Bị Lưu Đày, Nàng Mang Theo Dị Năng Không Gian Về Làm Ruộng
Chương 15
2024-11-20 08:31:33
Phó Tâm Từ thoáng đoán được nỗi lo lắng của tổ phụ, trong lòng nàng chợt thấy ấm áp. Nàng cố tỏ vẻ nhẹ nhàng, trấn an ông:
“Vị lão bà bà còn nói, chỉ cần chúng ta không làm chuyện ác và cố gắng giúp đỡ những người cần giúp, thì bà ấy cũng sẽ tận lực giúp chúng ta thoát khỏi khốn cảnh.”
“Từ nhi, thần minh thật sự nói như vậy?” Giọng Mạnh Khánh Bình thoáng run, chỉ người thân quen lắm mới nhận ra được chút cảm xúc lay động trong lời nói ấy.
Ông đã già rồi. Hiện giờ, điều duy nhất ông mong muốn chính là hai đứa cháu của mình có thể sống sót, trưởng thành bình an. Như vậy, ông mới có thể yên lòng mà đối mặt với lão thê và nhi tử, con dâu nơi suối vàng.
“Vâng ạ.” Phó Tâm Từ đáp lại, trong bóng tối, đôi mắt nàng thoáng hiện lên một tia tinh ranh.
Trong hoàn cảnh khốn khó này, vẫn giữ được sự lương thiện và bản tâm, Mạnh Khánh Bình có thể làm được. Ông không vì ai khác mà cố gắng, chỉ vì muốn bảo vệ hai đứa cháu yêu thương của mình.
Phó Tâm Từ thấy tổ phụ đã không còn nghi ngờ nữa, liền lặng lẽ thu chai nước rỗng vào không gian, sau đó lấy túi nước đeo trên lưng tổ phụ, rót đầy nước vào đó. Làm xong, nàng mới an tâm nằm xuống bên cạnh Vũ Nhi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm mùa hè vốn dĩ rất ngắn, với những người phải gấp gáp lên đường, thời gian ấy càng trôi qua nhanh như chớp mắt.
Phó Tâm Từ vừa mới nhắm mắt lại, đã bị tổ phụ lay gọi dậy.
“Từ nhi, Vũ Nhi, Tề tiểu tử, đi thôi.”
“Vâng.”
“Dạ.”
“Ngô...”
Sống trong tận thế hơn một năm qua, tính cảnh giác của Phó Tâm Từ đã rèn luyện rất cao. Chỉ cần tổ phụ gọi một tiếng, nàng đã lập tức mở mắt, cơ thể vào trạng thái phòng bị. Ánh mắt nàng nhanh chóng hướng về phía không xa, nơi Giang Đầu Nhi đang thét to.
Vũ Nhi, dù còn nhỏ, cũng hiểu chuyện, lập tức lồm cồm bò dậy theo tỷ tỷ. Chỉ có Tề Hạ là vẫn ngồi đó với bộ dạng ngơ ngác, gương mặt ngái ngủ, không ngừng xoa mắt. Hắn chẳng buồn để ý đến những âm thanh lộn xộn phát ra từ đám người Mạnh thị, liền bắt đầu lẩm bẩm lớn tiếng:
“Giang gia gia, chúng ta rõ ràng vừa mới nằm xuống thôi, sao lại phải dậy nhanh như vậy?”
Nghe Tề Hạ hỏi, Giang Đầu Nhi một tay giơ cao cây đuốc, tay kia xoa xoa cái cổ ê ẩm vì giấc ngủ không được trọn vẹn, cười khổ đáp:
“Giang gia gia cũng muốn nằm đến khi mặt trời lên cao lắm chứ, nhưng ngẫm lại cái thời tiết quái quỷ này, rồi nhìn đám Mạnh gia kia làm người tức chết mà không đền mạng, ta nghĩ tốt nhất chúng ta nên lên đường sớm. Nếu không, mấy hôm nữa trời đổ độc nắng, chẳng phải tất cả đều chết khát trên đường sao?”
“À...”
Tề Hạ vừa gật gù, chưa kịp nói gì thêm thì Giang Đầu Nhi đã thay đổi sắc mặt, ánh mắt sắc bén hẳn lên. Hắn nhìn về phía đám người Mạnh thị đang lồm cồm bò dậy một cách hỗn loạn, quát lớn:
“Mạnh gia các ngươi, nghe cho rõ đây! Hôm nay mà còn lề mề, kéo chân mọi người thêm một lần nữa, đừng trách lão tử không khách khí, để mặc các ngươi chết thảm trên quan đạo làm cô hồn dã quỷ!”
Lời quát lớn vang lên khiến đám người Mạnh thị nhất thời im bặt, không dám hó hé. Một lát sau, giọng một người đàn ông trung niên cất lên từ phía đám đông:
“Mọi người nghe kỹ đây! Đừng để mấy kẻ thân kiều thịt quý kia kéo chân chúng ta thêm lần nào nữa. Nếu có, thì đừng trách chúng ta vô tình, ném các ngươi ra ngoài làm mồi cho chó hoang!”
Mạnh thị tộc vốn dựa vào sự che chở của phủ Quốc công để sinh tồn. Khi phủ Quốc công còn vẻ vang, họ không thiếu kẻ rêu rao, ức hiếp dân thường nhờ vào quyền thế. Nhưng nay, Quốc công phủ đã sụp đổ, bọn họ bị liên lụy cũng chẳng có gì oan uổng.
Dù vậy, bản tính tham sống sợ chết của đám người Mạnh thị vẫn không đổi. Nghe lời đe dọa của Giang Đầu Nhi, lại thêm tiếng thét lớn của Ngũ lão gia trong tộc, bọn họ lập tức bừng tỉnh, chẳng còn dám chậm trễ.
“Vị lão bà bà còn nói, chỉ cần chúng ta không làm chuyện ác và cố gắng giúp đỡ những người cần giúp, thì bà ấy cũng sẽ tận lực giúp chúng ta thoát khỏi khốn cảnh.”
“Từ nhi, thần minh thật sự nói như vậy?” Giọng Mạnh Khánh Bình thoáng run, chỉ người thân quen lắm mới nhận ra được chút cảm xúc lay động trong lời nói ấy.
Ông đã già rồi. Hiện giờ, điều duy nhất ông mong muốn chính là hai đứa cháu của mình có thể sống sót, trưởng thành bình an. Như vậy, ông mới có thể yên lòng mà đối mặt với lão thê và nhi tử, con dâu nơi suối vàng.
“Vâng ạ.” Phó Tâm Từ đáp lại, trong bóng tối, đôi mắt nàng thoáng hiện lên một tia tinh ranh.
Trong hoàn cảnh khốn khó này, vẫn giữ được sự lương thiện và bản tâm, Mạnh Khánh Bình có thể làm được. Ông không vì ai khác mà cố gắng, chỉ vì muốn bảo vệ hai đứa cháu yêu thương của mình.
Phó Tâm Từ thấy tổ phụ đã không còn nghi ngờ nữa, liền lặng lẽ thu chai nước rỗng vào không gian, sau đó lấy túi nước đeo trên lưng tổ phụ, rót đầy nước vào đó. Làm xong, nàng mới an tâm nằm xuống bên cạnh Vũ Nhi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm mùa hè vốn dĩ rất ngắn, với những người phải gấp gáp lên đường, thời gian ấy càng trôi qua nhanh như chớp mắt.
Phó Tâm Từ vừa mới nhắm mắt lại, đã bị tổ phụ lay gọi dậy.
“Từ nhi, Vũ Nhi, Tề tiểu tử, đi thôi.”
“Vâng.”
“Dạ.”
“Ngô...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sống trong tận thế hơn một năm qua, tính cảnh giác của Phó Tâm Từ đã rèn luyện rất cao. Chỉ cần tổ phụ gọi một tiếng, nàng đã lập tức mở mắt, cơ thể vào trạng thái phòng bị. Ánh mắt nàng nhanh chóng hướng về phía không xa, nơi Giang Đầu Nhi đang thét to.
Vũ Nhi, dù còn nhỏ, cũng hiểu chuyện, lập tức lồm cồm bò dậy theo tỷ tỷ. Chỉ có Tề Hạ là vẫn ngồi đó với bộ dạng ngơ ngác, gương mặt ngái ngủ, không ngừng xoa mắt. Hắn chẳng buồn để ý đến những âm thanh lộn xộn phát ra từ đám người Mạnh thị, liền bắt đầu lẩm bẩm lớn tiếng:
“Giang gia gia, chúng ta rõ ràng vừa mới nằm xuống thôi, sao lại phải dậy nhanh như vậy?”
Nghe Tề Hạ hỏi, Giang Đầu Nhi một tay giơ cao cây đuốc, tay kia xoa xoa cái cổ ê ẩm vì giấc ngủ không được trọn vẹn, cười khổ đáp:
“Giang gia gia cũng muốn nằm đến khi mặt trời lên cao lắm chứ, nhưng ngẫm lại cái thời tiết quái quỷ này, rồi nhìn đám Mạnh gia kia làm người tức chết mà không đền mạng, ta nghĩ tốt nhất chúng ta nên lên đường sớm. Nếu không, mấy hôm nữa trời đổ độc nắng, chẳng phải tất cả đều chết khát trên đường sao?”
“À...”
Tề Hạ vừa gật gù, chưa kịp nói gì thêm thì Giang Đầu Nhi đã thay đổi sắc mặt, ánh mắt sắc bén hẳn lên. Hắn nhìn về phía đám người Mạnh thị đang lồm cồm bò dậy một cách hỗn loạn, quát lớn:
“Mạnh gia các ngươi, nghe cho rõ đây! Hôm nay mà còn lề mề, kéo chân mọi người thêm một lần nữa, đừng trách lão tử không khách khí, để mặc các ngươi chết thảm trên quan đạo làm cô hồn dã quỷ!”
Lời quát lớn vang lên khiến đám người Mạnh thị nhất thời im bặt, không dám hó hé. Một lát sau, giọng một người đàn ông trung niên cất lên từ phía đám đông:
“Mọi người nghe kỹ đây! Đừng để mấy kẻ thân kiều thịt quý kia kéo chân chúng ta thêm lần nào nữa. Nếu có, thì đừng trách chúng ta vô tình, ném các ngươi ra ngoài làm mồi cho chó hoang!”
Mạnh thị tộc vốn dựa vào sự che chở của phủ Quốc công để sinh tồn. Khi phủ Quốc công còn vẻ vang, họ không thiếu kẻ rêu rao, ức hiếp dân thường nhờ vào quyền thế. Nhưng nay, Quốc công phủ đã sụp đổ, bọn họ bị liên lụy cũng chẳng có gì oan uổng.
Dù vậy, bản tính tham sống sợ chết của đám người Mạnh thị vẫn không đổi. Nghe lời đe dọa của Giang Đầu Nhi, lại thêm tiếng thét lớn của Ngũ lão gia trong tộc, bọn họ lập tức bừng tỉnh, chẳng còn dám chậm trễ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro