Chương 5
Tụ Trặc
2024-07-02 10:14:27
Văn Dụ lái xe chầm chậm theo sau chiếc xe buýt, vừa đến trạm dừng lại thì dường như trên xe hơi hỗn loạn. Cửa xe vừa mở ra, một người đàn ông đột nhiên lao xuống xe, lại nhanh chân chạy mất. Theo sát sau, là Kỷ An Ninh cũng chạy xuống. Cô hiển nhiên là đuổi theo người đàn ông kia, cũng hiển nhiên đuổi không kịp.
Văn Dụ đỡ tay lái, nhíu mày.
Xảy ra chuyện gì?
Anh muốn xuống xe gọi Kỷ An Ninh. Kỷ An Ninh lại bỗng nhiên quay đầu đưa mắt nhìn về hướng bên này. Văn Dụ không biết có phải cô nhìn thấy anh hay không, nhưng cô bỗng nhiên lại xoay người chen chúc lên xe buýt. Bàn tay vốn dĩ chuẩn bị kéo của xe ra của Văn Dụ liền dừng lại.
Nhưng anh cũng không tiếp tục đi theo xe buýt. Vừa rồi nhất định đã xảy ra chuyện, anh nghĩ.
Xe buýt chạy đi rồi, Văn Dụ lại đánh tay lái sang ngừng xe bên đường. “Chào dì.” Anh xuống xe, ngăn lại người phụ nữ trung niên vừa bước ra khỏi xe buýt ban nãy, “Vừa rồi trên xe đã xảy ra chuyện gì thế?"
Bác gái vẫn còn đang đắm chìm trong sự kiện xảy ra trên xe vừa rồi, nay lại có người tới hỏi thăm, lập tức hứng thú dào dạt kể từ đầu đến đuôi cho anh nghe: “Vừa rồi có một người đàn ông giở trò lưu manh, sàm sỡ một cô bé trên xe buýt. Đã vậy còn cực kì ngang
ngược không chịu thừa nhận. Cô bé kia cũng dũng cảm lắm, dùng bút đâm lủng mu bàn tay hắn còn nói muốn báo công an, truy xuất camera làm chứng cứ, gã ta lập tức bỏ chạy.”
Bác gái còn nói: “Cậu nói xem, có phải là có tật giật mình không?”
Văn Dụ hỏi: “Cô gái ấy như thế nào? Vừa rồi cháu có nhìn thấy một cô gái, khá giống bạn học của cháu.”
“Là một cô gái cực kì xinh đẹp, nhìn giống học sinh.” Bác gái nghĩ nghĩ, miêu tả kiểu tóc cùng ăn mặc của Kỷ An Ninh.
Văn Dụ vừa nghe liền biết là Kỷ An Ninh, quả nhiên là Kỷ An Ninh đã gặp chuyện ở trên xe.
Thú vui tám chuyện của bác gái được thoả mãn nên hớn hở rời đi. Văn Dụ lại nhíu mày nhìn về hướng gã đàn ông đeo mắt kính vừa chạy trốn. Anh lên xe, “Phanh” một tiếng đóng cửa xe lại, khởi động xe. Xe chạy vào con đường phụ cận, thả chậm tốc độ chạy tới.
Xe hơi cho dù có chạy chậm đến đâu cũng nhanh hơn hai chân người. Không lâu sau, Văn Dụ liền nhìn thấy trên lối đi bộ có một người. Vừa rồi anh đúng là nhìn không thấy tướng mạo của gã đàn ông mang mắt kính, nhưng người này dùng một bàn tay che lại bàn tay kia đang bị thương. Vết thương trên mu bàn tay cực bắt mắt nên Văn Dụ biết chính là người này.
Xe Hummmer màu đen “Két” một tiếng ngừng ở ven đường.
Gã mang mắt kính cảm thấy hôm nay đặc biệt đen đủi.
Vốn dĩ xe gã ngồi không đi tuyến này, nhưng mấy ngày hôm trước cái tuyến gã thường hay đi, gã có sàm sỡ một cô bé, ai ngờ người thanh niên cao to lực lưỡng đứng im thin thít, toàn bộ hành trình cúi đầu xem di động đứng bên cạnh lại là bạn trai của cô gái đó chứ.
Hai người đều cúi đầu xem di động, hoàn toàn giống như người xa lạ mà! Cô gái thét lên, và gã xui xẻo bị người bạn trai nắm xuống xe đấm bôm bốp không ngừng, còn bị cảnh cáo nếu gặp gã một lần thì đánh một lần.
Gã sợ tới mức liên tiếp vài ngày đều ngồi xe điện ngầm vòng thật xa. Thẳng đến hôm nay mới tra được có một tuyến xe buýt tiện đường hơn xe điện ngầm rất nhiều. Ai ngờ lại gặp phải cô gái nhìn như yếu đuối nhu nhược lại vừa hung hãn vừa khó chơi tới mức này.
Xui xẻo tột cùng.
Trong miệng đang lẩm bẩm lầm bầm mắng chửi bằng những lời lẽ thô tục nhất, bỗng nhiên một chiếc xe màu đen to lớn phanh gấp, ngừng ở ven đường phía trước.
Một soái ca trẻ tuổi từ trên xe nhảy xuống, “Phanh” một cái đóng cửa xe lại, chắn ngang con đường phía trước. Người đều là bắt nạt kẻ yếu, gã đàn ông mang mắt kính này lại là loại người đặc biệt hơn thế. Cách bảy tám bước khoảng cách, gã liền cảm nhận được khí thế của người thanh niên trẻ tuổi cản đường trước mặt, nên mỗi bước vừa đưa ra đều chếch sang hướng khác. Cố gắng tránh xa người trước mặt càng nhanh càng tốt.
Văn Dụ sải một bước dài qua, dùng ngực đẩy gã đàn ông kang mắt kính một cái lảo đảo.
Gã ngẩn người: “Cậu làm gì thế?"
Đối mặt với Kỷ An Ninh gầy guộc yếu ớt, gã sẽ hùng hổ ồn ào. Nhưng đối mặt với Văn Dụ có thân hình cao to lực lưỡng này thì ngay cả cất tiếng hỏi cũng đều rụt rè cẩn thận.
Văn Dụ tiến lên một bước: “Vừa rồi lúc ở trên xe buýt mày đã làm gì?”
Ánh mắt của gã đảo quanh, nói: “Liên quan gì đến cậu!”
Văn Dụ cười cười.
Nếu Kỷ An Ninh ở chỗ này, nhìn thấy nụ cười này của Văn Dụ, chắc chắn sẽ cảm thấy lạnh sống lưng. Buổi tối hôm đó, trước khi Văn Dụ ném gã đã hại chết cô ra khỏi sân thượng, cũng nở nụ cười như thế này.
Gã mang mắt kính chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, thì nắm đấm của Văn Dụ đã đổ ập trên mặt hắn.
Một cái răng bay ra ngoài. Gã khốn kia cảm thấy ruột gan như trào cả lên, loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất. Ngay cả những người đi đường sợ tới mức tránh thật xa hai người bọn họ, vừa bước thật nhanh thoát khỏi trận chiến, vừa quay đầu lại nhìn.
Văn Dụ biết một đấm đó của mình, người bình thường đến hơn nửa ngày vẫn không đứng dậy nổi. Anh đốt một điếu thuốc, hút hai ngụm, rồi bước qua dẫm lên tay gã mang mắt kính nghiến thật mạnh.
Đau đớn làm gã kia tỉnh lại sau cơn choáng của cú đấm vừa rồi, thét lên như heo bị chọc tiết.
“Quản thật kĩ bộ móng heo của mày” Văn Dụ búng tàn thuốc lên mặt gã, “Bằng không tạo thấy một lần là đánh một lần.”
Gã mang mắt kính: “..... .” Gặp quỷ rồi, sao mấy ngày nay toàn nghe được cùng một nội dung như thế này.
“Không dám! Không dám! Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!” Gã bị tàn thuốc sặc đến thật ho khan, nước mắt nước mũi chảy rồng.
Nhìn cực kì chật vật.
Văn Dụ buông chân ra, móc di động ra chụp tanh tách hai tấm rồi xoay người lên xe.
Điếu thuốc của anh vẫn còn chưa gút xong, anh mở cửa sổ xe ra hút thuốc. Lạnh lùng nhìn gã khốn kia chậm rãi bò dậy, lảo đảo rời đi. Vừa đi, còn vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua Hummer màu đen. Sau đó co chân bỏ chạy, kết quả ‘đông’ một tiếng đụng vào cột điện phía trước.
Văn Dụ vui vẻ, nhả một ngụm khói, dùng một tay mở di động lên nhìn bức ảnh chụp vừa rồi.
Gã khốn kia nước mắt nước mũi lấm lem, làm người ta nhìn vào thấy buồn nôn. Tay của Văn Dụ vẫn quẹt lên di động, một bóng dáng yểu điệu xuất hiện trên màn hình.
Ánh mắt của Văn Dụ ánh ngưng đọng. Hai ngày này anh đi tìm Kỷ An Ninh ở trong trường học nếu đã nhìn trúng, đương nhiên là phải tìm tới. Vấn đề là, anh phát hiện, Kỷ An Ninh rất khó tìm được.
Kỷ An Ninh năm nhất, hắn năm ba, khi đến trường xác suất gặp nhau không nhiều. Nhưng đến giờ cơm trưa, Kỷ An Ninh luôn về sớm, sau đó bôn ba giữa căn tin và ký túc xá, cực kì bận rộn. Cô còn đang đi học, nghe nói cô được nhà trường cấp cho một gian phòng ở khu kí túc xá cũ của trường hiện nay.
Buổi chiều khi vừa tan học, cô đưa cơm hộp đến ký túc xá nữ xong, thì người đã không thấy tăm hơi. Hôm nay Văn Dụ vừa tan học liền lái xe chặn ở trước cổng trường, vừa nhìn thấy cô, ai dè cô giống như không phát hiện không nghe thấy, chạy vòng qua xe anh.
Phải nói lúc ấy Văn Dụ có lẽ còn cảm thấy Kỷ An Ninh là thật sự không phát hiện ra anh cũng không nghe thấy tiếng kèn xe của anh, dù sao kèn xe cũng đâu biết kêu tên người, nên ai biết ý nghĩa tiếng còi xe đó là gì. Nhưng vừa rồi lúc Kỷ An Ninh từ xe buýt bước xuống, cô ấy đã liếc mắt về hướng anh.
Ngay thời điểm đó Văn Dụ đột nhiên cảm thấy, Kỷ An Ninh biết anh cô biết xe của anh, biết anh đang lái theo cô.
Nhưng cô né tránh.
Cô cố ý né tránh
Văn Dụ nhìn chằm chằm di động, ảnh mắt sâu kín.
Anh có mấy bức hình chụp Kỷ An Ninh. Tấm ảnh có vẻ rõ ràng nhất là bức ảnh cô đang hai tay xách hai túi xách đựng cơm hộp to đùng, miệng cắn thẻ
cơm. Bởi vì đang chạy, nên tóc mai bị gió thổi tung lên. tung lên.
Văn Dụ gặp qua rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp, chưa thấy qua cô gái nào không chú ý hình tượng như vậy.
Nhưng anh cố ý đến xem cách cô mang cơm giao hàng. Cô vì muốn ‘nhanh’ một chút, bảo đảm khách hàng mới vừa trở lại ký túc xá, thì cơm nóng cũng đã được đưa đến.
Sinh viên kiếm tiền theo cách này dường như cũng không ít, cạnh tranh giành khách hàng cũng rất khốc liệt. Văn Dụ dụi tắt điếu thuốc, chà xát cằm.
Cuộc sống như thế thì làm sao có thể sống được?
Ngước mắt lên nhìn thì chiếc xe buýt kia đã sớm không thấy bóng dáng. Văn Dụ cũng không có ý định tiếp tục đuổi theo. Nếu như anh không đoán sai, có lẽ cô đang đến chỗ nào đó để làm thêm.
Có lẽ cô không hiểu, một cô gái xinh đẹp như cô, sao có thể sống loại cuộc sống như thế này?
Không sao, Văn Dụ nghĩ, anh sẽ làm cô hiểu muốn sống cuộc sống không vất vả thì vẫn còn có con đường khác để đi.
Trên xe buýt vang lên trận cười ầm ĩ. Bác gái mập tức giận đến mức mặt tím thành màu gan heo.
“Tuổi còn trẻ sao lại không có gia giáo như vậy!” Bà mắng, “Cha mẹ cô không dạy cô tôn kính trưởng bối như vậy sao?”
Kỷ An Ninh nhìn bà ta chằm chằm nói: “Cha mẹ tôi dạy tôi rằng, nếu có người làm chuyện xấu, hẳn là nên chỉ trích người làm chuyện xấu đó, chứ không phải chỉ trích người bị hại.”
Rõ ràng, cô là bị bạn học lừa gạt, bị người ta gài bẫy làm hại, rõ ràng là cô kịch liệt phản kháng tự bảo vệ mình mới chết. Nhưng đến trong miệng các bạn học, lại thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của bọn họ, tràn ngập ái muội xấu xa kinh tởm, cùng với những suy đoán vô trách nhiệm. Nước bẩn hất lên trên người cô hết lần này đến lần khác.
Thậm chí ngay cả nữ sinh lừa cô và nam sinh hại cô, lúc người khác đàm tiếu về cô thậm chí còn mỉm cười phụ họa một câu: “Thì ra là thế.”
Hồn phách bay ở giữa không trung, Kỷ An Ninh hận đến mức chỉ muốn xông lên xé nát bọn họ. Nhưng cô tiến lên, liền xuyên qua thân thể bọn họ, thậm chỉ bay xuyên qua vách tường.
Cô gái nhỏ nhìn gầy đến mức giống như một bộ xương, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại giống như có ngọn lửa phẫn nộ đang thiêu đốt. Bác gái mập không biết vì sao lại giật mình rùng mình một cái. Bà ta nhớ tới vừa rồi khi cô bé này đối mặt với một người đàn ông, còn dám dùng một cây bút để phản kháng, khí thế lập tức liền yếu xuống.
Bà ta lẩm bẩm lẩm bẩm gì đó trong miệng mà cũng không biết mình nói thầm cái gì, lại hậm hực quay đầu đi, không dám đứng đó tranh cãi với Kỷ An Ninh.
Người chung quanh đều nghẹn cười. Kỷ An Ninh vừa chuyển đầu, cô gái có tàn nhang trên mặt giơ ngón tay cái lên với cô.
Tuy rằng tướng mạo dáng người của cô gái này đều so ra kém Kỷ An Ninh, nhưng cô ấy gặp được rất nhiều loại móng heo như thế. Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái lợi hại như vậy, trực tiếp làm đối phương đổ máu, bội phục vô cùng.
Kỷ An Ninh mỉm cười đáp lại cô ấy. Xe đến trạm, đây là một trạm đổi chuyển quan trọng, nên lần lượt hơn nửa xe đã xuống khỏi xe. Trong xe lập tức thoải mái hẳn lên, Kỷ An Ninh cách lớp kính xe nhìn về phía sau, không thấy chiếc Hummer của Văn Dụ theo đuôi nữa.
Văn Dụ của đời này, không chấp nhất với cô giống như đời trước.
Kỷ An Ninh thu hồi ánh mắt, nhìn xuống sàn xe buýt, cũng không rõ hiện tại trong lòng cô đang là cảm giác gì. Nơi làm thêm cách trường học không xa, chỉ qua bốn trạm xe đã đến. Kiếp trước cô vẫn luôn làm thêm ở chỗ này. Đẩy của quán cà phê ra, lục lạc leng keng rung động. Sau quầy có một thanh niên nhã nhặn mặc áo sơmi và thắt nơ ở cổ đang đứng, ngước mắt lên nhìn thấy cô đến, ánh mắt sáng lên, nở nụ cười tươi: “Tới rồi?”
“Cửa hàng trưởng.” Kỷ An Ninh hô một tiếng.
Cửa hàng trưởng tên Thư Thần, kiếp trước là một trong số ít người không chịu tin tưởng những lời đồn đãi vớ vẩn sau khi Kỷ An Ninh chết.
Anh cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tốt nghiệp đại học cũng mới vài năm. Anh là một người đam mê chiều sâu thế giới giả tưởng. Sau khi tốt nghiệp không muốn sáng đi chiều về, trong nhà liền ủng hộ anh mở tiệm cà phê chủ đề manga anime này, chủ yếu là cà phê, trà chiều, và thức ăn nhanh. Đặc sắc là, đồng phục hầu gái. Hôm trước Kỷ An Ninh đến đây phỏng vấn, vừa thấy mặt cô đôi mắt liền sáng lên, nhiệt tình mời cô thủ đồng phục công việc một lần, thoạt nhìn hoàn toàn giống ông chú dâm dê trong truyền hình.
Anh không quen Kỷ An Ninh, nhưng Kỷ An Ninh lại rất quen thuộc anh. Thực ra anh chỉ là một độc giả cực đam mê chiều sâu thế giới giả tưởng mà thôi. Cô bình tĩnh bước vào phòng thay bộ đồng phục hầu gái, thuần thục cò kè mặc cả cùng Thu Thần, bảo anh bao cô bữa tối.
Kiếp trước thì ban đầu là không bao bữa tối, vẫn là Thư Thần phát hiện cô thường xuyên dùng một cái bánh nướng để giải quyết bữa cơm chiều, đau lòng, nên bao luôn bữa tối.
Anh cũng lén lút biểu lộ ý định theo đuổi cô, lại bị Văn Dụ tiêu diệt ngay khi chỉ mới đang trong tình trạng trứng nước.
Trước khi Kỷ An Ninh chết, không ai theo đuổi cô. Toàn bộ nam sinh của trường đều biết Văn Dụ đang theo đuổi cô.
Có Văn Dụ ở, không ai dám.
Kết quả có một ngày Văn Dụ bỗng nhiên biến mất khỏi trường học, không ai biết lý do là gì.
Sau khi anh biến mất không lâu, Kỷ An Ninh bị một nữ sinh dày dặn kinh nghiệm rủ đi làm thêm, nào biết đó là cái bẫy mà một gã đã mơ ước cô từ lâu. Không có Văn Dụ, gã ta không kiêng nể gì, đem Kỷ An Ninh dồn đến sân thượng, trượt chân té xuống lầu.
Kỷ An Ninh sau khi chào hỏi với Thư Thần, liền chạy đến phía sau, ăn cơm trước.
Thư Thần kêu nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho cô, không chỉ bảo đảm no, còn rau thịt phối hợp, dinh dưỡng đầy đủ. Anh luôn chăm sóc cô như thế. Đương nhiên Kỷ An Ninh cũng không chiếm tiện nghi này một cách đương nhiên. Sau đó cô trở thành nhân viên làm ở đây lâu năm nhân, cũng là chiêu bài hấp dẫn những nam sinh gần đó cho cửa hàng của Thư Thần.
Kỷ An Ninh ăn cơm xong, vệ sinh răng miệng, thay đồng phục xong liền bắt đầu làm việc.
Thư Thần cảm thấy cô nhân viên mới đến cực kì vừa ý. Mắt to, eo nhỏ, chân dài, khi phỏng vấn ánh mắt đầu tiên của anh khi vừa nhìn thấy cô, thì trái tim liền đập loạn nhịp.
Chờ Kỷ An Ninh mặc bộ đồng phục hầu gái bước ra, chân của anh gần như mềm nhũn. Má ơi!!! Giống y như em gái bước ra từ truyện tranh đến thế giới thật!
Thư Thần lúc ấy liền cảm thấy, cho dù em gái này không làm được việc, anh cũng sẽ giữ cô lại. Chỉ cần cô mặc bộ đồng phục này đứng trong của tiệm If đủ! Xem như vật biểu tượng cho cửa tiệm!
Nào biết Kỷ An Ninh vừa nhận việc, thì ngay cả huấn luyện cũng không cần, thuần thục hơn các nhân viên khác đã làm một thời gian, một người có thể làm công việc của nhiều người. Đây nhất định là Thần Manga Anime đã chiếu cố anh! Lúc ấy Thư Thần liền cắn khăn tay “Hu hu hu”.
Văn Dụ đỡ tay lái, nhíu mày.
Xảy ra chuyện gì?
Anh muốn xuống xe gọi Kỷ An Ninh. Kỷ An Ninh lại bỗng nhiên quay đầu đưa mắt nhìn về hướng bên này. Văn Dụ không biết có phải cô nhìn thấy anh hay không, nhưng cô bỗng nhiên lại xoay người chen chúc lên xe buýt. Bàn tay vốn dĩ chuẩn bị kéo của xe ra của Văn Dụ liền dừng lại.
Nhưng anh cũng không tiếp tục đi theo xe buýt. Vừa rồi nhất định đã xảy ra chuyện, anh nghĩ.
Xe buýt chạy đi rồi, Văn Dụ lại đánh tay lái sang ngừng xe bên đường. “Chào dì.” Anh xuống xe, ngăn lại người phụ nữ trung niên vừa bước ra khỏi xe buýt ban nãy, “Vừa rồi trên xe đã xảy ra chuyện gì thế?"
Bác gái vẫn còn đang đắm chìm trong sự kiện xảy ra trên xe vừa rồi, nay lại có người tới hỏi thăm, lập tức hứng thú dào dạt kể từ đầu đến đuôi cho anh nghe: “Vừa rồi có một người đàn ông giở trò lưu manh, sàm sỡ một cô bé trên xe buýt. Đã vậy còn cực kì ngang
ngược không chịu thừa nhận. Cô bé kia cũng dũng cảm lắm, dùng bút đâm lủng mu bàn tay hắn còn nói muốn báo công an, truy xuất camera làm chứng cứ, gã ta lập tức bỏ chạy.”
Bác gái còn nói: “Cậu nói xem, có phải là có tật giật mình không?”
Văn Dụ hỏi: “Cô gái ấy như thế nào? Vừa rồi cháu có nhìn thấy một cô gái, khá giống bạn học của cháu.”
“Là một cô gái cực kì xinh đẹp, nhìn giống học sinh.” Bác gái nghĩ nghĩ, miêu tả kiểu tóc cùng ăn mặc của Kỷ An Ninh.
Văn Dụ vừa nghe liền biết là Kỷ An Ninh, quả nhiên là Kỷ An Ninh đã gặp chuyện ở trên xe.
Thú vui tám chuyện của bác gái được thoả mãn nên hớn hở rời đi. Văn Dụ lại nhíu mày nhìn về hướng gã đàn ông đeo mắt kính vừa chạy trốn. Anh lên xe, “Phanh” một tiếng đóng cửa xe lại, khởi động xe. Xe chạy vào con đường phụ cận, thả chậm tốc độ chạy tới.
Xe hơi cho dù có chạy chậm đến đâu cũng nhanh hơn hai chân người. Không lâu sau, Văn Dụ liền nhìn thấy trên lối đi bộ có một người. Vừa rồi anh đúng là nhìn không thấy tướng mạo của gã đàn ông mang mắt kính, nhưng người này dùng một bàn tay che lại bàn tay kia đang bị thương. Vết thương trên mu bàn tay cực bắt mắt nên Văn Dụ biết chính là người này.
Xe Hummmer màu đen “Két” một tiếng ngừng ở ven đường.
Gã mang mắt kính cảm thấy hôm nay đặc biệt đen đủi.
Vốn dĩ xe gã ngồi không đi tuyến này, nhưng mấy ngày hôm trước cái tuyến gã thường hay đi, gã có sàm sỡ một cô bé, ai ngờ người thanh niên cao to lực lưỡng đứng im thin thít, toàn bộ hành trình cúi đầu xem di động đứng bên cạnh lại là bạn trai của cô gái đó chứ.
Hai người đều cúi đầu xem di động, hoàn toàn giống như người xa lạ mà! Cô gái thét lên, và gã xui xẻo bị người bạn trai nắm xuống xe đấm bôm bốp không ngừng, còn bị cảnh cáo nếu gặp gã một lần thì đánh một lần.
Gã sợ tới mức liên tiếp vài ngày đều ngồi xe điện ngầm vòng thật xa. Thẳng đến hôm nay mới tra được có một tuyến xe buýt tiện đường hơn xe điện ngầm rất nhiều. Ai ngờ lại gặp phải cô gái nhìn như yếu đuối nhu nhược lại vừa hung hãn vừa khó chơi tới mức này.
Xui xẻo tột cùng.
Trong miệng đang lẩm bẩm lầm bầm mắng chửi bằng những lời lẽ thô tục nhất, bỗng nhiên một chiếc xe màu đen to lớn phanh gấp, ngừng ở ven đường phía trước.
Một soái ca trẻ tuổi từ trên xe nhảy xuống, “Phanh” một cái đóng cửa xe lại, chắn ngang con đường phía trước. Người đều là bắt nạt kẻ yếu, gã đàn ông mang mắt kính này lại là loại người đặc biệt hơn thế. Cách bảy tám bước khoảng cách, gã liền cảm nhận được khí thế của người thanh niên trẻ tuổi cản đường trước mặt, nên mỗi bước vừa đưa ra đều chếch sang hướng khác. Cố gắng tránh xa người trước mặt càng nhanh càng tốt.
Văn Dụ sải một bước dài qua, dùng ngực đẩy gã đàn ông kang mắt kính một cái lảo đảo.
Gã ngẩn người: “Cậu làm gì thế?"
Đối mặt với Kỷ An Ninh gầy guộc yếu ớt, gã sẽ hùng hổ ồn ào. Nhưng đối mặt với Văn Dụ có thân hình cao to lực lưỡng này thì ngay cả cất tiếng hỏi cũng đều rụt rè cẩn thận.
Văn Dụ tiến lên một bước: “Vừa rồi lúc ở trên xe buýt mày đã làm gì?”
Ánh mắt của gã đảo quanh, nói: “Liên quan gì đến cậu!”
Văn Dụ cười cười.
Nếu Kỷ An Ninh ở chỗ này, nhìn thấy nụ cười này của Văn Dụ, chắc chắn sẽ cảm thấy lạnh sống lưng. Buổi tối hôm đó, trước khi Văn Dụ ném gã đã hại chết cô ra khỏi sân thượng, cũng nở nụ cười như thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã mang mắt kính chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, thì nắm đấm của Văn Dụ đã đổ ập trên mặt hắn.
Một cái răng bay ra ngoài. Gã khốn kia cảm thấy ruột gan như trào cả lên, loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất. Ngay cả những người đi đường sợ tới mức tránh thật xa hai người bọn họ, vừa bước thật nhanh thoát khỏi trận chiến, vừa quay đầu lại nhìn.
Văn Dụ biết một đấm đó của mình, người bình thường đến hơn nửa ngày vẫn không đứng dậy nổi. Anh đốt một điếu thuốc, hút hai ngụm, rồi bước qua dẫm lên tay gã mang mắt kính nghiến thật mạnh.
Đau đớn làm gã kia tỉnh lại sau cơn choáng của cú đấm vừa rồi, thét lên như heo bị chọc tiết.
“Quản thật kĩ bộ móng heo của mày” Văn Dụ búng tàn thuốc lên mặt gã, “Bằng không tạo thấy một lần là đánh một lần.”
Gã mang mắt kính: “..... .” Gặp quỷ rồi, sao mấy ngày nay toàn nghe được cùng một nội dung như thế này.
“Không dám! Không dám! Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!” Gã bị tàn thuốc sặc đến thật ho khan, nước mắt nước mũi chảy rồng.
Nhìn cực kì chật vật.
Văn Dụ buông chân ra, móc di động ra chụp tanh tách hai tấm rồi xoay người lên xe.
Điếu thuốc của anh vẫn còn chưa gút xong, anh mở cửa sổ xe ra hút thuốc. Lạnh lùng nhìn gã khốn kia chậm rãi bò dậy, lảo đảo rời đi. Vừa đi, còn vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua Hummer màu đen. Sau đó co chân bỏ chạy, kết quả ‘đông’ một tiếng đụng vào cột điện phía trước.
Văn Dụ vui vẻ, nhả một ngụm khói, dùng một tay mở di động lên nhìn bức ảnh chụp vừa rồi.
Gã khốn kia nước mắt nước mũi lấm lem, làm người ta nhìn vào thấy buồn nôn. Tay của Văn Dụ vẫn quẹt lên di động, một bóng dáng yểu điệu xuất hiện trên màn hình.
Ánh mắt của Văn Dụ ánh ngưng đọng. Hai ngày này anh đi tìm Kỷ An Ninh ở trong trường học nếu đã nhìn trúng, đương nhiên là phải tìm tới. Vấn đề là, anh phát hiện, Kỷ An Ninh rất khó tìm được.
Kỷ An Ninh năm nhất, hắn năm ba, khi đến trường xác suất gặp nhau không nhiều. Nhưng đến giờ cơm trưa, Kỷ An Ninh luôn về sớm, sau đó bôn ba giữa căn tin và ký túc xá, cực kì bận rộn. Cô còn đang đi học, nghe nói cô được nhà trường cấp cho một gian phòng ở khu kí túc xá cũ của trường hiện nay.
Buổi chiều khi vừa tan học, cô đưa cơm hộp đến ký túc xá nữ xong, thì người đã không thấy tăm hơi. Hôm nay Văn Dụ vừa tan học liền lái xe chặn ở trước cổng trường, vừa nhìn thấy cô, ai dè cô giống như không phát hiện không nghe thấy, chạy vòng qua xe anh.
Phải nói lúc ấy Văn Dụ có lẽ còn cảm thấy Kỷ An Ninh là thật sự không phát hiện ra anh cũng không nghe thấy tiếng kèn xe của anh, dù sao kèn xe cũng đâu biết kêu tên người, nên ai biết ý nghĩa tiếng còi xe đó là gì. Nhưng vừa rồi lúc Kỷ An Ninh từ xe buýt bước xuống, cô ấy đã liếc mắt về hướng anh.
Ngay thời điểm đó Văn Dụ đột nhiên cảm thấy, Kỷ An Ninh biết anh cô biết xe của anh, biết anh đang lái theo cô.
Nhưng cô né tránh.
Cô cố ý né tránh
Văn Dụ nhìn chằm chằm di động, ảnh mắt sâu kín.
Anh có mấy bức hình chụp Kỷ An Ninh. Tấm ảnh có vẻ rõ ràng nhất là bức ảnh cô đang hai tay xách hai túi xách đựng cơm hộp to đùng, miệng cắn thẻ
cơm. Bởi vì đang chạy, nên tóc mai bị gió thổi tung lên. tung lên.
Văn Dụ gặp qua rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp, chưa thấy qua cô gái nào không chú ý hình tượng như vậy.
Nhưng anh cố ý đến xem cách cô mang cơm giao hàng. Cô vì muốn ‘nhanh’ một chút, bảo đảm khách hàng mới vừa trở lại ký túc xá, thì cơm nóng cũng đã được đưa đến.
Sinh viên kiếm tiền theo cách này dường như cũng không ít, cạnh tranh giành khách hàng cũng rất khốc liệt. Văn Dụ dụi tắt điếu thuốc, chà xát cằm.
Cuộc sống như thế thì làm sao có thể sống được?
Ngước mắt lên nhìn thì chiếc xe buýt kia đã sớm không thấy bóng dáng. Văn Dụ cũng không có ý định tiếp tục đuổi theo. Nếu như anh không đoán sai, có lẽ cô đang đến chỗ nào đó để làm thêm.
Có lẽ cô không hiểu, một cô gái xinh đẹp như cô, sao có thể sống loại cuộc sống như thế này?
Không sao, Văn Dụ nghĩ, anh sẽ làm cô hiểu muốn sống cuộc sống không vất vả thì vẫn còn có con đường khác để đi.
Trên xe buýt vang lên trận cười ầm ĩ. Bác gái mập tức giận đến mức mặt tím thành màu gan heo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tuổi còn trẻ sao lại không có gia giáo như vậy!” Bà mắng, “Cha mẹ cô không dạy cô tôn kính trưởng bối như vậy sao?”
Kỷ An Ninh nhìn bà ta chằm chằm nói: “Cha mẹ tôi dạy tôi rằng, nếu có người làm chuyện xấu, hẳn là nên chỉ trích người làm chuyện xấu đó, chứ không phải chỉ trích người bị hại.”
Rõ ràng, cô là bị bạn học lừa gạt, bị người ta gài bẫy làm hại, rõ ràng là cô kịch liệt phản kháng tự bảo vệ mình mới chết. Nhưng đến trong miệng các bạn học, lại thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của bọn họ, tràn ngập ái muội xấu xa kinh tởm, cùng với những suy đoán vô trách nhiệm. Nước bẩn hất lên trên người cô hết lần này đến lần khác.
Thậm chí ngay cả nữ sinh lừa cô và nam sinh hại cô, lúc người khác đàm tiếu về cô thậm chí còn mỉm cười phụ họa một câu: “Thì ra là thế.”
Hồn phách bay ở giữa không trung, Kỷ An Ninh hận đến mức chỉ muốn xông lên xé nát bọn họ. Nhưng cô tiến lên, liền xuyên qua thân thể bọn họ, thậm chỉ bay xuyên qua vách tường.
Cô gái nhỏ nhìn gầy đến mức giống như một bộ xương, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại giống như có ngọn lửa phẫn nộ đang thiêu đốt. Bác gái mập không biết vì sao lại giật mình rùng mình một cái. Bà ta nhớ tới vừa rồi khi cô bé này đối mặt với một người đàn ông, còn dám dùng một cây bút để phản kháng, khí thế lập tức liền yếu xuống.
Bà ta lẩm bẩm lẩm bẩm gì đó trong miệng mà cũng không biết mình nói thầm cái gì, lại hậm hực quay đầu đi, không dám đứng đó tranh cãi với Kỷ An Ninh.
Người chung quanh đều nghẹn cười. Kỷ An Ninh vừa chuyển đầu, cô gái có tàn nhang trên mặt giơ ngón tay cái lên với cô.
Tuy rằng tướng mạo dáng người của cô gái này đều so ra kém Kỷ An Ninh, nhưng cô ấy gặp được rất nhiều loại móng heo như thế. Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái lợi hại như vậy, trực tiếp làm đối phương đổ máu, bội phục vô cùng.
Kỷ An Ninh mỉm cười đáp lại cô ấy. Xe đến trạm, đây là một trạm đổi chuyển quan trọng, nên lần lượt hơn nửa xe đã xuống khỏi xe. Trong xe lập tức thoải mái hẳn lên, Kỷ An Ninh cách lớp kính xe nhìn về phía sau, không thấy chiếc Hummer của Văn Dụ theo đuôi nữa.
Văn Dụ của đời này, không chấp nhất với cô giống như đời trước.
Kỷ An Ninh thu hồi ánh mắt, nhìn xuống sàn xe buýt, cũng không rõ hiện tại trong lòng cô đang là cảm giác gì. Nơi làm thêm cách trường học không xa, chỉ qua bốn trạm xe đã đến. Kiếp trước cô vẫn luôn làm thêm ở chỗ này. Đẩy của quán cà phê ra, lục lạc leng keng rung động. Sau quầy có một thanh niên nhã nhặn mặc áo sơmi và thắt nơ ở cổ đang đứng, ngước mắt lên nhìn thấy cô đến, ánh mắt sáng lên, nở nụ cười tươi: “Tới rồi?”
“Cửa hàng trưởng.” Kỷ An Ninh hô một tiếng.
Cửa hàng trưởng tên Thư Thần, kiếp trước là một trong số ít người không chịu tin tưởng những lời đồn đãi vớ vẩn sau khi Kỷ An Ninh chết.
Anh cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tốt nghiệp đại học cũng mới vài năm. Anh là một người đam mê chiều sâu thế giới giả tưởng. Sau khi tốt nghiệp không muốn sáng đi chiều về, trong nhà liền ủng hộ anh mở tiệm cà phê chủ đề manga anime này, chủ yếu là cà phê, trà chiều, và thức ăn nhanh. Đặc sắc là, đồng phục hầu gái. Hôm trước Kỷ An Ninh đến đây phỏng vấn, vừa thấy mặt cô đôi mắt liền sáng lên, nhiệt tình mời cô thủ đồng phục công việc một lần, thoạt nhìn hoàn toàn giống ông chú dâm dê trong truyền hình.
Anh không quen Kỷ An Ninh, nhưng Kỷ An Ninh lại rất quen thuộc anh. Thực ra anh chỉ là một độc giả cực đam mê chiều sâu thế giới giả tưởng mà thôi. Cô bình tĩnh bước vào phòng thay bộ đồng phục hầu gái, thuần thục cò kè mặc cả cùng Thu Thần, bảo anh bao cô bữa tối.
Kiếp trước thì ban đầu là không bao bữa tối, vẫn là Thư Thần phát hiện cô thường xuyên dùng một cái bánh nướng để giải quyết bữa cơm chiều, đau lòng, nên bao luôn bữa tối.
Anh cũng lén lút biểu lộ ý định theo đuổi cô, lại bị Văn Dụ tiêu diệt ngay khi chỉ mới đang trong tình trạng trứng nước.
Trước khi Kỷ An Ninh chết, không ai theo đuổi cô. Toàn bộ nam sinh của trường đều biết Văn Dụ đang theo đuổi cô.
Có Văn Dụ ở, không ai dám.
Kết quả có một ngày Văn Dụ bỗng nhiên biến mất khỏi trường học, không ai biết lý do là gì.
Sau khi anh biến mất không lâu, Kỷ An Ninh bị một nữ sinh dày dặn kinh nghiệm rủ đi làm thêm, nào biết đó là cái bẫy mà một gã đã mơ ước cô từ lâu. Không có Văn Dụ, gã ta không kiêng nể gì, đem Kỷ An Ninh dồn đến sân thượng, trượt chân té xuống lầu.
Kỷ An Ninh sau khi chào hỏi với Thư Thần, liền chạy đến phía sau, ăn cơm trước.
Thư Thần kêu nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho cô, không chỉ bảo đảm no, còn rau thịt phối hợp, dinh dưỡng đầy đủ. Anh luôn chăm sóc cô như thế. Đương nhiên Kỷ An Ninh cũng không chiếm tiện nghi này một cách đương nhiên. Sau đó cô trở thành nhân viên làm ở đây lâu năm nhân, cũng là chiêu bài hấp dẫn những nam sinh gần đó cho cửa hàng của Thư Thần.
Kỷ An Ninh ăn cơm xong, vệ sinh răng miệng, thay đồng phục xong liền bắt đầu làm việc.
Thư Thần cảm thấy cô nhân viên mới đến cực kì vừa ý. Mắt to, eo nhỏ, chân dài, khi phỏng vấn ánh mắt đầu tiên của anh khi vừa nhìn thấy cô, thì trái tim liền đập loạn nhịp.
Chờ Kỷ An Ninh mặc bộ đồng phục hầu gái bước ra, chân của anh gần như mềm nhũn. Má ơi!!! Giống y như em gái bước ra từ truyện tranh đến thế giới thật!
Thư Thần lúc ấy liền cảm thấy, cho dù em gái này không làm được việc, anh cũng sẽ giữ cô lại. Chỉ cần cô mặc bộ đồng phục này đứng trong của tiệm If đủ! Xem như vật biểu tượng cho cửa tiệm!
Nào biết Kỷ An Ninh vừa nhận việc, thì ngay cả huấn luyện cũng không cần, thuần thục hơn các nhân viên khác đã làm một thời gian, một người có thể làm công việc của nhiều người. Đây nhất định là Thần Manga Anime đã chiếu cố anh! Lúc ấy Thư Thần liền cắn khăn tay “Hu hu hu”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro