Bia Vô Tự

Chu Nhan (Ngoại...

Khuyết Danh

2025-03-04 05:42:42

Chu Nhan muốn rời xa Lý Thời, cũng đã quyết tâm rất nhiều lần, nhưng khi hắn hỏi nàng có thể cùng hắn về kinh thành xem bệnh cho Thái tử phi hay không, nàng lại không chút do dự đồng ý. Tất cả những lý do tự thuyết phục bản thân kia đều bị nàng ném ra sau đầu. Hắn đã lên tiếng, nàng sao nỡ từ chối. Lý Thời nói Thái tử phi bị trúng độc từ trong bụng mẹ, rất kỳ lạ. Chu Nhan sợ mình không thể nhớ hết nhiều loại bệnh nan y như vậy, đành phải viết thư cho sư huynh, nhờ hắn mang theo cả sách cổ về y thuật trên núi đến kinh thành. Thế là nàng ở lại kinh thành. Cả kinh thành ai ai cũng biết Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái. Ngày đại hôn, Thái tử tự mình đến đón kiệu. Ánh mắt si mê dịu dàng khi cầm tay Thái tử phi bước xuống kiệu hoa đã in sâu vào mắt mọi người, trở thành đoạn giai thoại được người người truyền tụng. Lý Thời tuy bề ngoài ôn hòa, nhưng đó chỉ là bản tính của hắn. Đa phần thời gian, hắn luôn mang vẻ thanh tao như một bức tranh thuỷ mặc. Một người như hắn, lại có thể dành cho một nữ nhân ánh mắt triền miên đến vậy sao? Sau đó, Chu Nhan được mời đến phủ Thái tử, cuối cùng cũng được diện kiến vị Thái tử phi nức tiếng kia. Lý Thời nắm tay Thái tử phi tiến về phía Chu Nhan, bước chân ung dung, ánh mắt giao nhau, cả hai cười nhẹ với đối phương. Chu Nhan không thể nào diễn tả được cảm giác khi nhìn thấy họ nhìn nhau. Nàng bỗng nhớ hồi bé, nàng từng theo sư phụ đi chơi ở Đông Hải. Thủy triều lên xuống dưới ánh hoàng hôn, như thể rắc vàng rải bạc. Ánh nắng chiều tà tuy không chói lóa, nhưng vẫn khiến nàng choáng ngợp. Gió biển thổi qua, tóc nàng bay loạn, nàng dang rộng tay chào đón làn gió, cát dưới chân theo dòng nước rút dần. Nàng bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi buồn man mác như bầu trời tối sầm dần.  Giờ đây nhìn đôi kim đồng ngọc nữ trước mặt, nỗi man mác năm xưa bỗng chốc ùa về như thủy triều, rõ ràng không có gió, mà mắt nàng lại cay xé không thể mở ra nổi. "Tham kiến Thái tử phi." Chu Nhan cảm thấy vô cùng khó xử, định hành lễ thì bị Thái tử phi cản lại. "Chu Nhan cô nương không cần khách sáo. Điện hạ đã kể cho ta nghe rồi, chuyến đi Lạc Thành lần này cũng có công lao rất lớn của cô nương. Nếu không chê, cô nương cứ gọi ta là A Ninh là được." A Ninh... Thái tử phi, khuê danh là Thường An Ninh. Mấy lần đầu bắt mạch, Lý Thời đều ở bên cạnh Thường An Ninh, thường thường là hai người cùng đến gặp Chu Nhan. Hôm đó, Chu Nhan viết xong đơn thuốc, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lý Thời đứng dưới ánh nắng ban mai vươn tay vén tóc cho nàng, nhẹ giọng nói: "Lem mực rồi kìa." Nàng rất tự nhiên nghiêng người lại gần, nhắm mắt lại: "Giờ thì sao?" Nghe nói, ngày nào Thái tử cũng tự tay vẽ lông mày cho Thái tử phi. Họ đứng dưới ánh nắng, như một bức tranh tuyệt đẹp, còn nàng lại đứng trong bóng tối, chỉ cách họ có vài bước chân, nhưng lại như cách xa nghìn trùng. Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ, Lý Thời khi yêu một người sẽ như thế nào. Hắn sẽ tự tay làm đèn Khổng Minh cho nàng, tìm kiếm hoa lá độc lạ để nàng vui, chép lại những bài thơ mà nàng yêu thích, khi xuất cung luôn nhớ mua bánh nàng thích mang về, đích thân chạy khắp vườn bắt thỏ chỉ để nàng cười một cái... Chu Nhan từng nghĩ, chỉ cần được ở bên cạnh Lý Thời, được hắn để ý một chút thôi cũng đã là điều đặc biệt lắm rồi. Nhưng nàng lại không biết, nụ cười khiến nàng khao khát ấy, lại là điều bình thường nhất mà An Ninh được nhận mỗi ngày. Thân thể Thường An Ninh quả thực không khỏe, Chu Nhan cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể kê cho nàng ấy vài bài thuốc bổ, mấy tháng trời trôi qua, sắc mặt Thường An Ninh đã hồng hào hơn rất nhiều. Lý Thời rất vui, bèn mở tiệc ở hồ Dao Quang, nhân tiện giới thiệu cho nàng vài vị thái y nổi tiếng để cùng nhau trao đổi y thuật. Chu Nhan thường xuyên ra vào Đông cung, nhưng Lý Thời rất bận rộn, không phải lúc nào cũng ở đó, dần dần nàng cũng không đến nữa. Sư phụ nói, nam nữ chỉ nên ở bên nhau khi có tình cảm với nhau. Nàng đã động tâm, nhưng người nàng thích lại đã có ý trung nhân rồi, nàng cần gì phải khiến bản thân lún sâu vào vũng lầy này nữa? Đúng lúc đó, Lý Hòa bị tên sát thủ âm hại, trúng độc, cần phải điều trị từ từ trong vòng vài tháng. Chu Nhan lấy cớ đó không gặp mặt Lý Thời nữa. Lý Thời đưa Lý Hòa đến tiểu viện nàng đang ở tạm, nhờ nàng chăm sóc hắn một thời gian, lại đưa thêm rất nhiều bạc vàng Nàng không muốn phân chia rõ ràng với hắn như vậy, nhưng nghĩ đến lập trường của mình, nàng lại cảm thấy không có tư cách nói gì thêm, đành phải chấp nhận. Lý Hòa rất hứng thú với độc thuật, trong quá trình giải độc đã học lỏm được rất nhiều từ Chu Nhan. Nàng cũng cho phép hắn tự do xem sách trong thư phòng của mình. Sau này, khi đã giải độc xong, hắn vẫn thường xuyên đến đây nghiên cứu, nói là để phòng thân cho Lý Thời. Sư phụ cũng không hề giấu diếm, Chu Nhan bèn đồng ý cho hắn học. Nàng mở một tiệm thuốc ở kinh thành. Năm sau, đứa con đầu lòng của Lý Thời chào đời, đặt tên là Lý Trường An. Chu Nhan đến thăm đứa bé, đôi mắt nó long lanh, rất giống Lý Thời, nhưng trong đó chưa từng in bóng thế sự, nên vẫn còn rất trong sáng. Nhìn An Ninh cầm lục lạc trêu đùa con, trong lòng nàng dâng lên niềm vui vừa ấm áp vừa dịu dàng. Mong rằng đứa trẻ này sẽ được như chính cái tên của mình, cả đời bình an. Sau đó, hoàng đế băng hà, Lý Thời kế vị, An Ninh trở thành hoàng hậu, Chu Nhan cũng không còn gặp lại nàng ấy nữa. Lý Hòa thì vẫn thường đến thăm nàng, mỗi lần đến đều kể cho nàng nghe tin tức của Lý Thời, toàn là những chuyện khó khăn trên triều đình. Hắn rất vất vả, nàng biết. Chốn quan trường đấu đá ác liệt, còn nguy hiểm hơn giang hồ rất nhiều. Lý Hòa hẹn nàng đi chơi hồ vào ngày Thất Tịch, nàng đồng ý. Mấy năm nay, nàng đã nhận ra tâm ý của hắn qua vài điều nhỏ nhặt, nhưng vì tính cách hắn khá khép kín nên không nói ra, giờ thì hắn đã chủ động thổ lộ, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. "Ta rất cảm kích tâm ý của huynh, chỉ là ta không muốn ở bên huynh." Lý Hòa càng lớn càng trầm mặc, Âm u, nhưng hôm đó hắn lại nổi giận. Hắn giận tới mức hỏi dồn Chu Nhan, muốn nàng cho hắn một lý do, cuối cùng còn chỉ tay về phía hoàng cung, hỏi: "Có phải vì huynh ấy không?" Nàng tự nhận mình đã che giấu rất tốt. Chỉ là nàng không biết, nếu một người đã che giấu tâm tư của mình trong thời gian dài, thì họ rất dễ phát hiện ra người đồng bệnh tương liên. Lý Hòa vẫn luôn giả vờ hoàn hảo, như một đệ đệ tốt luôn lo lắng cho hoàng huynh. Hắn nói hắn muốn dọn dẹp chướng ngại vật cho Lý Thời, nàng liền dốc hết sức lực truyền đạt toàn bộ bản lĩnh của mình cho hắn. Nàng không tiện ra vào hoàng cung, nhưng Lý Hòa thì có thể. Nàng chỉ muốn làm một chút gì đó cho Lý Thời, khiến cuộc sống của hắn dễ dàng hơn một chút, tốt nhất là có thể hạnh phúc bình an bên An Ninh và các con. Nhưng không ngờ, tất cả những nỗ lực của nàng, cuối cùng lại trở thành lưỡi d.a.o nhọn hoắt chĩa về phía hắn. Chu Nhan biết mọi chuyện đã muộn. Sau khi hoàng hậu Thường An Ninh sinh con thứ hai thì qua đời. Nàng lén vào cung thăm Lý Thời, chàng công tử thanh cao năm xưa giờ đây đang gù lưng ngồi bên cạnh cái nôi, tay vô thức xoa xoa chiếc bội ngọc bên người vợ, ánh mắt trống rỗng. Nàng vịn tay vào cánh cửa cung, tim như thắt lại, suýt nữa thì ngã quỵ. Kỳ thực nàng chưa từng đòi hỏi gì, không cần hắn phải để ý đến nàng, không cần hắn phải biết được tấm lòng của nàng, nàng chỉ mong hắn có thể sống tốt hơn một chút thôi, vậy mà sao ông trời lại nỡ nhẫn tâm như vậy? Nàng đã lâu không gặp hắn, nhưng dung mạo của hắn vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí nàng, không thể nào quên được. Nàng rất muốn bước tới ôm lấy hắn, nhắc nhở hắn đêm hôm trong cung lạnh, nhưng nàng không có tư cách đó. Chu Nhan biết sự xuất hiện của mình không thể khiến hắn vơi đi nỗi đau buồn, đang do dự muốn quay người rời đi, thì lại phát hiện trên người hắn thoang thoảng khí đen. Hắn trúng độc! Tình Ti Miên là độc môn bí truyền của sư phụ nàng, Lý Thời lấy đâu ra chứ? Đến lúc này, Chu Nhan mới nhìn thấu tham vọng độc ác của Lý Hòa, chỉ là đã quá muộn rồi. Lý Thời biết mình trúng độc, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên cảm xúc, hỏi nàng rằng hắn còn thể sống được bao lâu nữa. Tình Ti Miên khiến người ta dần dần suy yếu, cho dù là cao thủ võ lâm cường tráng cũng khó lòng chống cự nổi, huống chi hắn lại bẩm sinh thân thể yếu? Chỉ sợ rằng cơ thể hắn sẽ ngày càng suy nhược, cuối cùng chế./t đi trong tuyệt vọng. Chu Nhan khó khăn nói với Lý Thời, Tình Ti Miên không phải là không có thuốc giải, chỉ cần hạ độc lên cơ thể đứa trẻ có chung dòng máu, sau đó dẫn độc sang đó là được. Lý Thời chưa để nàng nói hết câu đã lập tức từ chối: "Không thể được." Nàng cũng biết là không thể. Đó là con của hắn và An Ninh, là đứa trẻ mà An Ninh đã dùng tính mạng để đổi lấy, sao hắn nỡ chứ? Nàng ngồi bên cạnh Lý Thời suốt một đêm. Khi sao Mai lên cao, Lý Thời cuối cùng cũng lên tiếng. Hắn nói trong hoàng cung rất nguy hiểm, Thái hậu không phải mẹ ruột của hắn, một lòng muốn ngoại tịch nắm quyền, Đại tướng quân Ngụy Hổ lại giữ trong tay binh quyền, Lý Hòa thì giảo hoạt khôn lường, một mình hắn khó lòng bảo vệ được hai đứa con. "Trường Ninh là hoàng tử, không thể rời khỏi hoàng cung. Phương trượng thiền sư ở chùa Thiên Âm là ân sư của ta, có ông ấy ở đó, nhất định sẽ bảo vệ được Trường An." Lý Thời nhìn về phía Chu Nhan, giọng nói khàn khàn: "... Ta có thể nhờ nàng... ở bên cạnh con bé, chăm sóc con bé hay không?" Bình minh ló dạng, một tia nắng chiếu vào mắt nàng, như hạt vàng rơi xuống nền gạch lạnh lẽo, cuốn theo khói bụi, sau đó biến mất không tăm tích.^^ Nàng nói: "Người đã phó thác, ta không dám chối từ." Chu Nhan dọn dẹp sạch sẽ dấu vết của mình, giả vờ như không biết chuyện gì, rủ Lý Hòa đến hồ Dao Quang ăn một bữa. "Giống hệt như năm xưa." Lý Hòa cười nâng chén với nàng, một hơi uống cạn ly rượu nàng đưa. Trong rượu có tẩm Tình Ti Miên. Sau đó nàng đến ở ẩn tại núi sau chùa Thiên Âm, sống ở đó chín năm. Lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Thủy, tâm trạng của Chu Nhan vô cùng phức tạp. Hôm đó trời mưa to, con bé Lý Trường An kia không nghe lời, nhất quyết chạy ra ngoài. Lúc về lại dắt theo một tiểu tử toàn thân đầy máu, cuống cuồng bảo nàng cứu người. Nàng vốn cũng đang buồn chán, bèn đồng ý ra tay. Nhưng khi bắt mạch cho hắn, nàng lại phát hiện ra trên người hắn có Tình Ti Miên. Năm đó, sau khi phát hiện mình trúng độc, Lý Hòa đã từng tìm đến nàng, nhưng nàng lại biến mất không dấu vết, khiến hắn không thể tìm thấy. Tình Ti Miên rất khó chế, nàng chỉ chế được ba liều, Lý Hòa đã lấy đi hai liều, liều còn lại nàng đã dùng để hạ độc hắn ta. Lý Hòa bị nàng hạ độc, đoạn tuyệt đường con cái, không thể có con nữa. Vậy thì loại độc trên người đứa trẻ này lấy đâu ra, thân phận của nó là gì, không cần nói cũng biết. Lý Hòa biết được có thể chuyển độc, nên đã có quyết định hoàn toàn khác với Lý Thời. Lẽ ra nàng nên g.i.ế.c chế./t đứa trẻ này ngay lập tức, khiến Lý Hòa tuyệt vọng, nhưng con bé Lý Trường An kia... lại ngốc nghếch giống hệt nàng năm xưa. Chu Nhan nói với nó, có những đứa trẻ vừa sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, sống cũng không ra sống, chế./t cũng không xong, chi bằng chế./t đi cho rồi. Nhưng Lý Trường An lại thương hắn, cầu xin Chu Nhan cứu hắn. Nó nói: "Sư phụ cứu huynh ấy đi, bất kể huynh ấy có phải người xấu hay không, sau này huynh ấy chỉ cần sống tốt cho bản thân mình là được."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Vô Tự

Số ký tự: 0