Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 2

Tụ Trặc

2024-07-02 10:14:27

“Ninh Ninh, Ninh Ninh, mau thức dậy, đến trễ thì giáo viên sẽ mắng đó.” Bà ngoại lẩm bẩm không ngừng.

Kỷ An Ninh bị bà ngoại lay tỉnh.

Buổi sáng cô không cần đặt đồng hồ báo thức, bà ngoại chính là đồng hồ báo thức của cô. Tuy rằng bà mất trí, làm việc và nghỉ ngơi lại cực kỳ chuẩn, mỗi ngày đều thức dậy đúng 6 giờ sáng, cũng không cần xem đồng hồ, tới đúng giờ sẽ đến kêu Kỳ An Ninh rời giường, giống như đầu của bà có thể tự động cảm ứng được thời gian vậy. Chỉ là bà mất trí, ký ức chỉ nhớ những chuyện trước kia, bà luôn cho rằng Kỷ An Ninh còn đang học trung học, đến trễ sẽ bị giáo viên mắng.

Kỷ An Ninh dụi dụi mắt, đằng ngồi bật dậy khỏi giường, mặc quần áo rửa mặt, tay chân lanh lẹ. Sáng sớm cô đã chạy vào phòng bếp, làm sẵn cho bà ngoại cơm dùng cho cả ngày — trên người bà ngoại còn mang vài loại bệnh, phải nghiêm khắc khống chế thức ăn, ít dầu, ít đường, ít muối. Cơm của bà đều là Kỷ An Ninh làm. Kỷ An Ninh đem cơm của bà chia thành hai phần trong hộp giữ ấm, đặt sẵn trên bàn cơm. Nấu sẵn nước nóng rót vào bình thuỷ, rồi chuẩn bị thêm nước sôi để nguội vào phích.

May mắn là tuy rằng ký ức của bà hỗn loạn, nhưng vẫn có thể tự mình ăn cơm, đi WC, hoàn thành vệ sinh cơ bản nhất. Bằng không, Kỷ An Ninh ngay cả đi học cũng không thể.

Kỷ An Ninh ăn bánh bao chấm nước tương, ăn bữa sáng nhanh như gió, dọn chén đĩa do bỏ vào bồn rửa, chờ buổi tối trở về rồi rửa.

Trước khi đi, cô lấy ổ khoá treo trên tường ra khoá cửa phòng bếp lại.

Không khóa không được, bà ngoại sẽ muốn vào nhà bếp nhóm lửa nấu cơm, sau đó cực

có khả năng đốt cháy luôn nhà luôn nhà bếp.

Chuyện như thế này trước kia đã từng xảy ra, may mắn lúc ấy Kỷ An Ninh đang ở nhà, dập tắt kịp thời, nên không có gây thành đại hoạ.

“Ăn cơm ngoan nha, khát thì uống nước, đi WC xong nhớ dội nước nha, nhớ rõ hướng bồn cầu.” Cô hôn lên trán bà ngoại, dặn dò bà.

Chờ đến khi kéo cửa phòng chuẩn bị đi ra ngoài, lại chạy về, ôm ôm bà. Bà ngoại hệch miệng cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay của cô.

Kỷ An Ninh chua xót.

Mất trí kỳ thật ra cũng tốt, không biết những ngày tháng khổ cực trước mắt, chỉ đắm chìm trong khoảng thời gian sung sướng trước kia, vẫn tốt hơn thanh tĩnh nhiều. Mấy ngày trước vừa mở mắt ra, phát hiện mình lại trọng sinh về tới lúc vừa nhập học đại học năm đầu tiên, Sau khi qua com khiếp sợ Kỷ An Ninh bắt đầu cảm ơn trời xanh.

Cảm tạ trời cao đã cho cô thêm một cơ hội làm lại lần nữa.

Lúc này đây, cô sẽ càng thêm cẩn thận, sẽ sống thật tốt.

Nơi cô ở chỉ cần bước qua con đường lớn chính là khuôn viên của đại học.

Căn phòng này thực ra thuộc về quản lí của trường học, có lịch sử lâu đời, lâu đến mức có thể xem như đây là khu vực nguy hiểm.

Vốn dĩ khu này là hoa viên của trường học, nhưng thành thị thay đổi và phát triển mấy mươi năm gần đây, sau đó làm đường lớn nên cắt làm hai, cắt khu hoa viên và chung cư của trường học biến thành khu vực ”Bên ngoài” trường học.

Sau đó trường học xây mới khu chung cư, rất nhiều giáo viên đều đã dọn sang ở bên đó. Những giáo viên còn lại ở nơi này đều là buồn bực hoặc chán nản trường học hoặc những giáo viên trẻ mới nhậm chức.

Bởi vì Kỷ An Ninh thuộc loại sinh viên có gia đình có hoàn cảnh đặc biệt, nên trường học phi thường có nhân văn quan tâm tinh thần học tập của cô nên cho cô một căn phòng để cư ngụ.

Ba mươi mét vuông, nhưng có phòng bếp, có WC, căn phòng tuy nhỏ nhưng cũng đủ tiện nghi. Vì căn phòng này đáng giá cho Kỷ An Ninh khom lưng, cúi đầu trước giáo viên nhà trường.

Khi bức ảnh của cô được đưa lên báo của trường. Mỗi khi bạn học nhìn thấy cô đều luôn nói: Nhìn kìa, bạn ấy là sinh viên có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn đấy! Kỷ An Ninh không để bụng, chuyện đó thì có gì đâu. Không có gì quan trọng hơn so với cơm ăn và nhà ở.

Sau khi Kỷ An Ninh hóa thành hồn phách, bay lơ lửng tại thế gian cũng không biết bao nhiêu năm.

Ban đầu, lúc mọi người bàn tán về cô, cô phi thường thanh tỉnh, bay lơ lửng khắp nơi. Sau đó đề tài về cô nhạt dần đi, không mấy ai nhắc đến cô nữa, cô dần dần bắt đầu rơi vào trạng thái nửa thanh tỉnh, nửa vô ý thức mỗi khi có người triệu hoán cô, thì cô mới tương đối thanh tỉnh. Nếu không ai triệu hoán, cô liền dần dần mất đi ý thức. Sau khi trọng sinh cô cũng từng suy nghĩ qua rất nhiều về vấn đề này, cảm thấy.... Có lẽ nếu tất cả mọi người quên cô đi thì cô sẽ dần tan biến trên thế gian này.

Cô trọng sinh trở về mấy ngày rồi, nên nhanh chóng hòa mình vào tiết tấu sinh hoạt của cuộc sống khốn khổ trước mắt. Sinh hoạt của sinh viên rất đơn giản mỗi ngày chỉ có ba nhiệm vụ là ăn cơm, học tập và ngủ. Nhưng cô lại nhiều hơn người khác một ít, cô nhận thêm rất nhiều việc làm thêm. Trường học miễn học phí cho cô, nhưng cô còn phải ăn cơm và đời sống hàng ngày, bà ngoại cô còn phải xem bệnh uống thuốc, cô cần phải kiếm tiền.

Khi tiếng chuông báo hết giờ của tiết cuối cùng còn chưa kịp vang lên, cô đã lén lút từ cửa sau chạy ra ngoài, chạy như bay đi nhà ăn.

“Dì ơi, thịt bò cơm chiên đóng gói!”

“Thịt kho tàu, và gà miếng, đậu cô-ve xào, một phần cơm hộp!”



“Một hộp cơm cua xào me.”

“Một hộp cơm thịt xào ớt ngọt.”

Cô tới sớm, căn tin vẫn còn rất ít người, cô nhanh chóng chạy đến trước mặt dì bếp, đặt cơm giùm các ‘Khách hàng’ của cô. Khi làn sóng sinh viên ào vào căn tin như zoombie tấn công thành phố thì các món ăn của cô gọi đã hoàn tất.

Kỷ An Ninh lấy hai túi xách bảo vệ môi trường mà bác gái bán thực phẩm ở chợ thường dùng, đặt những hộp cơm đó vào, lội ngược dòng người chạy như bay về hướng các kí túc xá.

Trường học không cho phép mang theo cơm hộp bước vào vườn trường, người gọi cơm hộp chỉ có thể đến cổng lớn tự nhận hàng. Kỷ An Ninh lúc trước vừa vào học đã dán quảng cáo trên diễn đàn trường, có thể nhận và giao cơm hộp cho các nữ sinh ở các ký túc xá. Một đơn hàng chỉ thu phí vài đồng mà thôi, luôn có người ki thích chen chúc trong nhà ăn, sẵn sàng chi tiền để nằm ở trong ký túc xá chờ cơm ăn. Xã hội này, luôn có người nguyện ý tiêu tiền mua phục vụ.

Công việc, mãi cho đến trước khi Kỷ An Ninh chết, đều luôn làm, có vài hộ khách hàng lâu năm.

Tay chân Kỷ An Ninh gầy guộc, xách theo hai túi “Cơm hộp” cực to, dùng hết sức đi từng tầng của các khu ký túc xá đem đến tận giường của khách. Tuy rằng mệt đến mức mồ hôi ướt đẫm cả người, nhưng lại có thể đủ cho một ngày cơm cho cô và bà ngoại.

Chờ khi cô trở lại nhà ăn, thì giờ cao điểm cũng đã qua, làn sóng zoombie cũng đã tan đi. Nhà ăn đã vắng hơn một nửa vừa rồi, số còn lại phần lớn đều đã ăn xong, ở nơi đó ngồi nói chuyện phiếm, hoặc là uống chút thức uống. Kỷ An Ninh chạy đến một cửa sổ: “Dì ơi, một phần rau chân vịt trứng gà.”

A di xỉa răng, hỏi: “Còn muốn thêm gì khác không?”

“Dạ không, chỉ bấy nhiêu.” Kỷ An Ninh nói.

Dì bếp ngậm tăm xỉa răng liếc mắt nhìn cô đánh giá.

Cô bé này có làn da trắng nõn, cằm nhọn, hốc mắt sâu, đây đã gầy thành cái quỷ gì rồi. Nhìn cái xương quai xanh kìa, như muốn lòi ra khỏi da luôn.

Dì bếp vừa múc thức ăn vừa bất mãn mà nói: “Mấy con bé các con đó, thật không hiểu chuyện, chỉ biết ăn kiêng bậy bạ, đứa nào cũng như bộ xương khô, đẹp đẽ ở chỗ nào chứ! Dì nói con nghe nè, con gái con đứa, phải tròn trịa một chút thì mới có phúc khí.”

Kỷ An Ninh cũng không phải đang ăn kiêng, cô là vì tiết kiệm tiền.

Hiện tại mới trung tuần tháng chín, nên dì bếp này và cô vẫn chưa thân quen lắm nhưng đối với người trọng sinh như cô mà nói, cô rất thân với dì bếp.

“Cảm ơn dì Lý.” Cô ngọt ngào nói, “Cho con thêm quả trứng gà nữa được không ạ?” Đại đa số sinh viên đều đã ăn xong rồi, số người còn chưa ăn cũng không nhiều lắm. Dì Lý cũng không ngờ cô bé xa lạ này lại biết họ của bà. Nhưng trên ngực bà có mang bảng tên nên cũng không có gì khó hiểu. Bà liếc nhìn Kỷ An Ninh một cái, ngoài miệng tuy rằng lải nhải, nhưng cái muỗng lại lay lay, múc nhiều trứng gà hơn cho Kỷ An Ninh.

Ở khu vực này thức ăn là rẻ nhất, kiếp trước cô thường tới bên này mua cơm. Mới vừa vào học thì dì Lý chỉ xem cô thuộc loại nữ sinh chỉ vì cái đẹp mà không màng đến dinh dưỡng của bản thân. Sau này mới phát hiện, cô là sinh viên có hoàn cảnh đặc biệt, chỉ mua rau xanh rẻ mạt, nên mỗi lần đều cho cô nhiều thêm nửa muỗng. Khi hồn phách của Kỷ An Ninh hồn phách trong không trung, còn bị dì ấy triệu hoán một lần.

Trong phòng bếp của căn tin, một đám người đang chuẩn bị cơm trưa nói chuyện phiếm, hiển nhiên là bàn tán về tin sốc việc cô rơi từ sân thượng mất mạng. Cô bay lơ lửng trong không trung, nghe thấy dì Lý quát lớn cậu giúp việc nhà bếp: “Dì không tin! Tiểu Kỷ không phải loại con gái đó! Cậu đừng có nói hươu nói vượn ở đây!”

Kỷ An Ninh nhìn đĩa thức ăn đầy ắp màu xanh của rau và màu vàng của trứng, nở nụ cười ngọt ngào với dì Lý, xoay người tìm chỗ ngồi.

Dì Lý dựa vào cửa sổ tiếp tục xỉa răng. Cậu giúp việc thò người tới nói: “Chắc sinh viên năm nhất đây? Xinh đẹp quá!”

Dì Lý xoay xoay câu tăm, hừ nói: “Sắp ốm thành quỷ đói rồi! Phụ nữ thì nên tròn trịa một chút.”

Cậu trai nhìn thoáng qua vòng eo thô như thùng nước của dì Lý, cảm thấy sắp mờ cả mắt, nhanh chóng dời mắt ra bên ngoài cửa kính muốn nhìn nữ sinh xinh đẹp thêm vài lần để rửa mắt.

“Ủa?” Cậu ta kinh ngạc nói, “Là...... Sinh viên vượt khó sao?”

Dì Lý cũng nhìn qua, nhìn thấy cô sinh viên gầy còm kia buông mâm thức ăn xuống, lấy một cái chén bước đến chỗ thùng cháo miễn phí.

Cô ngây ra một lúc. Cháo miễn phí này là miễn phí đối với toàn thể sinh viên của trường, nhưng thực chất là vì chăm sóc những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn.

“Còn tưởng rằng bộ quần áo trên người cô ấy là bạc cũ theo mốt hiện giờ, thì ra…..”

Bà lẩm bẩm.

Đã hiểu vì sao cô bé này lại chỉ cần một ít rau chân vịt và trứng gà.



Kỷ An Ninh đặc biệt tôn kính lãnh đạo trường học của bọn họ.

Đương nhiên là món cháo miễn phí này, đãi ngộ đặc biệt dành cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn đều sẽ được tuyên dương lên báo của trường, muốn tăng thêm uy tín và vị thế của trường. Nhưng đây hoàn toàn không chỉ vì thể diện hay hình thức, mà chính là xuất phát từ lương tâm của các vị lãnh đạo, thể hiện ở những món nhỏ nhặt nhất như phát cháo miễn phí. Cháo miễn phí ở trường được các cô nấu cực đặc, có thể ăn no thay cơm. Đây chính là lương tâm.

Kỷ An Ninh khom lưng cầm muỗng lên chuẩn bị múc cháo.

Đúng lúc này, một viên đạn hình tròn bằng giấy ăn bay đến rơi vào nồi cháo. Cháo quá đặc, nên khăn giấy không thấm ướt và chìm ngay mà lơ lửng trên mặt.

Kỷ An Ninh trợn to mắt, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ.

Anh ấy, đã tới!

Đầu óc của con người không giống như máy tính, file tư liệu bày ra rõ ràng, có mục lục để dễ tìm kiếm. Ký ức chứa đựng ở trong não, trừ bỏ những người mà bạn đặc biệt nhớ đến, hay chuyện đặc biệt quan trọng thì những chuyện còn lại bình thường đều ẩn ở nơi nào đó. Phải đúng thời gian đó, nhìn thấy người đó hoặc những tin tức liên quan thì ký ức tương quan mới có thể bị kích phát.

Kỷ An Ninh trọng sinh mấy ngày nay, vẫn luôn từ từ thích ứng. Đối với cô mà nói, từ khi cô trong sinh đến giờ. Người cô để ý nhất chỉ có hai người.

Một là bà ngoại cô, người còn lại là......

Cô vẫn còn chưa nghĩ thông là có cần đi tìm người kia hay không, hoặc nên đối mặt với người kia như thế nào.

Trường học rất lớn, cũng không phải nhất định là có thể chạm mặt nhau ở trong trường học, cô muốn từ từ, muốn chờ cho bản thân suy nghĩ kĩ rồi mới đi gặp anh. Nhưng hiện tại, khi miếng khăn giấy rơi vào thùng cháo đã làm cô nhớ ra việc Văn Dụ bắt đầu dây dưa cô là bắt đầu từ thùng cháo này!

Quả nhiên, phía sau truyền đến tiếng cười đùa: “Ái cha, rơi vào cháo rồi. ngại quá, ngại quá.”

Kỷ An Ninh không quay đầu lại. Cô nhớ rõ Văn Dụ ở trong trường học, bên người luôn tụ tập một ít người.

Anh đi đến nơi nào, nơi đấy luôn là tâm điểm.

Kỷ An Ninh chỉ nhìn chằm chằm miếng khăn giấy kia.

Cô vươn tay ra, nhặt miếng khăn giấy lên, ném vào thùng rác bên cạnh. Cầm muỗng cháo lên, quen thuộc múc một vòng, đem chỗ cháo bị miếng khăn giấy “Ô nhiễm” kia múc ra đổ vào thùng rác, sau đó cách chỗ “Ô nhiễm” xa một chút, múc đầy chén cháo rồi quay lại chỗ ngồi.

Đám nam sinh vừa cười đùa bất chợt yên tĩnh.

Kỷ An Ninh biết, bọn họ đang nhìn chằm chằm cô. Trong mắt bọn họ, thùng cháo đó đã bị bỏ đi, không thể ăn vào miệng. Nên việc làm của cô có lẽ làm đối với bọn họ mà nói có lẽ là việc làm không thể tưởng tượng được.

Nhưng so với việc bị đói bụng hoặc là lại tốn tiền mua cơm thêm thì vẫn mạnh hơn nhiều.

Hơn nữa, kiếp trước, cũng chính vì nhìn thấy cô mờ mịt không biết làm gì, đứng ngơ ngẩn bên cạnh thùng cháo nên anh đột nhiên xuất hiện đến gần cô.

Nhưng kiếp này, Kỷ An Ninh tuy rằng làm ra phản ứng hoàn toàn không giống, chén cháo kia cũng không thể đặt được lên bàn.

——Vì một bàn tay đã nắm lấy tay cầm cháo của cô.

“Bạn học, cháo này không thể uống.”

Giọng nam trầm thấp vang lên. Kỷ An Ninh quay đầu, rơi vào đôi mắt đen thăm thẳm. Đôi mắt đó khi giết người đen đặc như mực, làm người ta sợ hãi.

Nhưng ở trong trí nhớ Kỷ An Ninh từ trước đến giờ, lại luôn là ánh mắt ngả ngớn, làm càn, đuổi theo cô không buông tha.

Kỷ An Ninh khi đó buồn rầu với sự dây dưa của Văn Dụ, cảm thấy phiền chán anh, trong trí nhớ của cô luôn dành ánh mắt xét nét đầy ác cảm với anh.

Nhưng lúc này, Kỷ An Ninh quay đầu, nhìn thấy lại trong đôi mắt của Văn Dụ giống như có ánh sao lấp lánh, và ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Anh nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt là rõ ràng kinh diễm cùng sự xâm lược trần trụi.

Kỷ An Ninh hoảng hốt, thì ra ánh mắt lúc ấy của anh khi nhìn cô là nóng rực nóng bỏng như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Số ký tự: 0