Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 6

Tụ Trặc

2024-07-02 10:14:27

Tình huống này đời trước đã trải qua một lần.

So với lúc cô vừa vào làm việc, hôm nay khách nam rõ ràng tăng hơn nhiều. Kiếp trước đã trải qua tình huống này không dưới một lần, Kỷ An Ninh cũng bình tĩnh hơn.

Thư Thần chọn vị trí của cửa tiệm rất khá, xung quanh có vài trường đại học, cách nhau không xa. Cô tới nơi này làm việc được khoảng thời gian thì rất nhanh liền có danh hiệu "Nữ thần của trạch nam”, các nhóm trạch nam của các trường đại học xung quanh thường xuyên kéo đến cửa tiệm.

Cho nên sau đó Thư Thần đã tăng gấp đôi tiền lương cho cô.

Con gà đẻ trứng vàng.

Thư Thần đương nhiên cũng phát hiện, hắn thậm chí còn nghe được một bàn toàn nam nhỏ giọng nghị luận Kỳ An Ninh.

"Chính là cô ấy, chính là cô ấy, tôi không lừa các cậu mà.

"Wow, hôm nay tới đây cũng đáng giá.” "Tôi tuyên bố, về sau nơi này chính là nhà của tôi.”

8 giờ rưỡi, Kỷ An Ninh tan làm, Thư Thần còn cố ý nói với cô: "Vất vả rồi.”

Lại dặn dò cô: "Trên đường nhớ cẩn thận.”

Kỷ An Ninh đi ra cửa, lại quay về. "Ông chủ.” Cô nói:” Tôi muốn tìm một công việc gia sư, không phải anh nói muốn giúp tôi giới thiệu một chút sao. Cô thiếu chút nữa thì quên, hiện tại mới là tháng chín, cô mang theo bà ngoại từ thị trấn bên cạnh vào thành phố A học đại học, học cao trung không có cách nào kiếm tiền. Nên cô vội vàng đi tìm việc khắp nơi.

Thư Thần là người địa phương, bảy cô lớn tám dì cả, bạn bè thân thích thì nhiều. Anh sau đó lại giúp cô tìm những công việc linh tinh, so với cô tự tìm trên mạng thì đáng tin cậy hơn.

Ít nhất không có người xấu.

Cô nhớ tới cái này, liền không đợi tới tháng chín mà nhắc lại, hiện tại trực tiếp hướng đến Thư Thần xin giúp đỡ. Thư Thần một chút cũng không ngại, Kỷ An Ninh mới đến đây ba ngày, liền biểu hiện sự thân thiết với anh, ngược lại làm anh ở trong lòng mừng thầm.

Anh lập tức nói vọng xuống: “Được, tôi sẽ gọi điện cho cha mẹ tôi, hỏi giúp cô một chút.”

Kỷ An Ninh cảm ơn hẳn, lên xe buýt đi về nhà.

Về đến nhà mở cửa phòng ra, trong phòng không bật đèn, TV đang mở khiến trong phòng sáng một mảnh, dường như ồn ào.

Bà ngoại không được minh mẫn, lúc cô còn đi học, chỉ có thể mỗi ngày đều khoá bà ở trong phòng. May mắn trường học cho hai người cái phòng này để ở, trong phòng có sẵn một ít đồ gia dụng cũ, còn có một cái TV. Tuy rằng đã cũ, nhưng còn có thể dùng được. Xem TV trở thành thú vui duy nhất của bà.

"Bà ngoại, bật đèn a.” Kỷ An Ninh đóng cửa kĩ càng rồi đi tới trước bật đèn, "Không bật đèn mà xem TV sẽ ảnh hưởng không tốt đến mắt.”

Bà ngoại "ờ ờ” hai tiếng, nói: “Đèn sáng.” Kỷ An Ninh ở tiệm cà phê làm cả đêm, đã rất mệt. Nghe vậy, trong lòng càng đau xót, đi qua kéo tay bà ngoại:” Không khi bên ngoài rất tốt, chúng ta đi dạo một chút.”

Bà ngoại bị khoá trong phòng cả ngày, cũng nên ra ngoài hít thở không khí.

Chung cư tuy đã lâu đời, nhưng sau khi được tu sửa, có thêm thang máy. Kỷ An Ninh mặc thêm cho bà một chiếc áo mỏng, nắm tay bà đi thang máy xuống lầu. Từ cửa thang máy đến bên ngoài còn một cái cầu thang, cô cũng bà đi xuống. Một chân của bà đã không còn linh hoạt, lúc đi bình thường thì không có gì, nhưng đi trên cầu thang thì có chút khó khăn. Khi vừa nhập học diễn đàn có một topic, tiêu đề là 'Cõng bà đi học’, là bởi vì như vậy mà xuất hiện .

Bởi vì Kỷ An Ninh ngày đầu đi tới trường, đã thật sự cõng bà ngoại, đem bà cõng tới văn phòng hiệu trưởng. Làm hiệu trưởng kinh ngạc.

Cuối mùa thu trời mát mẻ, tới buổi tối đã không còn nóng như ban ngày, mà còn có chút lạnh, làm cả người cảm thấy thoải mái. Trong công viên, đều là những người hàng xóm đang đi dạo. Kỷ An Ninh mặc áo thun tay ngắn, bà ngoại ăn mặc tương đối kín, hai người tay chậm rãi đi dạo trong công viên. Bình thường, Kỷ An Ninh luôn chào hỏi những người khác.

"Thầy Vương.”

"Thầy Tôn.”

Dù sao đều là giáo viên ở trường.

Kỷ An Ninh luôn đặc biệt cố ý cùng các hàng xóm tạo quan hệ tốt, vì đời trước sau khi cô chết bà ngoại thiếu chút nữa chết đói, cô đối với mỗi hàng xóm đều càng thêm quý trọng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc cô không có ở đây, không biết nào liền phải nhờ hàng xóm cứu bà ngoại một mạng.

Đêm sao trời mùa thu rất trong, màu xanh đen như mực, có thể thấy những

ngôi sao ở phía xa.

Kỷ An Ninh nắm tay bà, đi chậm rãi. Cô thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi bà có ăn cơm không, cơm buổi chiều có nguội quá không, đi WC có đi đúng trên bồn cầu không.

Mấy ngày sinh hoạt gần đây, bà nhiều lắm cũng chỉ có thể trả lời một nửa mà thôi. Nếu hỏi quá nhiều, bà sẽ trở nên mơ màng.

Kỷ An Ninh giúp bà buộc tóc lại, dịu dàng nói với bà: “Hôm nay, con cùng ông chủ đã thương lượng qua, sau khi tan học con sẽ về nhà trước, hâm nóng cơm cho bà rồi sẽ qua cửa tiệm sau.”

Đời trước cô một mình nuôi hai miệng ăn, còn bà ngoại trên người có vài loại bệnh mãn tính cần phải có tiền để mua thuốc men. Cô có thời gian đều dùng để bôn ba kiếm tiền. Nấu cơm cho bà đều cho vào trong hộp cơm rồi để vào chỗ giữ ấm.

Giữa trưa thì còn tạm được, tới buổi tối hộp cơm cũng không còn nóng nữa. Kỷ An Ninh đều biết, nhưng ở đời trước, vì lo kiếm tiền nuôi sống hai người nên cô cũng phớt lờ đi. Nhưng sau khi cô chết, hồn bay lơ lửng, muốn tới ôm bà ngoại một cái đều không thể làm được, mới thật sự hối hận.

Sau khi sống lại, đối với bà ngoại cô liền quan tâm hơn một chút, dù có vất vả cũng không sao.

Hai ngày này cô đã thử qua, hôm nay lại cùng Thư Thần trao đổi một chút, sau này sẽ tới cửa tiệm muộn hơn so với trước nửa tiếng. Nửa tiếng này cô sẽ chạy về nhà, hâm nóng cơm lại cho bà ngoại rồi lại chạy tới cửa tiệm.

Bà ngoại cười tủm tỉm mà nói: "Đừng phí công, chờ con về rồi cùng ăn cũng được mà."

Người già đều như vậy, mình nói một chút tin tức, họ chỉ có thể tiếp thu được một nửa, sau đó ở trong đầu tự tổng hợp rồi trả lời lại cho mình.

Kỷ An Ninh biết, đây là bà ngoại nghĩ vẫn còn như lúc trước, cô tan học về nhà rồi cùng bà ăn cơm.

Cố cũng không muốn nói lại cho bà, chỉ ôn nhu nắm tay bà đi chậm rãi.

Ngẩng đầu nhìn về bầu trời đầy sao, Kỷ An Ninh cúi đầu nhìn dưới đất, lùi lại về phía sau.

"Bà ngoại...” Cô thấp giọng nói: “Lòng con đang rất loạn.”

"Có một người, con không biết nên làm gì với họ bây giờ.”

"Con trước kia rất chán ghét anh ta, nhưng hiện tại không còn chán ghét nữa.”

"Nhưng con còn sợ anh ta.”

"Không sợ, không sợ.” Bà vỗ nhẹ tay cô: "Có bà ngoại ở đây, Ninh Ninh không cần sợ."

Kỷ An Ninh bất đắc dĩ cười cười, "Vâng” một tiếng, ôm bà ngoại, đầu dựa trên vai bà.

Cô nên làm gì với Văn Dụ bây giờ? Văn Dụ cái người này, người này.... Buổi tối, bà ngoại nặng nề chìm vào giấc ngủ, Kỷ An Ninh vẫn còn đang trợn tròn mắt nhìn trần nhà.

Trong phòng tối om, cô nghĩ tới đôi mắt đen của Văn Dụ trong trí nhớ.

Đôi mắt đen như mực giống đang chìm vào vực sâu, lực hút rất lớn, như muốn hút hồn ra khỏi cơ thể.

Kỷ An Ninh biết, một khi cô bước vào, liền không thể trở ra được.

Ngày hôm sau là thứ sáu.

Ngay lúc này, Kỳ An Ninh lấy cuốn sổ lịch trình ra xem.

Cô mở sổ ra phát hiện buổi sáng thứ bảy có lịch dạy học. Cô nhìn vào cái địa chỉ kia, nhớ lại bộ dạng của chủ nhà, không khỏi nhíu mày.

Giữa trưa theo thường lệ lặng lẽ đi về sớm, chạy đến nhà ăn múc cơm, đi ngược với dòng người đang tới nhà ăn chạy về kí túc xá giao cơm. Rốt cuộc cũng giao hết, tiền cũng đã tới tay, cô lúc này mới cảm thấy dạ dày đau, một đường chạy về nhà ăn, thẳng đến dì Lý chỗ cửa sổ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Dì Lý, con muốn ăn khoai tây xào giấm!” Cô kiếp trước cùng với dì Lý rất thân thiết, tự nhiên mà làm nũng nói: "Con sắp chết đói rồi.”

Dì Lý có chút kinh ngạc nhìn nữ sinh đối với bà giống như đã quen thuộc từ lâu này. Khuôn mặt xinh đẹp này làm người khác muốn đối xử tốt, nay còn làm nũng nữa, khiến người khác cảm thấy...hưởng thụ.

Dì Lý ước lượng cái muỗng, chuẩn bị múc cho cô thật nhiều khoai tây xào giấm. Đột nhiên có một bàn tay chặn trước quầy.

"Dì không cần lấy cơm nữa đâu, cô ấy hôm nay không ăn ở đây”. Vóc dáng cao lớn của thanh niên trẻ tuổi chống trước quầy, cúi người nói với dì Lý.

Cái mũi cao thẳng, lông mày rậm, đường cong ngang ngạnh cùng khóe miệng đang cười, cho dì Lý một vẻ mặt cực soái. Dì Lý đang ước lượng cái muỗng, nhịn không được mà thẳng eo lên, còn dùng đôi mắt nhìn nghiêng về phía Kỷ An Ninh.

Thế nào, rốt cuộc là muốn hay không muốn khoai tây xào giấm đây?

Văn Dụ lúc cúi xuống nói chuyện cùng dì Lý, thân thể dựa rất gần Kỷ An Ninh. m thanh của anh như có như không vang ở bên tai cô.

Đời trước, nếu anh có ý đồ dựa sát vào người cô như vậy, cô đều sẽ cảm thấy phiền chán và buồn nôn, phản ứng đầu tiên là lui về phía sau, cách xa anh. Nhưng hiện tại, cơ thể Kỷ An Ninh khẩn trương đến căng thẳng, hai tay đỡ trước quầy cũng đã nắm thành quyền.

"Tôi...” Kỷ An Ninh hít vào một hơi, ý định làm bản thân không cần khẩn trương, quay đầu lại nhìn anh: "Tôi còn chưa có ăn cơm.”

"Anh biết”. Văn Dụ tự nhiên nói: "Chờ em nửa ngày, anh cũng chưa ăn đâu.”

Kỷ An Ninh trầm mặc một lát, hỏi: "Anh có việc?”

Quần áo của cô đã cũ, không nhuộm tóc giống mấy nữ sinh khác, không làm móng tinh xảo, nếu so sánh, cô rất mộc mạc.

Gương mặt không nhiễm phấn son, nhưng lại mướt mát nhu hoà, đủ khiến ánh mắt người khác dính chặt vào. Văn Dụ nhìn một lát, ngượng ngùng dời tầm mắt đi.

Anh đã gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp, các cô ấy thường bị chiều hư, kiêu ngạo tự phụ. Nhưng ánh mắt của Kỷ An Ninh lại yên tĩnh mang theo vẻ lãnh đạm. Văn Dụ chỉ nhìn chăm chú cô một lát, liền nhạy bén ý thức được, Kỳ An Ninh này... hoàn toàn không có tự giác được bản thân sinh ra là vưu vật.

Như thế cũng tốt.

Văn Dụ cười, ánh mặt trời sáng lạn. Anh nói: "Kỷ An Ninh đúng không, anh là Văn Dụ, năm ba.” Rốt cuộc cũng chính thức thông báo tên họ.

"Chuyện hôm thứ ba thật ngại, đưa tiền em mua cơm, em cũng không lấy, như vậy anh liền thiếu em một bữa cơm.” Anh cười nói: "Anh mấy ngày nay vẫn luôn tìm em, định mời em một bữa cơm, hôm nay tính chờ em. Đừng kéo, chạy nhanh như vậy làm gì.”

Chuyện xảy ra trên xe buýt kia làm Kỷ An Ninh rõ ràng, có một số việc trốn cũng không thoát, nhiều lắm làm chậm lại chuyện sẽ xảy ra thôi.

Văn Dụ cùng cô ăn bữa cơm này, không sớm cũng muộn, sớm hay muộn gì đều phải ăn. Với tính cách của anh, nếu không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua. Trực giác của Văn Dụ nhạy bén, anh có thể cảm giác được Kỷ An Ninh đối với anh rất phòng bị, cảnh giác.

Anh còn cho rằng phải tốn nhiều thời gian để thuyết phục, không ngờ Kỷ An Ninh trầm mặc hai giây, gật gật đầu, nói: "Được.”

Văn Dụ thật sự vui mừng. Anh cười cười hỏi: "Muốn ăn cái gì?”

Anh nhìn thời khoá biểu, cách thời gian học buổi chiều còn có chút thời gian, chắc sẽ tới kịp. Anh nói: "Không chỗ này, đi quán cơm gần đây đi.”

Bữa cơm này nếu đã đáp ứng, Kỳ Anh Ninh cũng thoải mái. Văn Dụ hỏi cô muốn ăn cái gì, cô đúng thật là có muốn ăn.

"Có quán cơm Huy, có món ăn Hồ Nam…”

Văn Dụ vẫn đang liệt kê ra những món ăn để cô lựa chọn, bỗng nhiên nghe Kỷ An Ninh mở miệng.

“KFC.” Tay cô nhét ở túi quần, nhàn nhạt mà nói. “Tôi muốn ăn KFC.”

Văn Dụ: “.....”

Hả?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Số ký tự: 0