Chương 3
Tụ Trặc
2024-07-02 10:14:27
Kỷ An Ninh rơi vào đôi mắt đen như mực của Văn Dụ, nhất thời lại không thể nói nên lời.
Cô không chút phấn son, đôi mắt long lanh, mặt ửng đỏ như hoa đào thanh diễm tuyệt luân. Cái cổ trắng ngần cùng xương quai xanh ẩn hiện đủ để người khác không thể dời được mắt. Bộ dáng ngây người như thế càng làm cho đôi mắt Văn Dụ sáng lên.
Anh dời tầm mắt khỏi xương quai xanh của cô, thanh âm trở nên ôn nhu hơn rất nhiều: “Dơ rồi, dùng uống.” Nói xong, liền muốn nhận cháo chén từ tay Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh vẫn luôn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm anh, khi đầu ngón tay của anh sắp chạm đến chén cháo, cổ tay của cô bỗng nhiên dùng sức né tránh. Văn Dụ không hề phòng bị, bị cô tránh thoát khỏi tay mình.
Anh sửng sốt, nói khẽ với cô nói: “Tôi cho người đi mang cơm lên thêm cho em, em chờ một chút, đừng uống cái này.” Kỷ An Ninh nhớ tới lần trước anh cũng như thế, cười xin lỗi thay bạn học, sau đó gọi người mang đến cho cô một phần cơm, nói xem như bồi thường vì đã làm bẩn cháo.
Lúc ấy cô quá đói bụng, nên tiếp nhận phần cơm kia, ăn ngấu nghiến. Bắt đầu từ lúc đó Văn Dụ đều quấn quýt lấy cô. Sau đó những lời đồn đãi vớ vẩn kia không ngừng công kích cô, nói cô là thứ ham tiền chỉ trích không ngừng. Những lời mắng nhiếc và ánh mắt khinh thường sau lưng đều bắt nguồn từ anh.
Vì chứng minh mình không phải, vì chút tự tôn cuối cùng còn sót lại của mình, cô một lần rồi lại một lần mà cự tuyệt Văn Dụ.
Nhưng điều đó cũng không hề mang đến tôn nghiêm cho cô. Lời đồn càng lúc càng truyền thái quá, nói cô đã lên giường với Văn Dụ, nói cô một đêm có giá là ba ngàn đồng.
Có một lần tan học, cô bỏ quên đồ ở phòng học, vội vàng trở về lấy, lại nghe thấy mấy nữ sinh đang tranh chấp với nam sinh khác.
“Ba ngàn một đêm? Đắt dữ vậy? Cô ta đáng cái giá đó sao?” Nữ sinh nói. “Đáng chứ.” Nam sinh cười hì hì nói, “Nếu mình có tiền, ba ngàn đồng mình cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mình không có tiền nha.”
Mọi người cười vang.
Bọn họ rất thân thiết với nhau nên có thể cười đùa nói năng không kiêng nể. Nhưng Kỷ An Ninh và bọn họ đều không thân.
Huấn luyện quân sự trước khai giảng, Kỷ An Ninh bởi vì phải chăm sóc bà ngoại, nên được phê chuẩn đặc biệt là không cần tham gia. Sau buổi huấn luyện trở về, vốn là các bạn học xa lạ với nhau, nhưng trải qua hai tuần lăn lê bò lết, đã có thể cười đùa thân thiết, nói những câu đùa hơn quá mức bình thường.
Chỉ có Kỷ An Ninh, vẫn như cũ xa lạ với bọn họ, ở cái tập thể này, giống như không cho phép người ngoài đi vào.
Lúc đó cô còn nhớ rất rõ, khi cô đẩy cửa phòng học ra, thì phòng học lập tức lặng ngắt như tờ.
Cỗ đi vào lấy đồ của mình, xoay người rời đi — còn phải đi làm công, không có nhiều thời gian để lãng phí cho việc tranh chấp với người khác như thế. Phía sau truyền đến thanh âm rất lớn của nữ sinh: “Xem ra là thật rồi, nếu không phải thật, thì sao cô ta lại không biện bạch cho bản thân chứ?”
Nhưng cô biện bạch, bọn họ liền sẽ tin sao? Những lời đồn đãi vớ vẩn đó, còn không phải là truyền từ miệng bọn họ ra sao?
Bọn họ theo đuổi Văn Dụ nhưng lại không hề được Văn Dụ liếc mắt đến, nên những ghen ghét đó liền hóa thành lời đồn đại quá đáng này. Giống như những lưỡi kiếm sắc bén, đâm cô thương tích đầy mình.
Từ khi trọng sinh đến giờ, đây là lần đầu tiên Kỷ An Ninh đối mặt với Văn Dụ, tâm tình cô cực kỳ phức tạp.
Cô còn nhớ rất rõ ràng, bởi vì sự dây dưa của Văn Dạ đã mang đến rất nhiều phiền toái cho cô. Nhưng cô lại nhớ cực rõ ràng hơn đó chính là sau khi cô chết đi, là chính anh sắp xếp cho bà ngoài không nơi nương tựa của cô.
Cũng chính anh, ném kẻ thù của cô từ trên sân thượng xuống đất, nợ máu trả bằng máu.
Kỷ An Ninh giống như có thể nhìn thấy rất rõ người thanh niên trẻ tuổi kia, đứng trên sân thượng, gió thổi phần phật bên tại anh.
Trên mặt anh có máu, ánh mắt tựa như ác quỷ, làm cô sợ hãi.
Đôi mắt đen như mực giống như có động sâu không đáy, với sức hấp dẫn thật lớn đang thu hút cô.
Kỷ An Ninh có dự cảm, nếu cô bị động sâu thăm thẳm đó hấp dẫn, thì sẽ không bao giờ thoát thân được nữa.
Ánh mắt của Văn Dụ sáng quắc nhìn cô. Bạn học của anh đã mang đến một phần cơm trưa chay mặn phối hợp, đang cười hì hì đi tới, chuẩn bị nói với tiểu học muội xinh đẹp này là:”Đây là anh Văn mua cho em đó.” Trợ giúp thêm cho anh Văn nhà cậu.
Nhưng đột nhiên học muội xinh đẹp đột nhiên ngửa cổ lên, uống ừng ực chén cháo.
Ứng ực ừng ực ừng ực ừng ực.
“......” Các nam sinh sợ ngây người, nhìn Kỷ An Ninh đang không ngừng uống sạch chén cháo mà không chớp mắt.
Cô dùng mu bàn tay lau miệng, nhìn Văn Dụ cũng đang sợ ngây người, “Cạch” một tiếng đem cái chén bằng kim loại đặt ở trên bàn.
“Lãng phí lương thực là không tốt.” Cô nói. Sau đó nhấc cặp lên, đi thẳng qua khỏi Văn Dụ.
Các nam sinh nghẹn họng nhìn trân trối theo cô gái đi ra khỏi nhà ăn.
“Ôi đệch m? Anh Văn?” Nam sinh đang bưng mâm thức ăn sững sờ không thể tin nổi: “Tình huống gì thế này?”
Văn Dụ cũng sợ ngây người đứng ở tại chỗ.
Hơn nửa ngày, anh che mắt cười điên cuồng: “Ôi trời!”
Mãi cho đến khi trở lại chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, Văn Dụ vẫn còn cười đến phát run.
“Nữ sinh này cũng quá nóng bỏng nhỉ?” Có người nói
“Có phải vừa rồi cô ấy nhìn thấy hay không?” Người khác nói.
“Sao có thể, chẳng lẽ sau lưng của cô ấy đôi mắt à?” Người bên cạnh không tin.
Không sai, đám thanh niên ngang ngạnh bày nhân lúc Kỷ An Ninh chuẩn bị đi múc cháo thì vo tròn viên giấy ăn ném vào thùng cháo, không phải là ném lệch ngoài ý muốn, bọn họ là cố ý, bởi vì Văn Dụ muốn đến làm quen với Kỷ An Ninh.
Văn Dụ che lại đôi mắt cười không ngừng, đến bây giờ vẫn còn chìm trong cảm xúc kinh ngạc đến bật ngửa của mình.
Khó khăn lắm anh rốt cuộc khắc chế bản thân dừng lại, khóe miệng vẫn không kiềm được mà cong cong không ngừng: “Còn nói có thể xin được số điện thoại nữa chứ, hiện tại ngay cả tên cô ấy gọi là gì cũng không biết.”
Bạn học nhận lệnh đi mang cơm thêm cho Kỷ An Ninh một lần nữa tên Trần Hạo, hắn bỗng nhiên nói: “Tớ biết cô ấy là ai rồi.”
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng hắn. “Vừa nhớ ra thôi. Hèn chi vừa rồi đã cảm thấy quen mắt, nhìn thấy cô ấy đi múc cháo miễn phí mới nhớ ra.” Trần Hạo nói, “Cô ấy chính là nữ sinh lên trang bìa của diễn đàn trường năm nay, là trang bìa có tít ‘cõng bà ngoại tới trường học đó’, mọi người còn nhớ không?”
“Sinh viên có hoàn cảnh đặc biệt đó hả?”
“Đúng vậy.” Trần Hạo nói, “Lúc ấy tớ nhìn thấy bức ảnh đó cũng từng nói với mọi người mà, cô sinh viên vượt khó này quá xinh luôn. Moẹ, cả đám các cậu đều vùi đầu vô chơi game, không ai thèm nhìn tớ cả. Nhìn đi, người thật còn xinh đẹp hơn ảnh chụp gấp mười lần! Đôi mắt của mình đúng thực là chuẩn xác quá đi ahihi. Chỉ bức ảnh chụp nghiêng thôi, mà tớ đã thấy cô ấy là mỹ nữ rồi!”
Văn Dụ đá hắn một cái: “Tìm tin tức đó cho anh xem.”
Trần Hạo móc di động ra tìm tòi một chút, tìm ra được bản tin hôm đó đưa cho Văn Dụ.
Văn Dụ cầm xem, người bên cạnh cũng thò qua cùng nhau xem, còn đọc lớn lên:
“Tháng chín đầu mùa thu, các sinh viên mới toanh vừa trải qua kì thi đại học bắt đầu sôi nổi đua nhau đến các khoa của mình để báo danh. Đại học Hoa Hạ lại chào đón thêm một sinh viên cực kì đặc biệt.... Mẹ của Tiểu Ninh đã qua đời từ nhiều năm trước, ba của tiểu Ninh vì thất bại trong kinh doanh nên đã rời nhà, mất liên hệ mấy năm qua. Tiểu Ninh từ lúc còn nhỏ đã sống nương tựa với bà ngoại cho đến ngày hôm nay… Tiểu Ninh đã thề với lòng là không bao giờ xa tời bà ngoại đi đến nơi nào cũng đều phải mang bà theo...... Các vị lãnh đạo của trường học cực kì quan tâm hoàn cảnh đặc biệt này. Hiệu trưởng X đã phê duyệt chỉ thị: Quyết không để cho một sinh viên phải bỏ học vì hoàn cảnh khó khăn, các giáo ban quản lí của trường cũng quan lầm và động viên sinh viên...Blah blah, blah blah......"
Đoạn sau đều là từ ngữ sáo rỗng ca tụng chiến tích vĩ đại của các vị lãnh đạo nên nam sinh lười đọc tiếp, trực tiếp dùng từ “Blah blah” cho nhanh. Văn Dụ đưa tay đẩy mặt hắn sang một bên.
Nam sinh vẫn còn đang tự vui sướng một mình: “Tiểu Ninh ha ha ha ha. Tiểu Ninh.”
Mặc dù với loại tin tức chính thống như thể này đa số đều sẽ không trực tiếp dùng tên thật, thường hay dùng tên giả.
Văn Dụ xoa xoa cằm.
Tiểu Ninh?
Ngày đó anh ngồi ở bàn cuối cùng, liền nhìn về hướng cửa vì đã sắp đến giờ tan học. Ngẫu nhiên nhìn thấy ở phòng học phía đối diện có người đang lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng học khi hết giờ vẫn chưa vang lên.
Lá gan không nhỏ, nhưng lại là một nữ sinh.
Cô sợ giảng viên phát hiện, nên khom người chạy đi, uyển chuyển nhẹ nhàng linh hoạt giống như một chú mèo.
Đang giữa trưa, khu trường học có niên đại lâu đời ngang tầm di tích quốc gia.
Bên dưới cánh cửa sổ to đùng, nữ sinh đó khom lưng, chiếc áo ngắn ngủn bị giựt lên lộ ra một đoạn eo thon thả trắng như tuyết, bị ánh mặt trời chiếu vào làm mắt Văn Dụ chói loà.
Cô bé kia vừa quay đầu lại lộ ra gương mặt trắng tinh xảo, bên tai Văn Dụ bỗng nhiên mất đi âm thanh.
Tiếng giảng bài của giảng viên, tiếng thì thầm của bạn học, tiếng lật sách sột soạt... Toàn bộ đều biến mất.
Kiếp trước, Văn Dụ từng suy nghĩ và nghiệm chứng qua cái liếc mắt này, vì sao chỉ một cái liếc mắt mà Kỷ An Ninh ở trong lòng anh lại ghi sâu đậm bóng hình của cô như thế.
Nhưng Văn Dụ của kiếp này, vẫn chưa biết gì cả. Chỉ cảm thấy mắt mình như bị chói loá một chút, trái tim rung động một chút, cảm giác kì dị đó không thể nào diễn tả được bằng lời.
Đơn giản mà nói, khi ánh mắt của Văn Dụ nhìn thấy Kỷ An Ninh lần đầu tiên, đã rung động.
Anh nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, thẳng đến khi cô biến mất.
Anh lặng lẽ nhích đến gần bên cửa sổ, tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên không bao lâu, cô bé kia đã chạy ra khỏi khu vực phòng học. Uyển chuyển nhẹ nhàng giống như một tinh linh, nếu trang bị cho cô thêm một đôi cánh trong suốt, có lẽ cô sẽ bay lên trời.
Ngày hôm sau, lại gặp cô.
Văn Dụ đang đi về hướng nhà ăn, cô đã từ nhà ăn chạy như bay ra, một tay xách một cái túi thật to, trên trán đổ mồ hôi ướt đẫm, lướt nhanh qua người Văn Dụ, hoàn toàn không hề nhìn đến anh. Anh nhìn thấy cỗ chạy như bay đến khu căn tin, chào hỏi với dì quản lý căn tin. Chờ dì ấy đến gần, anh bước qua hỏi thăm về cô.
“À, con bé đó à.” Dì nói, “Cô bé ấy chăm chỉ kiếm tiền lắm, chuyên chuyển phát cơm đến tận kí túc xá cho bạn học để lấy tiền công thôi.”
Ở đại học, nhận chuyển phát cơm hộp cho bạn học thu phí cũng không phải chuyện mới mẻ gì. Còn có xếp hàng giùm, lấy nước giùm, giữ chỗ giùm.. Nghe nói còn có tranh nhau để giành khách hàng nữa.
Cô ấy thực thiếu tiền sao?
Khẳng định thiếu.
Văn Dụ nhìn thấy cô chỉ mua những món đơn giản rẻ tiền ở nhà ăn sau đó đi múc cháo miễn phí thì liền đoán được. Cô ấy không phải đang giảm béo. Cô ấy đã đủ gầy. Văn Dụ dám đánh cược, nếu đại học Hoa Hạ này có cuộc thi vòng eo nhỏ nhất, cô ấy chắc chắn sẽ đoạt giải quán quân.
Vì nữ sinh nếu đang giảm béo là sẽ không ăn món chính. Cháo là món chính, món chính sẽ gây béo.
Cô đơn thuần chỉ là vì tiết kiệm tiền. Từ khi cô bước vào căn tin, Văn Dụ đã nhìn thấy cô, mấy nam sinh đều đang bàn bạc về cô. Nhìn thấy cô đi múc cháo, Văn Dụ đá người bên cạnh một cái: “Ném vào thùng cháo, hiện tại, lập tức!”
Người nọ đưa mắt nhìn nữ sinh bên cạnh thùng cháo, lại nhìn sang cái khăn giấy vừa bị vo tròn một cục của mình, lập tức hiểu rõ. Mặt mày hớn hở, làm theo lời Văn Dụ nói.
Văn Dụ vì thế bước lên đi đến gần.
Đã soạn xong kịch bản nhưng không ngờ nữ sinh kia... Lại hành động chệch đường ra như thế.
Nhưng biết cô là ai thì tốt rồi, Văn Dụ nghĩ, buổi chiều đi tìm chủ nhiệm Mã hỏi một chút là được.
Đang nghĩ ngợi, mấy nam sinh tụm lại quanh cái điện thoại của Trần Hạo: “Eo nhỏ thật nha.” Còn phát ra tiếng tấm tắc tán thưởng.
Văn Dụ trầm mặc một chút, cúi người rút điện thoại di động khỏi tay Trần Hạo. Thì ra bên dưới bản tin còn có vài bức ảnh, trong đó có một bức là Kỷ An Ninh đang cong người chào lãnh đạo, lộ ra một đoạn eo.
Hôm đó, ánh mặt trời giữa trưa quá chói mắt, Văn Dụ mơ màng sắp ngủ, chỉ ngóng trông chuông tan học mau chóng vang lên. Chỉ ngẫu nhiên quay đầu sang thì vòng eo thon nhỏ đó đã in sâu vào đáy mắt, rồi đi thẳng vào tim anh.
Văn Dụ trực tiếp đóng cửa trang web, đem điện thoại ném cho Trần Hạo, nhướng mày với đám bạn học.
Bọn họ lập tức đều ngậm miệng lại. Đã hiểu, nữ sinh tên Tiểu Ninh đó, không phải là người mà bọn họ có thể tùy tiện xoi mói.
Văn Dụ coi trọng.
Kỷ An Ninh ở nhà ăn tránh thoát được Văn Dụ, không thấy anh đuổi theo, sau đó cũng không thấy anh đến dây dưa, thanh tĩnh hai ngày. Chiều hôm nay tan học cô theo thường lệ nhận đơn hàng, đưa cơm đến cho nữ sinh ở khu ký túc xá ở xong hộp, cô mang cặp sách lên đi ra khỏi trường học, đi về hướng trạm xe buýt.
Vừa ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy ven đường có chiếc xe Hummer màu đen đang đậu. Kỷ An Ninh xoay đầu đi và như không phát hiện, bước nhanh qua. Có tiếng kèn vang lên ở sau lưng, Kỷ An Ninh sựng chân một chút, sau đó bước nhanh hơn chạy về hướng trạm xe buýt.
Văn Dụ ngồi ở Hummer của mình: “......” Văn Dụ ở trường học tìm chủ nhiệm Mã mà anh quen muốn biết toàn bộ tin tức về Kỷ An Ninh. Từ số phòng học, bài vở, thời khoá biểu, đến tình huống gia đình.
Hôm nay anh canh thời gian, chạy đến chờ cô ở cửa trường học, nhìn thấy cô bước ra, anh ấn còi ô tô. Nhưng cô giống như...... Không nghe thấy?
Cô không chút phấn son, đôi mắt long lanh, mặt ửng đỏ như hoa đào thanh diễm tuyệt luân. Cái cổ trắng ngần cùng xương quai xanh ẩn hiện đủ để người khác không thể dời được mắt. Bộ dáng ngây người như thế càng làm cho đôi mắt Văn Dụ sáng lên.
Anh dời tầm mắt khỏi xương quai xanh của cô, thanh âm trở nên ôn nhu hơn rất nhiều: “Dơ rồi, dùng uống.” Nói xong, liền muốn nhận cháo chén từ tay Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh vẫn luôn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm anh, khi đầu ngón tay của anh sắp chạm đến chén cháo, cổ tay của cô bỗng nhiên dùng sức né tránh. Văn Dụ không hề phòng bị, bị cô tránh thoát khỏi tay mình.
Anh sửng sốt, nói khẽ với cô nói: “Tôi cho người đi mang cơm lên thêm cho em, em chờ một chút, đừng uống cái này.” Kỷ An Ninh nhớ tới lần trước anh cũng như thế, cười xin lỗi thay bạn học, sau đó gọi người mang đến cho cô một phần cơm, nói xem như bồi thường vì đã làm bẩn cháo.
Lúc ấy cô quá đói bụng, nên tiếp nhận phần cơm kia, ăn ngấu nghiến. Bắt đầu từ lúc đó Văn Dụ đều quấn quýt lấy cô. Sau đó những lời đồn đãi vớ vẩn kia không ngừng công kích cô, nói cô là thứ ham tiền chỉ trích không ngừng. Những lời mắng nhiếc và ánh mắt khinh thường sau lưng đều bắt nguồn từ anh.
Vì chứng minh mình không phải, vì chút tự tôn cuối cùng còn sót lại của mình, cô một lần rồi lại một lần mà cự tuyệt Văn Dụ.
Nhưng điều đó cũng không hề mang đến tôn nghiêm cho cô. Lời đồn càng lúc càng truyền thái quá, nói cô đã lên giường với Văn Dụ, nói cô một đêm có giá là ba ngàn đồng.
Có một lần tan học, cô bỏ quên đồ ở phòng học, vội vàng trở về lấy, lại nghe thấy mấy nữ sinh đang tranh chấp với nam sinh khác.
“Ba ngàn một đêm? Đắt dữ vậy? Cô ta đáng cái giá đó sao?” Nữ sinh nói. “Đáng chứ.” Nam sinh cười hì hì nói, “Nếu mình có tiền, ba ngàn đồng mình cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mình không có tiền nha.”
Mọi người cười vang.
Bọn họ rất thân thiết với nhau nên có thể cười đùa nói năng không kiêng nể. Nhưng Kỷ An Ninh và bọn họ đều không thân.
Huấn luyện quân sự trước khai giảng, Kỷ An Ninh bởi vì phải chăm sóc bà ngoại, nên được phê chuẩn đặc biệt là không cần tham gia. Sau buổi huấn luyện trở về, vốn là các bạn học xa lạ với nhau, nhưng trải qua hai tuần lăn lê bò lết, đã có thể cười đùa thân thiết, nói những câu đùa hơn quá mức bình thường.
Chỉ có Kỷ An Ninh, vẫn như cũ xa lạ với bọn họ, ở cái tập thể này, giống như không cho phép người ngoài đi vào.
Lúc đó cô còn nhớ rất rõ, khi cô đẩy cửa phòng học ra, thì phòng học lập tức lặng ngắt như tờ.
Cỗ đi vào lấy đồ của mình, xoay người rời đi — còn phải đi làm công, không có nhiều thời gian để lãng phí cho việc tranh chấp với người khác như thế. Phía sau truyền đến thanh âm rất lớn của nữ sinh: “Xem ra là thật rồi, nếu không phải thật, thì sao cô ta lại không biện bạch cho bản thân chứ?”
Nhưng cô biện bạch, bọn họ liền sẽ tin sao? Những lời đồn đãi vớ vẩn đó, còn không phải là truyền từ miệng bọn họ ra sao?
Bọn họ theo đuổi Văn Dụ nhưng lại không hề được Văn Dụ liếc mắt đến, nên những ghen ghét đó liền hóa thành lời đồn đại quá đáng này. Giống như những lưỡi kiếm sắc bén, đâm cô thương tích đầy mình.
Từ khi trọng sinh đến giờ, đây là lần đầu tiên Kỷ An Ninh đối mặt với Văn Dụ, tâm tình cô cực kỳ phức tạp.
Cô còn nhớ rất rõ ràng, bởi vì sự dây dưa của Văn Dạ đã mang đến rất nhiều phiền toái cho cô. Nhưng cô lại nhớ cực rõ ràng hơn đó chính là sau khi cô chết đi, là chính anh sắp xếp cho bà ngoài không nơi nương tựa của cô.
Cũng chính anh, ném kẻ thù của cô từ trên sân thượng xuống đất, nợ máu trả bằng máu.
Kỷ An Ninh giống như có thể nhìn thấy rất rõ người thanh niên trẻ tuổi kia, đứng trên sân thượng, gió thổi phần phật bên tại anh.
Trên mặt anh có máu, ánh mắt tựa như ác quỷ, làm cô sợ hãi.
Đôi mắt đen như mực giống như có động sâu không đáy, với sức hấp dẫn thật lớn đang thu hút cô.
Kỷ An Ninh có dự cảm, nếu cô bị động sâu thăm thẳm đó hấp dẫn, thì sẽ không bao giờ thoát thân được nữa.
Ánh mắt của Văn Dụ sáng quắc nhìn cô. Bạn học của anh đã mang đến một phần cơm trưa chay mặn phối hợp, đang cười hì hì đi tới, chuẩn bị nói với tiểu học muội xinh đẹp này là:”Đây là anh Văn mua cho em đó.” Trợ giúp thêm cho anh Văn nhà cậu.
Nhưng đột nhiên học muội xinh đẹp đột nhiên ngửa cổ lên, uống ừng ực chén cháo.
Ứng ực ừng ực ừng ực ừng ực.
“......” Các nam sinh sợ ngây người, nhìn Kỷ An Ninh đang không ngừng uống sạch chén cháo mà không chớp mắt.
Cô dùng mu bàn tay lau miệng, nhìn Văn Dụ cũng đang sợ ngây người, “Cạch” một tiếng đem cái chén bằng kim loại đặt ở trên bàn.
“Lãng phí lương thực là không tốt.” Cô nói. Sau đó nhấc cặp lên, đi thẳng qua khỏi Văn Dụ.
Các nam sinh nghẹn họng nhìn trân trối theo cô gái đi ra khỏi nhà ăn.
“Ôi đệch m? Anh Văn?” Nam sinh đang bưng mâm thức ăn sững sờ không thể tin nổi: “Tình huống gì thế này?”
Văn Dụ cũng sợ ngây người đứng ở tại chỗ.
Hơn nửa ngày, anh che mắt cười điên cuồng: “Ôi trời!”
Mãi cho đến khi trở lại chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, Văn Dụ vẫn còn cười đến phát run.
“Nữ sinh này cũng quá nóng bỏng nhỉ?” Có người nói
“Có phải vừa rồi cô ấy nhìn thấy hay không?” Người khác nói.
“Sao có thể, chẳng lẽ sau lưng của cô ấy đôi mắt à?” Người bên cạnh không tin.
Không sai, đám thanh niên ngang ngạnh bày nhân lúc Kỷ An Ninh chuẩn bị đi múc cháo thì vo tròn viên giấy ăn ném vào thùng cháo, không phải là ném lệch ngoài ý muốn, bọn họ là cố ý, bởi vì Văn Dụ muốn đến làm quen với Kỷ An Ninh.
Văn Dụ che lại đôi mắt cười không ngừng, đến bây giờ vẫn còn chìm trong cảm xúc kinh ngạc đến bật ngửa của mình.
Khó khăn lắm anh rốt cuộc khắc chế bản thân dừng lại, khóe miệng vẫn không kiềm được mà cong cong không ngừng: “Còn nói có thể xin được số điện thoại nữa chứ, hiện tại ngay cả tên cô ấy gọi là gì cũng không biết.”
Bạn học nhận lệnh đi mang cơm thêm cho Kỷ An Ninh một lần nữa tên Trần Hạo, hắn bỗng nhiên nói: “Tớ biết cô ấy là ai rồi.”
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng hắn. “Vừa nhớ ra thôi. Hèn chi vừa rồi đã cảm thấy quen mắt, nhìn thấy cô ấy đi múc cháo miễn phí mới nhớ ra.” Trần Hạo nói, “Cô ấy chính là nữ sinh lên trang bìa của diễn đàn trường năm nay, là trang bìa có tít ‘cõng bà ngoại tới trường học đó’, mọi người còn nhớ không?”
“Sinh viên có hoàn cảnh đặc biệt đó hả?”
“Đúng vậy.” Trần Hạo nói, “Lúc ấy tớ nhìn thấy bức ảnh đó cũng từng nói với mọi người mà, cô sinh viên vượt khó này quá xinh luôn. Moẹ, cả đám các cậu đều vùi đầu vô chơi game, không ai thèm nhìn tớ cả. Nhìn đi, người thật còn xinh đẹp hơn ảnh chụp gấp mười lần! Đôi mắt của mình đúng thực là chuẩn xác quá đi ahihi. Chỉ bức ảnh chụp nghiêng thôi, mà tớ đã thấy cô ấy là mỹ nữ rồi!”
Văn Dụ đá hắn một cái: “Tìm tin tức đó cho anh xem.”
Trần Hạo móc di động ra tìm tòi một chút, tìm ra được bản tin hôm đó đưa cho Văn Dụ.
Văn Dụ cầm xem, người bên cạnh cũng thò qua cùng nhau xem, còn đọc lớn lên:
“Tháng chín đầu mùa thu, các sinh viên mới toanh vừa trải qua kì thi đại học bắt đầu sôi nổi đua nhau đến các khoa của mình để báo danh. Đại học Hoa Hạ lại chào đón thêm một sinh viên cực kì đặc biệt.... Mẹ của Tiểu Ninh đã qua đời từ nhiều năm trước, ba của tiểu Ninh vì thất bại trong kinh doanh nên đã rời nhà, mất liên hệ mấy năm qua. Tiểu Ninh từ lúc còn nhỏ đã sống nương tựa với bà ngoại cho đến ngày hôm nay… Tiểu Ninh đã thề với lòng là không bao giờ xa tời bà ngoại đi đến nơi nào cũng đều phải mang bà theo...... Các vị lãnh đạo của trường học cực kì quan tâm hoàn cảnh đặc biệt này. Hiệu trưởng X đã phê duyệt chỉ thị: Quyết không để cho một sinh viên phải bỏ học vì hoàn cảnh khó khăn, các giáo ban quản lí của trường cũng quan lầm và động viên sinh viên...Blah blah, blah blah......"
Đoạn sau đều là từ ngữ sáo rỗng ca tụng chiến tích vĩ đại của các vị lãnh đạo nên nam sinh lười đọc tiếp, trực tiếp dùng từ “Blah blah” cho nhanh. Văn Dụ đưa tay đẩy mặt hắn sang một bên.
Nam sinh vẫn còn đang tự vui sướng một mình: “Tiểu Ninh ha ha ha ha. Tiểu Ninh.”
Mặc dù với loại tin tức chính thống như thể này đa số đều sẽ không trực tiếp dùng tên thật, thường hay dùng tên giả.
Văn Dụ xoa xoa cằm.
Tiểu Ninh?
Ngày đó anh ngồi ở bàn cuối cùng, liền nhìn về hướng cửa vì đã sắp đến giờ tan học. Ngẫu nhiên nhìn thấy ở phòng học phía đối diện có người đang lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng học khi hết giờ vẫn chưa vang lên.
Lá gan không nhỏ, nhưng lại là một nữ sinh.
Cô sợ giảng viên phát hiện, nên khom người chạy đi, uyển chuyển nhẹ nhàng linh hoạt giống như một chú mèo.
Đang giữa trưa, khu trường học có niên đại lâu đời ngang tầm di tích quốc gia.
Bên dưới cánh cửa sổ to đùng, nữ sinh đó khom lưng, chiếc áo ngắn ngủn bị giựt lên lộ ra một đoạn eo thon thả trắng như tuyết, bị ánh mặt trời chiếu vào làm mắt Văn Dụ chói loà.
Cô bé kia vừa quay đầu lại lộ ra gương mặt trắng tinh xảo, bên tai Văn Dụ bỗng nhiên mất đi âm thanh.
Tiếng giảng bài của giảng viên, tiếng thì thầm của bạn học, tiếng lật sách sột soạt... Toàn bộ đều biến mất.
Kiếp trước, Văn Dụ từng suy nghĩ và nghiệm chứng qua cái liếc mắt này, vì sao chỉ một cái liếc mắt mà Kỷ An Ninh ở trong lòng anh lại ghi sâu đậm bóng hình của cô như thế.
Nhưng Văn Dụ của kiếp này, vẫn chưa biết gì cả. Chỉ cảm thấy mắt mình như bị chói loá một chút, trái tim rung động một chút, cảm giác kì dị đó không thể nào diễn tả được bằng lời.
Đơn giản mà nói, khi ánh mắt của Văn Dụ nhìn thấy Kỷ An Ninh lần đầu tiên, đã rung động.
Anh nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, thẳng đến khi cô biến mất.
Anh lặng lẽ nhích đến gần bên cửa sổ, tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên không bao lâu, cô bé kia đã chạy ra khỏi khu vực phòng học. Uyển chuyển nhẹ nhàng giống như một tinh linh, nếu trang bị cho cô thêm một đôi cánh trong suốt, có lẽ cô sẽ bay lên trời.
Ngày hôm sau, lại gặp cô.
Văn Dụ đang đi về hướng nhà ăn, cô đã từ nhà ăn chạy như bay ra, một tay xách một cái túi thật to, trên trán đổ mồ hôi ướt đẫm, lướt nhanh qua người Văn Dụ, hoàn toàn không hề nhìn đến anh. Anh nhìn thấy cỗ chạy như bay đến khu căn tin, chào hỏi với dì quản lý căn tin. Chờ dì ấy đến gần, anh bước qua hỏi thăm về cô.
“À, con bé đó à.” Dì nói, “Cô bé ấy chăm chỉ kiếm tiền lắm, chuyên chuyển phát cơm đến tận kí túc xá cho bạn học để lấy tiền công thôi.”
Ở đại học, nhận chuyển phát cơm hộp cho bạn học thu phí cũng không phải chuyện mới mẻ gì. Còn có xếp hàng giùm, lấy nước giùm, giữ chỗ giùm.. Nghe nói còn có tranh nhau để giành khách hàng nữa.
Cô ấy thực thiếu tiền sao?
Khẳng định thiếu.
Văn Dụ nhìn thấy cô chỉ mua những món đơn giản rẻ tiền ở nhà ăn sau đó đi múc cháo miễn phí thì liền đoán được. Cô ấy không phải đang giảm béo. Cô ấy đã đủ gầy. Văn Dụ dám đánh cược, nếu đại học Hoa Hạ này có cuộc thi vòng eo nhỏ nhất, cô ấy chắc chắn sẽ đoạt giải quán quân.
Vì nữ sinh nếu đang giảm béo là sẽ không ăn món chính. Cháo là món chính, món chính sẽ gây béo.
Cô đơn thuần chỉ là vì tiết kiệm tiền. Từ khi cô bước vào căn tin, Văn Dụ đã nhìn thấy cô, mấy nam sinh đều đang bàn bạc về cô. Nhìn thấy cô đi múc cháo, Văn Dụ đá người bên cạnh một cái: “Ném vào thùng cháo, hiện tại, lập tức!”
Người nọ đưa mắt nhìn nữ sinh bên cạnh thùng cháo, lại nhìn sang cái khăn giấy vừa bị vo tròn một cục của mình, lập tức hiểu rõ. Mặt mày hớn hở, làm theo lời Văn Dụ nói.
Văn Dụ vì thế bước lên đi đến gần.
Đã soạn xong kịch bản nhưng không ngờ nữ sinh kia... Lại hành động chệch đường ra như thế.
Nhưng biết cô là ai thì tốt rồi, Văn Dụ nghĩ, buổi chiều đi tìm chủ nhiệm Mã hỏi một chút là được.
Đang nghĩ ngợi, mấy nam sinh tụm lại quanh cái điện thoại của Trần Hạo: “Eo nhỏ thật nha.” Còn phát ra tiếng tấm tắc tán thưởng.
Văn Dụ trầm mặc một chút, cúi người rút điện thoại di động khỏi tay Trần Hạo. Thì ra bên dưới bản tin còn có vài bức ảnh, trong đó có một bức là Kỷ An Ninh đang cong người chào lãnh đạo, lộ ra một đoạn eo.
Hôm đó, ánh mặt trời giữa trưa quá chói mắt, Văn Dụ mơ màng sắp ngủ, chỉ ngóng trông chuông tan học mau chóng vang lên. Chỉ ngẫu nhiên quay đầu sang thì vòng eo thon nhỏ đó đã in sâu vào đáy mắt, rồi đi thẳng vào tim anh.
Văn Dụ trực tiếp đóng cửa trang web, đem điện thoại ném cho Trần Hạo, nhướng mày với đám bạn học.
Bọn họ lập tức đều ngậm miệng lại. Đã hiểu, nữ sinh tên Tiểu Ninh đó, không phải là người mà bọn họ có thể tùy tiện xoi mói.
Văn Dụ coi trọng.
Kỷ An Ninh ở nhà ăn tránh thoát được Văn Dụ, không thấy anh đuổi theo, sau đó cũng không thấy anh đến dây dưa, thanh tĩnh hai ngày. Chiều hôm nay tan học cô theo thường lệ nhận đơn hàng, đưa cơm đến cho nữ sinh ở khu ký túc xá ở xong hộp, cô mang cặp sách lên đi ra khỏi trường học, đi về hướng trạm xe buýt.
Vừa ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy ven đường có chiếc xe Hummer màu đen đang đậu. Kỷ An Ninh xoay đầu đi và như không phát hiện, bước nhanh qua. Có tiếng kèn vang lên ở sau lưng, Kỷ An Ninh sựng chân một chút, sau đó bước nhanh hơn chạy về hướng trạm xe buýt.
Văn Dụ ngồi ở Hummer của mình: “......” Văn Dụ ở trường học tìm chủ nhiệm Mã mà anh quen muốn biết toàn bộ tin tức về Kỷ An Ninh. Từ số phòng học, bài vở, thời khoá biểu, đến tình huống gia đình.
Hôm nay anh canh thời gian, chạy đến chờ cô ở cửa trường học, nhìn thấy cô bước ra, anh ấn còi ô tô. Nhưng cô giống như...... Không nghe thấy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro