Bí Mật Trường Marrik

Không thấy vết...

2024-11-07 04:08:50

Trong lúc cả hai đang đi xuống nhà ăn, mặt Mạc Niên nãy giờ cứ như cái hầm băng vậy, sợ hắn trả thù cô nên Dương Tuyết bắt chuyện đổi chủ đề trước.

"So với thư viện thì nhà ăn cũng không kém cạnh gì nhỉ? À mà, chuyện hôm nay cậu bạn đó xung đột với anh đấy, có phải là anh cố ý đúng không?"

Mạc Niên gật đầu trả lời, "Không làm thì sao có cơ hội mà điều tra được"

"Ồ", là cô quá ngây thơ tưởng hắn là bị bắt nạt thật sự, xem ra thủ đoạn của cô còn kém.

Ánh sáng tỏa ra, không gian trong nhà ăn rộng lớn nhưng không vì đó mà bẩn thỉu một chút nào, sàn nhà như một tấm gương phản chiếu ánh sáng, nhìn qua cũng biết là được lau chùi rất kĩ càng.

Nãy giờ gặm nhắm bánh mì ngọt của Mạc Niên nên cô không cảm thấy đói lắm. Ngược lại là đôi mắt tinh ranh liên tục nhìn xung quanh tìm kiếm bóng người nhưng hình như không thấy gã kia hiện hữu.

Trước lúc mất dấu cậu ta là lúc cô cùng Mạc Niên có chút chuyện, vỏn vẹn chỉ xảy ra trong hơn 2 phút.

Vậy mà giờ quay lại không thấy bóng dáng cậu ta đâu?

Quay sang, Mạc Niên vẫn thản nhiên lấy khay đồ ăn rồi múc thức ăn bỏ vô đó, có vẻ như Mạc Niên khá đói bụng, trời đánh tránh miếng ăn nhưng lúc này cô lại thấy hơi lo bèn hỏi:

"Anh còn ăn được sao?"

Mạc Niên vẫn tiếp tục múc đồ ăn, "Ra bàn kia ăn trước đã"

Dương Tuyết thở dài.

Đây có phải là bộ dáng bám đuôi con mồi của mình không vậy, mất dấu mà hắn ta không cảm thấy bất an chút nào sao.

Cô đến thời điểm này còn chưa đặt hẳn hoàn toàn niềm tin của mình vào Mạc Niên.

"Anh ăn trước đi, tôi đi tìm quanh đây xem thử"

Nói rồi cô đứng dậy xoay người rời đi tìm kiếm.

Theo hướng đi này, khẳng định là chỉ có thể dẫn tới nhà ăn, gã trai kia có thể đi đâu khác cơ chứ.

Dương Tuyết nghĩ có lẽ nào hành vi kì lạ của cả hai bị phát hiện rồi hay không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô thử tìm vòng quanh chỗ đó, 5 phút trôi qua rồi vẫn chưa thấy được bóng dáng cần theo dõi đâu.

Nhớ lại Mạc Niên còn đăng nhâm nhi bữa ăn tối, cô liền quay trở về nói cho hắn.

Lúc về tuy chạy đi nhanh chóng, người cô có nóng lên nhưng vẫn chưa đổ mồ hôi, chỉ là hơi thở có phần hơi gấp gáp.

"Mạc Niên, tôi không thấy gã kia đâu nữa"

Dương Tuyết báo cáo tình hình xong, ngỡ tưởng hắn sẽ sốt vó lên. Không ngờ vẫn tiếp tục ăn, để ý kĩ sẽ thấy mặt hắn đang cúi thấp xuống, ngưng động tác ăn, người giật giật nhẹ.

Cô khó hiểu, thoáng chốc lại thấy Mạc Niên dơ ngón tay trỏ lên chỉ về phía nhà vệ sinh trong góc xa xa của nhà ăn.

Đánh vội ánh mắt hướng về phía đó, cô thấy gã kia bước ra với khuôn mặt thỏa mãn.

Đôi bàn tay xinh đẹp nắm lại thành quyền, "Mạc Niên, sao anh không nói cho tôi biết?"

Lông mày cô nhíu lại, đánh một đòn mắt sắc lẹm về phía Mạc Niên, miệng lưỡi cô khô khốc.

Cô chạy hồng hộc như một con thú hoang nãy giờ chỉ để cho Mạc Niên có được một phút giây giải trí hay sao.

Nghe thấy biểu tình của cô phẫn nộ như vậy hắn liền ngẩng mặt lên, xót xa chỉ vào bộ ngực của mình.

Lúc này cô mới hiểu, Mạc Niên là đang trả lại cú nhéo nhũ hoa hồi nãy.

Lửa giận trong lòng bỗng chốc nguôi đi, cảm thấy thật may mắn, bị phạt chạy một chút cũng không sao, có thể rèn luyện được thể lực.

Mới nãy khi chuyện còn nóng hổi, cô làm chuyện xấu xong thì mới tá hỏa nghĩ đến hậu quả, sợ Mạc Niên tàn nhẫn sẽ ra tay với cô chứ.

"Haizz", thở phào nhẹ nhõm.

Cô cười cười với Mạc Niên, "Không sao không sao, đều là đồng minh với nhau nên dĩ hòa vi quý là tốt nhất, chút chuyện nhỏ này có đáng là gì, vui vẻ là được"

Dương Tuyết sau khi hạ mình giảng hòa với Mạc Niên xong thì xoa bụng nghĩ chắc cũng nên ăn một ít, bồi bổ cơ thể trước, không thể ngược đãi bản thân được.

Mạc Niên liếc mắt qua bóng lưng của cô, hắn ăn gần xong, đôi tay thon dài rút giấy ra lau chùi một chút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sát thủ như Mạc Niên từ lâu đã được tôi luyện nên độ nhạy bén và sự quan sát tinh tế, sao có thể dễ dàng để con mồi biến mất.

Nếu không cũng sẽ không cùng cô dây dưa như vậy.

"Tò mò không biết tại sao cô ăn nhiều như vậy mà vẫn không béo lên nhỉ?"

Mạc Niên dời tầm mắt lên cô, không có một tạng mỡ thừa nào.

Câu hỏi của hắn không làm ảnh hưởng đến nhã hứng ăn uống của cô được, Dương Tuyết trả lời.

"Do tôi vừa ăn vừa kết hợp vận động, hoặc không thì do cơ địa trước nay đã vậy rồi"

Cô không gầy cũng không béo, chỗ nào nên có thịt thì có thịt, không nên có thì tự tiêu tán đi.

Cùng với việc luyện võ chỉ càng làm cho cơ thể cô thêm phần khỏe mạnh, chắc khỏe hơn thôi.

Về phía gã kia, từ thư viện đến nhà ăn đều có bóng của hai người này nhưng gã vẫn không cảm nhận được gì.

"Anh biết cách chọn đối tượng kích động đó"

Vừa ăn cô vừa tán dương Mạc Niên.

"Gã ta chỉ được cái có thiên phú học tập tốt, mấy kĩ năng còn lại như nhận diện nguy hiểm, giao tiếp hay kiềm chế cảm xúc thì rất kém"

Cô gật đầu, "Cũng không hẳn, lúc gã ta bị những người kia tóm, tôi tưởng là gã xả luôn ra quần rồi chứ, xem ra khả năng nhận thức nguy hiểm cận kề vẫn còn cao"

Dương Tuyết như nhớ ra điều gì đó thì hỏi tiếp:

"Mới vào học mà anh đã biết rõ về gã như vậy rồi, có bí quyết gì không. Chỉ cho đồng minh này với"

Chuyện được người khác truyền thụ kinh nghiệm cô rất thích nghe, có thể trau dồi kinh nghiệm.

"Bí mật", hắn mờ ám đưa ngón trỏ lên đôi môi mỏng.

Cô hạ sắc mặt tươi cười xuống một bậc nhưng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, gật đầu rồi ăn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Mật Trường Marrik

Số ký tự: 0