Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng

Tối Nay Em Đi Đ...

2024-11-14 23:45:03

Tô Cảnh Hành nói: “Em gái, trời nóng thế này mà em lại quấn kín mít, còn đeo cả khăn quàng cổ nữa là sao?”

Một loạt câu hỏi khiến Tô Thanh Nhan chóng mặt.

“Chuyện đó…”

“Em có thể lên lầu để cất đồ trước không?”

Nói xong, không đợi ai đồng ý, cô đã nhanh chóng lao lên lầu, gỡ bỏ khăn quàng cổ, và nhăn nhó nhìn hai dấu hồng trên cổ mình. Lục Đình Thâm đúng là giống chó thật! Để lại dấu này, bố mẹ mà thấy chắc sẽ nổi điên mất.

Cô lấy kem che khuyết điểm, bôi một lúc lâu mới che được phần nào, sau đó mặc thêm áo len cổ cao, chắc chắn không ai có thể thấy, rồi mới mở cửa bước ra.

Vừa mở cửa, Tống Ôn Trạch đứng sát bên ngoài suýt nữa ngã vào trong.

“Anh Ôn Trạch?”

“Xin lỗi em nhé, Thanh Nhan, anh vừa định gõ cửa. Tối nay em đi đâu vậy? Anh lo cho em lắm!”

“Tối nay…” Cô nhìn anh ta, ánh mắt lộ vẻ tủi thân, “Sau khi đạt giải, em vốn định là người đầu tiên báo tin cho anh Ôn Trạch, nhưng lại thấy anh rời đi cùng em gái. Khi em đuổi theo thì bị fan vây lại, suýt nữa thì váy bị xé rách. May là cậu đến kịp và giúp em thoát khỏi đó.”

Nghe cô nói vậy, Tống Ôn Trạch vội giải thích, “Thanh Nhan, em đừng hiểu lầm, anh không rời đi cùng Hứa Mộ Vy đâu. Tâm trạng cô ấy không tốt, anh sợ cô ấy sẽ ảnh hưởng đến em nên đã bảo tài xế đưa cô ấy về trước.”

Ra là vậy, bảo sao cô chờ mãi ở phòng 1010 mà không thấy họ tới…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đương nhiên em sẽ không hiểu lầm rồi, chỉ là không được cùng anh Ôn Trạch ăn mừng, em thấy hơi tiếc thôi.”

Một câu nói làm xua tan bao khó chịu và lo lắng của Tống Ôn Trạch. Anh ta thầm trách mình lẽ ra không nên mập mờ với Hứa Mộ Vy, suýt nữa thì đã đi lầm đường lạc lối.

“Xin lỗi em, Thanh Nhan, anh không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Thật ra hôm nay anh rất muốn ăn mừng cùng em. Anh đã chuẩn bị cả hoa rồi… Hình ảnh em hát trên sân khấu hôm nay thật sự rất tuyệt, rất quyến rũ, khác hẳn với ngày thường.”

Khi anh ta nói, đôi mắt không giấu được sự ngưỡng mộ và say mê. Tô Thanh Nhan thấy vậy, trong lòng thầm cười lạnh, anh ta không vào giới giải trí để lấy một tượng vàng Oscar, đúng là đáng tiếc.

“Thật sao? Vậy sau này em sẽ chỉ hát cho anh Ôn Trạch nghe.”

“Được thôi!”

Tống Ôn Trạch vừa định nắm tay cô thì Tô Thanh Nhan đã vui vẻ chạy xuống dưới nhà như một chú chim nhỏ, “Mẹ, nửa đêm mẹ làm nhiều món ngon vậy là để chúc mừng con đoạt giải phải không?”

Nhìn theo bóng lưng cô, Tống Ôn Trạch nắm chặt tay mình. Đợi thêm một chút nữa thôi, rất nhanh họ sẽ đính hôn và anh ta sẽ hoàn toàn có được cô. Trước đây anh ta chỉ nghĩ đính hôn là một nghi thức không quan trọng, nhưng giờ thì lại thấy không thể chờ được nữa.

Quý Mỹ Vinh nghe thấy giọng của Tô Thanh Nhan vang lên khắp biệt thự thì trách nhẹ, “Nhỏ tiếng thôi, đừng để em gái con nghe thấy.”

Tô Thanh Nhan lè lưỡi, đó chính là hiệu ứng mà cô mong muốn.

“Con bé này, tính khí đúng là bốc đồng, đi tham gia ‘Ca Sĩ Giấu Mặt’ mà không nói với chúng ta tiếng nào. Đặc biệt là Mộ Vy, con bé đã kiên trì từ vòng đầu đến giờ, tự tin là sẽ giành chiến thắng, còn khẳng định với chúng ta chắc chắn sẽ mang giải về. Cuối cùng lại bị con đoạt mất, mặt mũi để đâu bây giờ? Vừa về đến nhà là con bé đã trốn vào phòng khóc, giờ vẫn chưa chịu ra đây.”

“Mẹ, việc của em gái sao có thể gọi là đoạt giải được? Đó là em ấy dùng tài năng để chiến thắng tất cả!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng

Số ký tự: 0