Bia Vô Tự

Chu Nhan (Ngoại...

Khuyết Danh

2025-03-04 19:01:11

Ngày hôm sau, nàng đương nhiên bám riết hai huynh đệ, bất kể họ đi đâu nàng cũng muốn đi cùng. Vì An Hòa vui vẻ đồng ý, nên An Ninh cũng không từ chối. Trên đường đi, Chu Nhan nói đủ chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng cũng thân thiết hơn với hai người. Qua lại một thời gian, nàng phát hiện An Hòa tính tình có phần Âm u, nhưng lại đối xử với nàng rất ôn hòa. Còn An Ninh vẫn luôn nhẹ nhàng xa cách, không xa cũng không gần. Cho đến một ngày, nàng hăm hở kể về việc mình từng chữa khỏi một ca bệnh nan y hiếm gặp. "Chu Nhan cô nương biết chữa bệnh?" Nàng gật đầu, y độc bất phân gia, sư phụ của nàng đích thực là một vị danh y, nàng tự nhiên cũng không tệ. "Tại hạ có một người nhà thân thể luôn yếu ớt, nếu cô nương rảnh rỗi, xin hãy giúp ta xem qua." Trong mắt An Ninh cuối cùng cũng hiện lên cảm xúc, nàng thậm chí còn nhìn thấy sự mong chờ trong đó. Xem ra là người rất quan trọng... Từ đó về sau, An Ninh rốt cuộc chịu nói chuyện với nàng nhiều hơn một chút. Những lúc trò chuyện vui vẻ, hắn cũng để lộ nụ cười nhẹ, chỉ là nhìn kỹ, nàng vẫn cảm thấy giữa chân mày hắn ẩn chứa nỗi ưu tư. ^^Một hôm, An Hòa nhìn trúng một con tuấn mã, mặc cho mọi người khuyên can, nhất quyết muốn trèo lên thuần phục nó. Chu Nhan mơ hồ cảm thấy hắn đang giận dỗi việc nàng kể chuyện công tử thiếu hiệp cưỡi tuấn mã trong tiểu thuyết mà chỉ nhìn An Ninh chứ không nhìn hắn, muốn chứng tỏ bản lĩnh của mình. Nhưng thực lực của hắn quả thực kém hơn một chút, lại quá nóng vội, vừa leo lên lưng ngựa, đã khiến con ngựa hoảng sợ phi như bay. "A a a a!" An Hòa kêu toáng lên, suýt chút nữa thì bị hất văng khỏi lưng ngựa, chỉ còn cách ôm chặt cổ ngựa, bị xóc nảy choáng váng. "Tiểu công tử đừng sợ, chỗ này hoang vắng cũng không lo đụng phải ai, ngươi cứ từ từ mà thuần phục nó." "Khôngggg! Ngươi mau bảo nó dừng lại cho ta!!!" An Hòa chỉ cảm thấy mặt mũi mất hết, nhắm tịt mắt không dám nhìn sắc mặt Chu Nhan, chỉ biết gào lên bảo dừng lại. Chủ trại ngựa cũng bó tay với con ngựa này, đứng bên cạnh xoa xoa tay, trông giống hệt con ruồi vo ve: "Là vị công tử này tự muốn lên lưng ngựa, tiểu nhân cũng không làm gì được... Công tử cứ nắm chặt vào, lát nữa đến giờ ăn là nó tự động quay về mà!" Thiếu niên ngạo mạn như An Hòa hiếm khi lộ ra bộ dạng sợ hãi gào thét như vậy, trái lại còn sinh động thú vị hơn ngày thường rất nhiều. Chu Nhan cười nghiêng ngả, vô thức vươn tay ra bên cạnh tựa vào, nắm lấy một thứ gì đó rồi cười ngặt nghẽo. Đợi đến khi đứng thẳng người lên, nàng mới phát hiện ra mình đang nắm lấy tay An Ninh. Nàng bỗng chốc nóng ran cả mặt, cảm thấy bản thân quá phóng túng, liền vội vàng rút tay về, lúng túng giúp hắn vuốt phẳng tay áo bị nàng nắm nhàu, ngẩng đầu lên thì bất ngờ bắt gặp nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua trên khuôn mặt hắn, thoáng qua như đám mây trên trời cao, gió thổi qua là tan biến. Nàng không nhịn được mà hỏi: "Huynh cười cái gì vậy?" Ánh mắt An Ninh như ẩn như hiện sau lớp sương mù trên núi xa: "Vẻ hoạt bát sáng sủa của cô nương, khiến người ta cảm thấy cuộc đời này vẫn đáng trông chờ." Nàng không hiểu nỗi buồn man mác vô tình thoáng qua trong mắt hắn, chỉ cảm thấy tim mình bỗng chốc bị bóp nghẹt, vừa chua xót vừa bàng hoàng. An Ninh không phải người bình thường, điều này Chu Nhan đã biết từ lâu. Nhưng khi nàng biết được thân phận thật sự của hai huynh đệ họ, vẫn không khỏi kinh hãi. Vừa đặt chân đến Lạc Thành - thành thị thịnh vượng nhất biên giới, An Ninh liền bắt đầu điều tra thành chủ. Chỉ trong vòng nửa tháng, hắn đã dọn dẹp sạch sẽ lũ quan lại tham ô nhũng nhiễu, bắt hết chúng vào đại lao. Hắn được phụng mệnh đến chỉnh đốn lại phong tục Lạc Thành, dưới danh nghĩa Thái tử. "Giấu diếm nàng bấy lâu nay, là ta xin lỗi." Hắn nói với Chu Nhan. Chu Nhan kinh ngạc một lúc rồi cũng thông suốt, dù sao cũng là do nàng đeo bám người ta trước, còn lý do gì để giận dỗi??? "Vậy ta phải gọi huynh là Thái tử điện hạ sao?" An Ninh mỉm cười: "Hiện tại không ở trong cung, cứ gọi ta là Lý Thời đi." An Hòa dĩ nhiên chính là Lý Hòa. Nhưng mà, vì sao Lý Thời lại lấy biệt danh là An Ninh? Không phải nên là An Thời gì đó sao? Chu Nhan suy nghĩ một hồi không ra, cũng lười động não nữa, liền rủ hai người đi dạo Lạc Thành một chuyến. Nào ngờ trong nhà lũ tham quan kia còn có vài tên liều mạng, chúng mai phục ở trong ngõ hẻm, chặn đường bọn họ, đánh nhau ầm ĩ với đám ẩn vệ. Trong lúc hỗn chiến, có kẻ đã hạ độc Chu Nhan. Đợi đến khi dẹp yên được đám loạn đảng, cổ tay nàng đã chuyển sang màu đen. Lý Thời vô cùng lo lắng, sợ liên lụy đến nàng, vội vàng đánh xe ngựa đưa nàng đến y quán. Chu Nhan thì không sao, ngược lại hắn lại cuống đến mức thở hổn hển, mặt mũi tái nhợt, khiến nàng giật cả mình. Lương y định bắt mạch cho nàng, nhưng bị nàng từ chối, bảo xem cho Lý Thời trước. Dù sao nàng cũng là Độc Nữ lừng danh giang hồ, nếu để trúng độc chiêu của kẻ khác thì uổng công bao năm qua tu luyện. Lý Thời uống thuốc xong cuối cùng cũng ổn hơn một chút, ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Chu Nhan thắc mắc: "Huynh không phải là người luyện võ sao, sao chạy vài bước đã thành ra thế này?" Lý Thời giải thích rằng bản thân bẩm sinh thể yếu, cho nên mới phải luyện võ để rèn luyện thân thể, sau đó lại tự giễu: "Là ta lo lắng quá, sợ bản thân liên lụy đến cô nương. Nàng chính là cao thủ dùng độc, trên đời này làm gì có loại độc nào mà nàng không giải được chứ?" Tim Chu Nhan bỗng lỡ một nhịp: "Có một loại độc là ta không giải được." Hắn rất hợp tác hỏi lại: "Độc gì vậy?" "... Tương tư độc." Nàng hơi hồi hộp, trong lời nói ẩn chứa sự mong chờ, đó chính là tâm tư mơ màng của nàng. Lý Thời không đáp lời. Chu Nhan hoảng hốt, vội vàng chữa lời: "Nói đùa thôi, thực ra sư phụ có dạy ta một loại độc, gọi là Tình Ti Miên..." Loại độc Tình Ti Miên này rất kỳ lạ, người bình thường nghe xong đều phải kinh hãi. Lý Hòa ngồi bên cạnh nghe mà mắt sáng rực, hỏi: "Loại độc này thật sự không có thuốc giải sao?" "Có thì có, nhưng mà chỉ ghi trong sách cổ, sư phụ không nói, nên ta cũng quên mất rồi." Vì Lý Thời đột nhiên phát bệnh, nên bọn họ ở lại Lạc Thành thêm hai ngày. Vị tân thành chủ mới được đề bạt ở Lạc Thành hết mực quan tâm săn sóc Lý Thời. Chẳng những quan tâm hai vị hoàng tử, ông ta còn muốn lấy lòng cả Chu Nhan: "Vị cô nương bên cạnh Thái tử điện hạ quả thực là mỹ nhân tuyệt sắc, hạ quan có một đôi bội ngọc uyên ương, hay là..." Rõ ràng là ông ta đã hiểu lầm nàng là nữ quyến bên cạnh Lý Thời. Tim Chu Nhan đập dồn dập, liếc nhìn Lý Thời, nhưng Lý Thời lại nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói: "Thái tử phi đang ở kinh thành, bản cung tâm lĩnh ý tốt của ngươi." Vị thành chủ kia vội vàng cúi đầu xin thứ lỗi, còn trái tim Chu Nhan thì trống rỗng. Nàng nhìn theo bóng lưng Lý Thời đang chầm chậm bước đi phía trước, bỗng nhận ra có lẽ bản thân đã động tâm. Năm đó, sau khi Quân Ngọc xuống núi lần đầu tiên trở về, từng hỏi nàng rằng nữ tử bình thường đều thích những thứ gì. Lúc đó Chu Nhan biết hắn đã có người trong lòng, thấy hắn vì chuyện này mà phiền não, ăn không ngon ngủ không yên, liền cố ý trêu chọc hắn. Quân Ngọc cũng không giận, xoa đầu nàng nói, đợi đến khi nào A Nhan tìm được người mình thích, sẽ hiểu thôi. Trên thế gian này không phải chuyện gì cũng có thể như ý muốn, rất nhiều lúc thân bất do kỷ, việc bất như ý. Lúc đó nàng đã nói gì nhỉ? "Ta chỉ sống cho bản thân mình, tự do tự tại, làm gì có chuyện thân bất do kỷ?" Vậy mà giờ đây nàng đã trở thành nhân vật trong chính câu chuyện đó. Sư huynh nói đúng, chuyện tình cảm, quả nhiên thân bất do kỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Vô Tự

Số ký tự: 0