã để lại trên cổ cậu thiếu niên một vết thương dài vài centimet hình trăng lưỡi liềm và dòng máu nóng chảy xối xả. Nhưng lúc đó, cô chỉ nghĩ đến Tống Ôn Trạch, ngay cả khuôn mặt người đó cô cũng không nhìn rõ, kéo Tống Ôn Trạch bỏ chạy.
Sau sự việc, khi nhớ lại cậu thiếu niên kia, cô hoàn toàn không nhớ được khuôn mặt và tên anh, lâu dần cũng quên luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thì ra, người đã giúp cô khi đó là anh.
Thì ra, không những cô từng công khai mắng anh là kẻ điên, mà còn lấy oán báo ơn đánh anh bị thương, đến một lời cảm ơn cũng không nói. Cô sao có thể… ngu ngốc và tệ hại đến thế này?
Nỗi hối hận không ngừng dâng trào trong lòng Tô Thanh Nhan, đôi mắt cô không kìm được hiện lên chút nóng hổi. Cô muốn hỏi anh tại sao cô đã làm nhiều điều đáng ghét như vậy, anh vẫn bằng lòng giúp cô, che chắn cho cô, báo thù cho cô.
Còn nữa, tại sao sau khi cô chết, anh lại chọn tự sát?
Nhưng bây giờ mà hỏi, có lẽ anh sẽ nghĩ cô là kẻ thần kinh mất.
Tô Thanh Nhan cảm thấy sống mũi cay cay, vừa định đưa tay lên xoa thì phát hiện cánh tay dán sát vào ngực người đàn ông đã bị ướt một mảng.
Cô sững sờ một lúc, rồi đột nhiên hoảng hốt.
Nước? Nước từ đâu? Áo sơ mi bên trong vest của anh ướt? Tiệc đang diễn ra ở sảnh chính, không thể nào dính nước, chẳng lẽ…
Trong đầu Tô Thanh Nhan chợt lóe lên những hình ảnh cô vùng vẫy trong nước, cánh tay dài mạnh mẽ, bờ ngực rắn chắc và tư thế bế kiểu công chúa y như lúc này. Thêm nữa, anh đã cầm một bó hoa diên vĩ đi về phía mộ cô ở nghĩa trang.
Chẳng lẽ người cứu cô dưới hồ ban nãy là anh?!
Tô Thanh Nhan giơ tay định kéo áo sơ mi của anh, không chờ được muốn xem dưới đó có hình xăm hoa diên vĩ không, nhưng đúng lúc đó một giọng nói đột ngột vang lên.
“Thanh Nhan, em đang làm gì ở đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro