Nhéo chỗ nào đó...
2024-11-07 04:08:50
Hắn năm xưa khi dễ người khác, nay báo ứng ập tới rồi sao.
Dương Tuyết xúc động, không ngờ cũng có ngày này, cái ngày Mạc Niên hiểu cảm giác bị gây khó đẽ là như thế nào.
Quan sát một hồi, lạ là Mạc Niên chỉ bị động né chiêu, chẳng hề đưa ra bất kì đòn đánh tấn công gì mà chỉ, mạnh mẽ phòng thủ, nhìn không có một chút yếu thế.
Đứng xem kịch nãy giờ nên cô quên béng đi hắn là hiện giờ là đồng minh của cô, không có Mạc Niên cũng đồng nghĩa với việc cô khó có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Dương Tuyết nhẹ giọng giải thích với Thanh Dược và Chung Siêu, sau đó để cả hai lại đằng sau, tiến về phía hắn.
Mạc Niên mắt thấy cô tới thì ngón tay linh hoạt ra hiệu cho cô rời đi.
Cô có chút sững người, bỗng chốc hiểu ra vấn đề.
Gã trai kia chưa kịp tung ra cước cuối cùng thì có một đám người xông tới bắt cậu ta.
"Camera giám sát đã quay lại hết mọi hành vi trái với điều lệnh của trường, mời cậu đi theo chúng tôi"
Người đàn ông tầm 40 tuổi, khí thế vô cùng uy nghiêm, giọng nói đĩnh đạc không vướng một chút cảm xúc ngoài lề nào.
"Chết tiệt", gã trai kia dường như nhớ ra điều gì đó.
Chửi thầm xong, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi hột.
"Xin lỗi rất nhiều, là do tôi sai, là lỗi của tôi"
Đúng vậy, gã sinh viên lần này khó trốn thoát vì phạm phải lỗi đạo đức chuẩn mực đã được đặt ra.
Đó là lí do Mạc Niên không hề ra tay mà chỉ né tránh.
Ban ngày có thể họ chỉ cảnh cáo vì dưới con mắt của hàng chục người.
Nhưng biết đâu đêm nay...
Mạc Niên nhìn cô, cô cũng vậy, ánh mắt hai người chạm nhau, gật nhẹ đầu.
Tới tầm gần tối, gã trai kia bước ra khỏi trường.
Bộ dáng khép nép hơn nhiều sau lần cảnh cáo, không biết giới hạn phạm lỗi là bao nhiêu lần nữa.
Nhưng trong thâm tâm của gã có hơi hoảng loạn.
Phía này Dương Tuyết nhẹ giọng trấn an Thanh Dược.
"Tớ đi một mình được, không sao đâu cậu đừng lo"
"Tớ cũng muốn đi Tuyết Tuyết à", nhìn thấy bạn mình khẩn cầu như vậy Dương Tuyết vẫn không lung lay gạt tay Thanh Dược ra.
"Chỉ là theo sau cậu bạn kia xem có điểm gì bất thường không thôi, ngoan nào. Cậu phải tin tưởng tớ chứ"
Nói rồi cô để Thanh Dược lại phía sau rồi đi đến địa điểm mà Mạc Niên gửi định vị qua.
"Anh ở đây. Lạ vậy, sao cậu ta lại quay về trường rồi"
Mạc Niên sắc mặt như thường trả lời, ánh mắt vẫn luôn quan sát về phía người kia.
"Cậu ta quay về thư viện học"
Ồ, Dương Tuyết ngẫm nghĩ, không hổ là sinh viên của một ngôi trường khắc nghiệt. Đến việc học đều có kỉ luật khắt khe như vậy.
"Ăn chút gì không?"
Mạc Niên lấy trong ba lô của mình ra một cái bánh mì ngọt anh vừa mua ở căn tin lúc nãy để ăn lót dạ.
"Tôi đoán là ngồi giám sát hơi lâu nên có mua sẵn"
Nói rồi hắn bóc vỏ bánh ra rồi nhét vào tay của Dương Tuyết đang ngồi ngay bên cạnh.
Nụ cười trên môi cô cứng đờ, mặt mày cũng sa sầm xuống, khóe môi giật giật.
"Sao anh lại đưa cái vỏ cho tôi?", Dương Tuyết nghĩ hắn sẽ bóc vỏ bánh rồi tinh tế đưa cho cô bánh mì để gặm.
Tưởng hắn dở tính tốt bụng, không ngờ tới...
Mạc Niên đánh ánh mắt qua cái thùng rác kế bên, "Tại cô gần nó đó"
Nói xong, Mạc Niên khẽ cười, người ngoài nhìn vô cảm thấy rất yêu nghiệt dụ dỗ. Còn cô thấy nó rất trơ trẽn.
Mạc Niên vừa ăn vừa nhả ra một câu, "Muốn ăn thì tự thân vận động"
Mi tâm cô hơi run, tầm mắt di chuyển tới cái ba lô của hắn, tay kéo nó ra lấy đồ ăn đã được hắn mua sẵn.
Lắc đầu thở dài một cái, biết vậy cô không nên tưởng tượng nhiều.
Gã kia đại khái là có sự tập trung cao độ thượng thừa nên trong lúc ngồi học gã không cảm thấy cấn, hay khó chịu vì có hai người đang vừa ăn uống vừa nhìn chằm chằm về phía mình.
Tới gần 8h thì gã trai kia mới cảm thấy đói bụng, dọn dẹp lại sách vở rồi đi về hướng căn tin.
"Mau đuổi theo, tên kia đi rồi", Dương Tuyết đập đập vào cánh tay của Mạc Niên đang gõ trên máy tính.
Hắn đóng máy lại thật nhanh rồi cùng cô đi theo sau.
Qua một ngã rẽ vắng lặng, bất chợt Dương Tuyết vì hơi vội nên đâm vào robot dọn dẹp trong trường.
Nó thô kệch, thân cứng cứng, đụng vào thật không dễ chịu chút nào.
Cô đảo người sắp ngã, đồng tử liếc nhanh về phía Mạc Niên, nhận ra hắn không có ý định đỡ mà chỉ nhìn về hướng tên kia.
Hết cách, cô phải tự thân vận động!
Khoảnh khắc gần lao xuống, cô vươn tay bám vội vào vạt áo của người kế bên. Theo đà lao trọn vào vòng ngực rắn chắc, lấy nó làm tấm đệm để mình té cho bớt đau.
Tới khi định thần lại thì hai tay ngoan ngoãn được 19 năm nay của cô đã tọa lạc tại cơ ngực của ai đó rồi.
"Thèm khát tới vậy sao?"
Mạc Niên cũng không ngại bày tỏ lợi thế cuốn hút của mình, ánh mắt trêu chọc nhìn vào gương mặt phía trên.
Tuy biết ơn vì được hạ cánh trên chiếc đệm êm ái này nhưng cũng không thể để cho hắn thích nói gì thì nói được.
"Cảm ơn anh đã làm bia đỡ cho tôi ngã xuống, nhưng mà tất cả chỉ là một sự cố mà thôi"
Chỗ này tuy ít người nhưng không đảm bảo sẽ không có cái camera nào.
"A, có người hãm hiếp dân nữ hiền lành"
Mạc Niên nhỏ giọng trêu đùa cô, đáy mắt ủy khuất nhìn cô như một tên sở khanh phá nát trinh tiết mà mình gìn giữ suốt bao năm nay.
"Cái tên này...", cô đảo mắt nhìn xung quanh, môi giật giật kéo lên.
"Hãm hiếp à?", đã vậy thì cô phải làm đúng vói nguyện vọng của ai đó, nói rồi cô kéo mạnh vào đầu ti của Mạc Niên, khiến cho cả người hắn run lên.
Lúc này cô mới phủi tay ngồi dậy, nhếch môi nói.
"Là kiểu đó sao?"
Một luồng khí lạnh, ánh mắt sắc bén như chim ưng của Mạc Niên truyền đến phía lưng, cô hơi lạnh gáy nhưng rất nhanh cười đắc thắng rồi chạy đi.
Dương Tuyết xúc động, không ngờ cũng có ngày này, cái ngày Mạc Niên hiểu cảm giác bị gây khó đẽ là như thế nào.
Quan sát một hồi, lạ là Mạc Niên chỉ bị động né chiêu, chẳng hề đưa ra bất kì đòn đánh tấn công gì mà chỉ, mạnh mẽ phòng thủ, nhìn không có một chút yếu thế.
Đứng xem kịch nãy giờ nên cô quên béng đi hắn là hiện giờ là đồng minh của cô, không có Mạc Niên cũng đồng nghĩa với việc cô khó có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Dương Tuyết nhẹ giọng giải thích với Thanh Dược và Chung Siêu, sau đó để cả hai lại đằng sau, tiến về phía hắn.
Mạc Niên mắt thấy cô tới thì ngón tay linh hoạt ra hiệu cho cô rời đi.
Cô có chút sững người, bỗng chốc hiểu ra vấn đề.
Gã trai kia chưa kịp tung ra cước cuối cùng thì có một đám người xông tới bắt cậu ta.
"Camera giám sát đã quay lại hết mọi hành vi trái với điều lệnh của trường, mời cậu đi theo chúng tôi"
Người đàn ông tầm 40 tuổi, khí thế vô cùng uy nghiêm, giọng nói đĩnh đạc không vướng một chút cảm xúc ngoài lề nào.
"Chết tiệt", gã trai kia dường như nhớ ra điều gì đó.
Chửi thầm xong, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi hột.
"Xin lỗi rất nhiều, là do tôi sai, là lỗi của tôi"
Đúng vậy, gã sinh viên lần này khó trốn thoát vì phạm phải lỗi đạo đức chuẩn mực đã được đặt ra.
Đó là lí do Mạc Niên không hề ra tay mà chỉ né tránh.
Ban ngày có thể họ chỉ cảnh cáo vì dưới con mắt của hàng chục người.
Nhưng biết đâu đêm nay...
Mạc Niên nhìn cô, cô cũng vậy, ánh mắt hai người chạm nhau, gật nhẹ đầu.
Tới tầm gần tối, gã trai kia bước ra khỏi trường.
Bộ dáng khép nép hơn nhiều sau lần cảnh cáo, không biết giới hạn phạm lỗi là bao nhiêu lần nữa.
Nhưng trong thâm tâm của gã có hơi hoảng loạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía này Dương Tuyết nhẹ giọng trấn an Thanh Dược.
"Tớ đi một mình được, không sao đâu cậu đừng lo"
"Tớ cũng muốn đi Tuyết Tuyết à", nhìn thấy bạn mình khẩn cầu như vậy Dương Tuyết vẫn không lung lay gạt tay Thanh Dược ra.
"Chỉ là theo sau cậu bạn kia xem có điểm gì bất thường không thôi, ngoan nào. Cậu phải tin tưởng tớ chứ"
Nói rồi cô để Thanh Dược lại phía sau rồi đi đến địa điểm mà Mạc Niên gửi định vị qua.
"Anh ở đây. Lạ vậy, sao cậu ta lại quay về trường rồi"
Mạc Niên sắc mặt như thường trả lời, ánh mắt vẫn luôn quan sát về phía người kia.
"Cậu ta quay về thư viện học"
Ồ, Dương Tuyết ngẫm nghĩ, không hổ là sinh viên của một ngôi trường khắc nghiệt. Đến việc học đều có kỉ luật khắt khe như vậy.
"Ăn chút gì không?"
Mạc Niên lấy trong ba lô của mình ra một cái bánh mì ngọt anh vừa mua ở căn tin lúc nãy để ăn lót dạ.
"Tôi đoán là ngồi giám sát hơi lâu nên có mua sẵn"
Nói rồi hắn bóc vỏ bánh ra rồi nhét vào tay của Dương Tuyết đang ngồi ngay bên cạnh.
Nụ cười trên môi cô cứng đờ, mặt mày cũng sa sầm xuống, khóe môi giật giật.
"Sao anh lại đưa cái vỏ cho tôi?", Dương Tuyết nghĩ hắn sẽ bóc vỏ bánh rồi tinh tế đưa cho cô bánh mì để gặm.
Tưởng hắn dở tính tốt bụng, không ngờ tới...
Mạc Niên đánh ánh mắt qua cái thùng rác kế bên, "Tại cô gần nó đó"
Nói xong, Mạc Niên khẽ cười, người ngoài nhìn vô cảm thấy rất yêu nghiệt dụ dỗ. Còn cô thấy nó rất trơ trẽn.
Mạc Niên vừa ăn vừa nhả ra một câu, "Muốn ăn thì tự thân vận động"
Mi tâm cô hơi run, tầm mắt di chuyển tới cái ba lô của hắn, tay kéo nó ra lấy đồ ăn đã được hắn mua sẵn.
Lắc đầu thở dài một cái, biết vậy cô không nên tưởng tượng nhiều.
Gã kia đại khái là có sự tập trung cao độ thượng thừa nên trong lúc ngồi học gã không cảm thấy cấn, hay khó chịu vì có hai người đang vừa ăn uống vừa nhìn chằm chằm về phía mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tới gần 8h thì gã trai kia mới cảm thấy đói bụng, dọn dẹp lại sách vở rồi đi về hướng căn tin.
"Mau đuổi theo, tên kia đi rồi", Dương Tuyết đập đập vào cánh tay của Mạc Niên đang gõ trên máy tính.
Hắn đóng máy lại thật nhanh rồi cùng cô đi theo sau.
Qua một ngã rẽ vắng lặng, bất chợt Dương Tuyết vì hơi vội nên đâm vào robot dọn dẹp trong trường.
Nó thô kệch, thân cứng cứng, đụng vào thật không dễ chịu chút nào.
Cô đảo người sắp ngã, đồng tử liếc nhanh về phía Mạc Niên, nhận ra hắn không có ý định đỡ mà chỉ nhìn về hướng tên kia.
Hết cách, cô phải tự thân vận động!
Khoảnh khắc gần lao xuống, cô vươn tay bám vội vào vạt áo của người kế bên. Theo đà lao trọn vào vòng ngực rắn chắc, lấy nó làm tấm đệm để mình té cho bớt đau.
Tới khi định thần lại thì hai tay ngoan ngoãn được 19 năm nay của cô đã tọa lạc tại cơ ngực của ai đó rồi.
"Thèm khát tới vậy sao?"
Mạc Niên cũng không ngại bày tỏ lợi thế cuốn hút của mình, ánh mắt trêu chọc nhìn vào gương mặt phía trên.
Tuy biết ơn vì được hạ cánh trên chiếc đệm êm ái này nhưng cũng không thể để cho hắn thích nói gì thì nói được.
"Cảm ơn anh đã làm bia đỡ cho tôi ngã xuống, nhưng mà tất cả chỉ là một sự cố mà thôi"
Chỗ này tuy ít người nhưng không đảm bảo sẽ không có cái camera nào.
"A, có người hãm hiếp dân nữ hiền lành"
Mạc Niên nhỏ giọng trêu đùa cô, đáy mắt ủy khuất nhìn cô như một tên sở khanh phá nát trinh tiết mà mình gìn giữ suốt bao năm nay.
"Cái tên này...", cô đảo mắt nhìn xung quanh, môi giật giật kéo lên.
"Hãm hiếp à?", đã vậy thì cô phải làm đúng vói nguyện vọng của ai đó, nói rồi cô kéo mạnh vào đầu ti của Mạc Niên, khiến cho cả người hắn run lên.
Lúc này cô mới phủi tay ngồi dậy, nhếch môi nói.
"Là kiểu đó sao?"
Một luồng khí lạnh, ánh mắt sắc bén như chim ưng của Mạc Niên truyền đến phía lưng, cô hơi lạnh gáy nhưng rất nhanh cười đắc thắng rồi chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro