Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 1

Tụ Trặc

2024-07-02 10:14:27

Năm 2014.

Ở thành phố phồn hoa tráng lệ, bóng đêm đang phủ kín khắp nơi, rất nhiều người đã bình yên đi vào giấc ngủ, đắm chìm trong giấc mộng đẹp ngọt ngào, cũng có rất nhiều người lại đang sống mơ mơ màng màng, phóng thích dục vọng nguyên thủy của con người.

Kỷ An Ninh đang liều mạng chạy xuống dưới lầu. So với lớp thảm thật dày ở hành lang cùng bóng đèn thuỷ tinh sáng rực ở đại sảnh hoa lệ thì bên trong hành lang trang trí cực kì đơn giản.

Dù sao dưới tình huống bình thường, ngoài việc thoát hiểm vì hoả hoạn thì cực ít ai sử dụng thang lầu kiểu này. Trong không gian tranh tối tranh sáng của thang lầu, gương mặt Kỷ An Ninh lại đỏ phừng bởi vì chạy thục mạng.

Nhưng Kỷ An Ninh lại không thể sử dụng thang máy. Người của đối phương đang canh giữ ở các cửa ra vào thang máy, nếu cô di chuyển bằng thang máy, chính là tự chui đầu vô lưới.

Giày cao gót đột nhiên bị trẹo sang 1 bên. Kỷ An Ninh cố nén cơn đau ở cổ chân, cởi giày ném đi, dùng chân không chạy tiếp. Cô lại chạy xuống tầng hai, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đang dồn dập chạy ngược lên.

Kỷ An Ninh rùng mình, theo bản năng mà dừng lại.

“Mau lên, cô ta chắc chắn còn ở trên đó! Cửa ra vào đều đã bị ngăn chặn Cô ta không chạy thoát được đâu!”

Có giọng nói của phái nam đang quanh quẩn ở thang lầu, còn mang theo tiếng vang.

Kỷ An Ninh lập xoay người chạy ngược lên trên chạy!

Cô chạy bằng chân trần, nên khi di chuyển không có thanh âm, nhưng giọng nói của người kia lại nhanh chóng vang lên: “Đây là giày của cô ta! Cô ta ở trên đó!”

Trong lòng Kỷ An Ninh tràn đầy tuyệt vọng, cô biết nếu tiếp tục chạy lên trên là không có đường sống. Nhưng cô đã không còn đường để đi, chỉ có mỗi con đường đó để trốn.

Cô rốt cuộc chạy tới tầng cao nhất, đẩy cánh cửa sân thượng ra, bên ngoài là bầu trời đêm đen nhánh cô chạy tới tầng cuối cùng của khu kiến trúc này rồi.

Khác với quang cảnh sạch sẽ không chút ô nhiễm của khu này, dưới ánh sáng lập loè của các bóng đèn trên phố, chiếu rõ khung cảnh lộn xộn hoang vắng của sân thượng. Chỉ có vài ô vuông vuông nhô lên, có lẽ là thang máy hoặc máy điều hoà.

Trừ những cái đó ra, còn lại là một ít giàn giáo lắp ráp dùng để tu sửa.

Không có bóng người.

Kỷ An Ninh mới vừa rồi lúc chạy lên sân thượng đã bị cắt vỡ lòng bàn chân, cô cũng không thấy rõ là cái gì, cố nén cơn đau chạy nhanh về phía trước, trốn sau một góc khuất. Cầu ông trời phù hộ, đừng cho những người đó phát hiện cô!

Nhưng thực đáng tiếc, ông trời có lẽ không nghe được lời cầu xin của cô. Những người đó đã chạy đến chỉ chậm hơn cô vài phút. Bọn họ biết cô ở chỗ này nhưng không có lập tức triển khai tìm tòi.

Bọn họ đã ngăn chặn lối ra duy nhất, đang đợi

chính chủ xuất hiện.

Người kia đã xuất hiện rất nhanh hắn ta đương nhiên là sử dụng thang máy lên

sân thượng này.

“Kỷ An Ninh, đừng trốn nữa, xuất hiện đi! Thấy cô rồi.” Hắn ta cười kêu.

Kỷ An Ninh biết hắn đang nói dối, vị trí đó của hắn hoàn toàn không thể nhìn tới cô. Cô ngừng thở, hơi nhích người. Chân đụng phải vật gì lạnh lēo.

Cúi đầu vừa thấy, trên mặt đất có một thanh sắt lớn bằng bắp tay.

Kỷ An Ninh lặng lẽ nhặt thanh sắt lên, nắm chặt trong tay.

Không thấy cô chủ động hiện thân, thanh âm ra lệnh quen thuộc kia lại vang lên, người của hắn tản ra khắp nơi để tìm cô. Nơi này tránh cũng không thể tránh, muốn tránh cũng không được, bọn họ không cần đến được mười phút, đã có thể tìm được cô.

Mà người kia còn đang kêu gọi, khí định thần nhàn: “Cô nghĩ thoáng một chút đi, cô thủ thân và ai chứ? Văn Dụ sao? Chặc chậc, không phải cậu ta tung tin ra là không cho ai chạm vào cô sao? Hiện tại người ở đâu rồi nhỉ?”

Văn Dụ, lại là Văn Dụ!

Vẫn luôn dây dưa cô không bỏ. Văn Dụ mấy tháng trước đột nhiên biến mất khỏi trong trường học.

Kỷ An Ninh vốn dĩ cảm thấy chuyện đó không hề có liên quan gì đến cô, cô và Văn Dụ vốn dĩ không có bất luận quan hệ gì, tuyệt đối không hề giống như lời đồn đãi.

Nhưng hiện tại cô biết mình quá ngây thơ rồi. Văn Dụ một biến mất, liền có người gấp không chờ nổi xuống tay với cô.

“Tôi nói cô nghe này, tôi không quan tâm quan hệ trước kia giữa cô và Văn Dụ, chỉ cần ngoan ngoãn, làm bạn gái tôi thôi. Mau nào, mau xuất hiện đi, đừng cố chống cự nữa.” Hắn nói, “Nếu cô đã có thể ngủ với Văn Dụ, sao lại không thể ngủ thêm tôi nữa chứ?”

Mày đi chết đi! Mày mới ngủ với hắn!

Kỷ An Ninh cắn răng.

Các nữ sinh khác luôn thì thầm những lúc cô đi ngang qua, sau đó phát ra tiếng cảm thán đầy kinh ngạc, lại cao cao tại thượng mà dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô.

Ánh mắt các nam sinh khác thỉnh thoảng sẽ đảo lên xuống khắp người cô, trọng điểm chú ý ngực eo mông của cô. Bọn họ cũng sẽ hạ giọng nói cái gì đó, có đôi khi phát ra tiếng cười vang, vừa cười vừa ngó cô.

Không tự mình trải qua, không biết tin đồn nhảm nhí có bao nhiêu đả thương người.

Trong trường học, các bạn học lại xem đó như những tin tức nóng bỏng dùng để tán gẫu mỗi khi ăn uống, tụ họp hoặc tán gẫu khi ngủ, nên không biết đề tài đó sẽ tổn thương đến đương sự biết bao nhiêu!

Càng có người lại xem câu chuyện để là thật sự, trở thành lý do không kiêng nể gì với cô, thí dụ như người trước mắt này.

Người này càng đi càng gần, Kỷ An Ninh nghe thấy hắn nói:

“Tôi nói này, sao cô luẩn quẩn trong lòng như thế, giả đứng đắn cái gì. Có ai mà không biết cô là ‘người đẹp nghèo nổi dang chứ, một đêm ba ngàn đồng. Tôi cho cô sáu ngàn được chưa? Một vạn cũng được. Ra đây đi.”

Thanh âm này gần trong gang tấc, Kỷ An Ninh ngừng thở, nắm chặt thanh sắt trong tay.



Lúc giọng nói hắn vừa dứt, Kỷ An Ninh liền thấy được mũi giày của hắn. Hắn vừa bước đến một bước, tất nhiên là nhìn về hướng này, và lập tức nhìn thấy Kỷ An Ninh gần ngay trước mắt. “Ở......” Trong mắt hắn tràn đầy vui mừng, há mồm muốn kêu người.

Tôi cho cô một trăm triệu!

Kỷ An Ninh đương nhiên không có một trăm triệu, cô chỉ có một thanh sắt đặc trong tay, dùng hết tất cả sức lực đập tới!

Chữ ‘nơi này’ của thanh niên trẻ tuổi kia chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị thanh sắt đặc đập thẳng vào mặt mũi, máu bằng tung tóe! Thậm chí bắn tới trên mặt của Kỷ An Ninh!

Gã thanh niên trẻ tuổi hét thảm một tiếng, ngã bật về phía sau.

Kỷ An Ninh nhảy qua khỏi người hắn, muốn chạy xuống thang lầu. Người của hắn lại nghe tiếng đã chạy vọt lên.

Kỷ An Ninh lại vung thanh sắt đến, vệ sĩ dùng cánh tay đón đỡ, nhịn đau trở tay giật ngược, tay không đoạt dao sắc. Một người khác đem cô ấn ở trên mặt đất.

Kỷ An Ninh giãy giụa, lại sờ đến vật cưng cứng gì đó, trở tay đập mạnh lên đầu tên vệ sĩ đang đè cô.

Đối phương thét lên liền buông lỏng tay ra. Kỷ An Ninh nhân cơ hội tránh thoát.

Nhưng Kỷ An Ninh không còn đường để trốn. Cuối cùng, cô nhảy lên mái nhà, bám lan can “Đừng tới đây! Các người đừng tới đây!” Cô hét lên khan cả giọng.

Nhưng cô ngoài mạnh trong yếu.

Trong tay cô chỉ có nửa thanh sắt, phía sau cô là tầng thứ ba mươi mấy. Cô vốn không còn đường để đi, chỉ có thể trông cậy vào đối phương bỗng nhiên bị cắn rứt lương tâm, chịu buông tha cô. Điều đó đương nhiên là không có khả năng. Gã thanh niên trẻ tuổi được người ta đỡ loạng choạng đến, ôm gương mặt đầy máu bước tới, trong mắt đều là sát ý.

Mũi gã đau đớn, nghĩ rằng có lẽ đã gãy xương mũi, răng cũng gãy hai chiếc, lúc này trông cậy vào việc hắn còn có thể nhớ tới thứ gọi là lương tâm này chẳng khác gì người si nói mộng. “Trạm hào ( đồ đê tiện )!” Hắn tức giận mắng, hung tợn mà ra lệnh, “Đem xoa cấp nga nha sa tới ( đem cô cho ta kéo xuống đây )!”

Các nam nhân tới gần, Kỷ An Ninh lui về phía sau, một bước đạp hụt, trượt chân rơi vào trong bóng đêm.

Người ta nói bị té chết là cái chết thảm thiết nhất trong tất cả các loại tử vong.

Thời gian rơi từ tầng cao xuống đối với người bị rơi mà nói là vô cùng dài dòng, toàn bộ quá trình tràn ngập sợ hãi.

Kỷ An Ninh không biết những người khác sẽ như thế nào, nhưng cô thật sự cảm nhận được đoạn thời gian dài dòng đó.

Cô hoàn toàn không muốn chết, cuộc sống khổ như thế, cô vẫn luôn nỗ lực mà tồn tại, sao có thể muốn chết chứ

Nếu cô chết, thì bà ngoại của cô phải làm sao bây giờ?

Kỷ An Ninh không rõ, con người với nhau, sao lại có thể xấu xa như vậy chứ? Cô cho rằng Văn Dụ đã đủ xấu, nhưng người khác còn xấu xa hơn hắn rất nhiều!

Rõ ràng vẫn còn là học sinh, là bạn học cùng chung một trường, sao lại có thể xấu xa đến như vậy?

Mang theo sợ hãi, không cam lòng cùng phẫn nộ, Kỷ An Ninh rơi lầu tử vong.

Linh hồn cô rời khỏi thể xác, nhìn những kẻ đã hại chết cô vội vàng rời đi.

Cảnh sát tới, nhặt xác giùm cô và bắt đầu điều tra. Cô cho rằng người hại chết cô sẽ bị đem ra công lý, kết quả, không hề có.

Không biết từ nơi nào xuất hiện ra một vài ‘Nhân chứng’ tận mắt nhìn thấy sôi nổi chỉ chứng cô tối hôm đó bởi vì tiền nên đã xảy ra tranh cãi với khách, bị phê bình, những câu nói đó đều ám chỉ cô tự luẩn quẩn trong lòng nên mới nhảy lầu. Cuối cùng quả nhiên vụ án đã xác định thành như thế. Kết án là cô tự sát.

Tin tức truyền tới trong trường học, lại là một trận bàn tán điên cuồng.

“Thật đúng là phóng đãng mà, con gái con đứa lại chạy đến mấy chỗ tạp nham như thế để làm công, nghe nói mấy chỗ đó là chỗ ăn chơi thác loạn xuyên đêm đó!”

“Nghe nói tranh cãi với khách hàng nam vụ viền bạc gì đó mà?”

“Cái gì, cái gì? Cô biết nội tình sao?”

“Nghe nói a...... Là cave thôi.”

“Bạn không biết sao? Ba ngàn đồng một đêm, giá này là bắt đầu từ Văn Dụ ..."

Người nói diễn tả sinh động như có thật, giống như chính mắt thấy. Người nghe vừa hào hứng vừa sợ hãi, không ngừng truy vấn. Từng thùng nước bẩn không ngừng hất lên trên người cô. Ngôn linh có lực lượng, chỉ cần có người nhắc tới tên cô, Kỷ An Ninh liền sẽ bị triệu hoán đến chỗ đó. Đoạn thời gian đầu lúc cô vừa mới chết, trong trường học ồn ào huyên náo nơi nơi đều bàn luận về cô. Khổ cho cô, lát thì bị kéo đến nơi này, lát thì bị kéo đến nơi đó.

Bà ngoại cũng triệu hoán cô vài lần. Bà lẩm bẩm thì thầm: “Ninh Ninh, Ninh Ninh, sao con còn chưa về?"

Bà bị khóa ở trong phòng, ăn sạch tất cả thức ăn trong nhà, đói đến gõ cửa: “Ninh Ninh, bà đói......”

Kỷ An Ninh vô kế khả thi, sốt ruột vạn phần. May mà hàng xóm nghe được tiếng kêu cứu của bà ngoại mà báo cảnh sát, cảnh sát phá cửa mà vào tránh cho bà ngoại khỏi bị đói chết trong nhà Cảnh sát phát hiện bà là bà lão mất trí nhớ, tầm trí cực kì kiệt quệ. Vào lúc này, một thanh niên trẻ tuổi xuất hiện, dẫn bà ngoại của Kỷ An Ninh đi.

Hắn chính là con nhà giàu Văn Dụ trong lời đồn, từng ngủ với Kỷ An Ninh.

Văn Dụ đem bà ngoại Kỷ An Ninh an trí trong viện dưỡng lão chuyên chăm sóc những người già mất trí nhớ. Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Kỷ An Ninh nhìn quay người rời đi. Bà ngoại thường lẩm bẩm gọi tên cô, cô liền có thể thường thường ở bên cạnh bà, làm bạn với bà. Cứ như vậy qua không biết bao lâu, thẳng đến khi có một ngày, cô bỗng nhiên bị người khác triệu hoán.

Thân thể ngay lập tức bị kéo ngay đến nơi đó. Một nơi vô cùng quen thuộc, kiếp sau cô cũng sẽ không quên.

Nơi cô bị hại chết. Trong màn đêm tối đen mù mịt, kẻ hại chết cô bị người ta trói hai tay bắt chéo sau lưng, đè ở trên mặt đất. Đôi mắt Văn Dụ đỏ ngầu, cầm trong tay một thanh sắt đặc cũng không biết có phải thanh sắt cô dùng để tự vệ trước kia hay không.

Kỷ An Ninh không biết Văn Dụ và người nọ có mối thù gì, nhưng khi nghe người nọ phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, cô cảm thấy sảng khoái.

Văn Dụ đánh gãy chân người kia, đánh gãy xương sườn của hắn, cuối cùng, anh đánh cong cả thanh sắt đặc ruột kia.

“Leng keng” một tiếng, anh ném thanh sắt xuống đất, dùng tay lau mũi, do đôi tay anh dính đầy máu nên mặt cũng lấm lem theo. Ở trong đêm đen, bị ánh đèn nê ông chiếu sáng nhìn giống như ác quỷ.

Anh vẫy vẫy tay, người của anh buông người kia ra. Anh khom lưng, nắm cổ người nọ kéo lên, kéo hắn đến sát gần lan can.

Anh chọn vị trí thực tinh chuẩn, chính là vị trí mà Kỷ An Ninh trượt chân rơi xuống.



Hắn đem người nọ túm lên, người nọ nghẹn ngào thét chói tai: “Văn Dụ! Tha cho tôi! Tha cho tôi! Cầu xin cậu!”

“Cô ấy cũng từng cầu xin mày đúng không?” Văn Dụ nói, “Mày có buông tha cho cô ấy không?” Giọng của người nọ the thé “Đây là giết người! Đây là giết người!”

Văn Dụ khinh miệt cười: “Nợ máu không phải nên trả bằng máu sao?”

“Sợ sao? Lúc trước khi mày đem cô ấy bức đến nơi này, mày có từng nghĩ tới cô ấy sẽ sợ hãi như thế nào không?!” Hắn hỏi.

Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, thanh âm lại lạnh tựa dao làm bằng băng giá.

“Không phải tôi! Là tự cô ấy ngã xuống!” Người nọ hấp hối giãy giụa muốn biện giải cho bản thân.

Văn Dụ trầm mặc trong chốc lát, ở trong bóng đêm bật cười lạnh lẽo.

“Mày cũng thế mà.” Anh nói.

Cơ bắp ở cánh tay anh bỗng nhiên căng thẳng, dùng lực, nhấc người kia lên, bùng nổ, vứt ra khỏi lan can......

Kỷ An Ninh bịt kín đôi mắt, không dám nhìn. Sau một lát, cô nghe thấy phía dưới truyền đến âm thanh trầm đục do vật nặng rơi xuống đất, có người phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Cô buông hai mắt, người kia không còn, trước mắt chỉ có một mình Văn Dụ

Anh đứng ở trong bóng đêm, gió đêm phần phật thổi tung mái tóc rối bời của anh. Đôi mắt của anh còn đen và tối hơn cả bóng đêm, giống như có cái động sâu không đáy chứa trong đó.

Kỷ An Ninh bị đôi mắt đen tối này hấp dẫn, không có cách dời đi tầm mắt.

Anh ấy vì cái gì?

Anh ấy báo thù cho ai?

Một đáp án trong lòng cô, miêu tả sinh động. “Mau rời khỏi nơi này.” Người của anh nói khẽ với anh. Dưới lầu, đã loạn cả lên.

Văn Dụ vẫn đứng ở nơi đó ngóng nhìn một lát, mới xoay người đi theo bọn họ rời đi.

Bọn họ đẩy cửa thang lầu ra, nối đuôi nhau mà vào, Văn Dụ đi ở cuối cùng.

Anh vừa bước vào cửa thang lầu, bỗng nhiên đưa tay chống lên cánh cửa xoay người lại.

Kỷ An Ninh vẫn luôn nổi lơ lửng đi theo anh, lúc này bỗng nhiên giống như bị định trụ, sững lại ở trước mặt hắn.

Cô biết, ánh mắt của Văn Dụ đang hướng về phía không trung rộng lớn kia, trên sân thượng hỗn độn đó. Nhưng cô đang ở trước mặt anh, cho nên giờ này khắc này, bốn mắt của bọn họ nhìn nhau.

Giống như anh đang nhìn cô.

Cậu thanh niên trẻ tuổi anh tuấn đó khẽ mấp máy đôi môi mỏng, thanh âm nhỏ đến mức giá như không thể nghe thấy. Lại làm cho Kỷ Ấn Ninh nháy mắt mở to hai mắt.

“Báo thù cho em rồi” Anh nhẹ nhàng mà nói, “An Ninh.”

Thanh âm nhẹ đến mức giống như đang thở dài.

Anh buông tay ra, người hoàn toàn đi vào thang lầu, cánh cửa đàn hồi, phát ra âm thanh “kẽo kẹt”.

Kỷ An Ninh lại cảm thấy đinh tai nhức óc, có lực hấp dẫn thật lớn đem cô hút vào cơn lốc xoáy của thời gian nhìn không thấy.

Trong cơn lốc xoáy đó, thời gian đang vùn vụt lướt qua cô, những hình ảnh giống như những giấc mơ chắp nối, từng hình từng hình dồn dập hiện lên.

Cô nhìn thấy anh bị bắt vào tù.

Có một thanh niên tuổi trẻ thăm tù, cười nhạo: “Họ Triệu kia có thù gì với cậu thế, làm cậu đột nhiên chạy tới giết chết hắn? May mà cậu đột nhiên nổi điên, nên mới để chúng tôi bắt được nhược điểm, bằng không, thật sự thiếu chút nữa đã để cậu lật ngược tình thế rồi. Chỉ vì một cô bé con, đáng giá sao?”

Anh hờ hững mà nhìn hắn.

Cô nhìn thấy có người đàn ông trung niên trầm mặc đối diện với anh.

“Có lẽ, đời này không có duyên phận rồi.” Người đàn ông trung niên thở dài nói.

Anh cười lạnh, trong mắt tràn ngập trào phúng. Cô nhìn thấy anh ngủ trên ván giường lạnh băng cứng ngắc của nhà tù, ở trong mộng nỉ non: “An Ninh, An Ninh......”

Kỷ An Ninh ngơ ngẩn nhìn anh, duỗi tay muốn chạm vào anh, nhưng cánh tay mờ ảo của cô lại xuyên qua người anh.

Cuối cùng, cũng đã đến ngày hành hình.

Anh đứng dưới ánh mặt trời chói chang của mùa hè, ngẩng đầu nhìn ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh thăm thẳm. Cuộc đời ngắn ngủi của anh, sắp kết thúc rồi.

Kỷ An Ninh “Ôm” anh vào lòng.

“Nếu có kiếp sau......” Nước mắt của cô tràn mi mà ra, “Em và anh..... "

Có thể đừng lại rơi xuống kết cục như thế này hay không?

Viên đạn gào thét vút đến, xuyên qua linh hồn mờ mịt của cô, xuyên thẳng vào tim anh.

Cơn lốc xoáy của thời gian chợt rít gào, giống như sóng thần, một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ xé nát tất cả những hình ảnh đó, cũng xé toạc linh hồn cô.

Kỷ An Ninh cho rằng mình sắp sửa hồn phi phách tán, mở mắt ra, lại về tới năm cô vừa bước vào quãng đời sinh viên năm thứ nhất. Tất cả vẫn còn chưa bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Số ký tự: 0