Bia Vô Tự

Hoàng đệ không...

Khuyết Danh

2025-03-04 05:42:42

Lúc ta đến hoàng cung, mặt trời đã ngả về tây, vội vàng chạy đến Trường Tín cung của hoàng đệ, vì đi gấp nên trên mặt cũng chưa kịp trang điểm. Hoàng đệ và Khang Hòa đang đợi ta trong cung, thấy ta đến, cả hai đồng loạt đứng dậy: "Hoàng tỷ." Sau khi đồng thanh cất tiếng, cả hai đều sững người, nhìn nhau, hoàng đệ hừ lạnh một tiếng, lên tiếng trước: "Hoàng tỷ đến rồi." Ta mỉm cười, lấy khăn tay lau mồ hôi: "Đêm qua Ngụy Thừa mời ta du ngoạn, nên hôm nay dậy muộn." Nói đến đây, Khang Hòa lên tiếng: "Hoàng tỷ còn chưa biết, đêm qua Ngụy Thừa bị người ta phát hiện ngã gục trên thuyền hoa nhà hắn, hạ thân bị trọng thương, nghe nói sau này e là..."... Ta quay đầu nhìn Hàn Thủy một cái, ra tay thật nặng a. Hoàng đệ thấy sắc mặt ta kỳ lạ, bèn hỏi nguyên do. Ta bèn đem chuyện đêm qua Ngụy Thừa hạ dược ta kể lại đầu đuôi. Hoàng đệ nghe xong tức giận vô cùng, rút kiếm muốn đi c.h.é.m tên khốn kiếp kia, ta còn chưa kịp ngăn cản, Khang Hòa đã đứng dậy, giữ lấy tay hắn: "Bệ hạ thận trọng." Hoàng đệ sững người, hoàn hồn lại, tức giận ném kiếm xuống đất, nghiến răng nghiến lợi: "Cứ đợi đấy!" Đột nhiên hắn như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn ta: "Hoàng tỷ trúng độc..." Ánh mắt hắn dừng lại trên cổ ta, sắc mặt trong nháy mắt trở nên u ám khó đoán, hất tay áo ngồi xuống: "Không sao là tốt rồi." Ta khó hiểu sờ sờ cổ mình, dùng ánh mắt dò hỏi Khang Hòa, chẳng lẽ đêm qua sau khi ta rời đi, bọn họ xảy ra mâu thuẫn gì sao? Khang Hòa mỉm cười lắc đầu. Không cãi nhau với Khang Hòa là tốt rồi, đứa nhỏ này tính tình thất thường, ta chỉ sợ nó chọc giận Khang Hòa. Ta chậm rãi uống cháo, rốt cuộc cũng có thời gian suy nghĩ đến chuyện của Ngụy Thừa, chuyện đêm qua là hắn có lỗi trước, ta không so đo với hắn đã là rộng lượng lắm rồi, Đại tướng quân chắc chắn sẽ không công khai đối đầu với ta, nhưng khó tránh khỏi việc sẽ âm thầm ra tay trả thù. Xem ra chuyện đưa Ngụy Lân vào cung phải mau chóng thực hiện, Ngụy Hổ không còn nhiều quân cờ trong tay, Ngụy Thừa đã phế rồi, hy vọng phần lớn đều đặt vào người Ngụy Lân, mà nàng ta vào cung rồi, chúng ta cũng dễ dàng khống chế Ngụy Hổ hơn. Hôm nay vốn không có việc gì quan trọng, ta chỉ muốn xem hoàng đệ và Khang Hòa ở chung thế nào, bàn bạc xong chuyện Ngụy Lân vào cung, ăn cơm xong lại cảm thấy mệt mỏi, bèn cáo từ hoàng đệ hồi phủ. Nào ngờ mới về phủ được một lúc, trong cung đã phái người đến mời: "Hoàng hậu nương nương cho mời Trưởng công chúa vào cung, bệ hạ nổi trận lôi đình, đập phá Trường Tín cung tan nát hết cả, nương nương khuyên can không được." Ta bất đắc dĩ, đành sai người đi lấy kẹo hồ lô bọc đường mà ta đã làm sẵn, rồi lên xe ngựa vào cung. Hoàng đệ quả nhiên là tức giận thật rồi, Trường Tín cung tan hoang một mảnh, lúc này hắn đang quỳ gối trên giường, thở hổn hển. Trong lòng ta thầm nghĩ, vẫn luôn để hắn giả vờ yếu đuối, tuy hắn không hề yếu đuối, nhưng dù sao cũng chưa từng rèn luyện qua, nhìn gầy gò ốm yếu, so với thân hình cao lớn của Hàn Thủy thì kém xa, chờ sau này triều chính ổn định rồi, phải để hắn luyện tập nhiều hơn mới được. Khang Hòa đứng bên cạnh hoàng đệ, đang cầm khăn vải băng bó vết thương cho hắn. Ta giật mình hỏi: "Bị thương rồi?" Hoàng đệ: "Hừ!" Khang Hòa dịu dàng nói: "Không sao, lúc ném bình hoa không cẩn thận bị đứt tay, nếu hoàng tỷ không đến, đợi đến ngày mai vết thương chắc cũng tự lành rồi." Hoàng đệ bị Khang Hòa chặn họng, nghẹn lời không nói được gì, tức giận nói: "Chuyện của trẫm, nàng đừng xen vào!" Khang Hòa thản nhiên nói: "Long thể bệ hạ há có thể bị thương, chăm sóc bệ hạ là bổn phận của thần thiếp." Nói xong, không cho hắn phản kháng, nắm lấy cổ tay hắn, cẩn thận băng bó vết thương. Hoàng đệ giãy giụa, không rút tay về được, cảm thấy mất mặt, bèn hất mặt lên, không thèm nhìn ta: "Hoàng tỷ đến đây làm gì?" Ta mỉm cười, đưa kẹo cho cung nữ: "Vừa rồi thấy đệ ăn không được bao nhiêu, là do đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Hôm trước tỷ tự tay làm kẹo bọc đường, Trường Ninh cùng ăn với tỷ nhé?"^^ Hoàng đệ liếc ta một cái, nửa ngày sau mới nói: "Là tỷ tự tay làm sao?" "Đương nhiên rồi." "Vậy... Vậy trẫm miễn cưỡng ăn một chút vậy." Ừm, đã chịu xuống nước là được rồi. Ta liếc mắt nhìn Khang Hòa, thấy nàng mím môi nhịn cười, bất đắc dĩ nói: "Nguyệt Nhi cũng ăn một chút nhé?" Sắc mặt Khang Hòa lập tức rạng rỡ hẳn lên: "Đa tạ hoàng tỷ." Hai người này, sao đều giống hệt như trẻ con vậy. 19 Sau khi hoàng đệ đại hôn, ta về cung ở một thời gian. Mấy năm nay, hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng khiến không ít người phải dè chừng, nay đã thành hôn, chắc chắn sẽ bị xem như người trưởng thành thực sự, ta không khỏi lo lắng cho hắn. Màn đêm trong cung vẫn tịch mịch như vậy, nhưng không còn lạnh lẽo như trước nữa, bởi vì dù đêm tối bao trùm, cũng chỉ là tấm màn che giấu những đêm hoang đường của ta và Hàn Thủy. Từ sau khi chúng ta vượt qua ranh giới mong manh ấy, Hàn Thủy không còn trốn tránh ta nữa, ban đầu tuy có chút vụng về, nhưng qua mỗi lần “khám phá”, hắn cũng dần trở nên thành thạo. Là ta đã kéo hắn xuống trần gian, đến sau này, hắn càng ngày càng thuần thục, còn ta thì chìm đắm trong mật ngọt, chế./t đi sống lại vô số lần. Hàn Thủy đã học được cách điều chế son phấn, cũng biết cách dỗ dành ta. Hắn sẽ thoa son lên n.g.ự.c ta, trêu chọc đến khi ta toàn thân căng cứng, rồi lại cố ý bắt ta phải khóc lóc cầu xin mới chịu ban phát cho ta sự khoan khoái. Ban ngày, hắn là thanh chủy sắc bén nhất trong tay ta, giúp ta loại bỏ những kẻ đáng chế./t, còn ban đêm, hắn lại cùng ta hưởng thụ niềm hoan lạc trên giường. Ta thích gọi tên hắn bằng giọng điệu nức nở, để rồi bị hắn chặn môi, cướp đi thanh âm, mỗi lần như vậy, ta đều tan chảy thành dòng suối, còn hắn thì luôn kìm nén hơn ta, cũng chính vì thế mà ta càng yêu thích tiếng thở dốc khó kìm chế của hắn mỗi khi động tình. Có lúc ta nghĩ, cho dù hắn không thể quang minh chính đại đứng bên cạnh ta thì đã sao? Hoàng đệ dần trưởng thành, từng chút một nắm lại quyền lực trong triều, còn ta ẩn mình sau long ỷ, cùng Hàn Thủy dọn dẹp chướng ngại vật cho hắn. Có thể bảo vệ người trong lòng bình an vô sự, vậy là đủ rồi. Chỉ là dạo gần đây, hoàng đệ thường nhắc đến Lâm Tu. Trong kỳ thi khoa cử lần thứ hai, hoàng đệ đã nới rộng hạn ngạch, cho phép cả con em dòng dõi thế gia được tham gia, Lâm Tu quả không hổ danh con cháu nhà họ Lâm, thi đỗ Trạng nguyên, nay đã làm quan trong triều được một năm, trải qua nhiều phen tôi luyện, càng thêm từng trải, rất được hoàng đệ coi trọng. Một hôm, hoàng đệ cho mời ta đến ngự thư phòng bàn chuyện, đến nơi, ta lại nhìn thấy Lâm Tu mặt đỏ bừng. Lâm Tu thấy ta, giật mình lùi về sau mấy bước như chim sợ cành cong, vội vàng cáo lui với hoàng đệ rồi vội vàng rời đi. Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhướn mày nhìn hoàng đệ: "Có chuyện gì vậy?" Hoàng đệ cười nói: "Hoàng tỷ, Lâm Tu hôm nay đến cầu xin trẫm ban hôn cho hắn." Tim ta khẽ run lên, thản nhiên hỏi: "Là tiểu thư nhà nào vậy?" "Hắn cầu xin hoàng tỷ." Thấy ta không có phản ứng gì, hoàng đệ đi vòng qua bàn, đến trước mặt ta: "Lâm Tu xuất thân thế gia, lại là Trạng nguyên, tương lai chắc chắn vô hạn..." Ta vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo cho hắn: "Ta không có ý với hắn." "Vậy Lưu thị lang? Tiêu Thượng thư?" Hắn có vẻ sốt ruột. "Trường Ninh, đệ sốt sắng gả tỷ đi như vậy sao?" Ta cắt ngang lời hắn. Hoàng đệ tức giận trừng mắt nhìn về phía sau ta một cái, hất tay áo ngồi xuống: "Là trẫm nóng vội rồi, bọn họ lớn tuổi như vậy, sao xứng với hoàng tỷ chứ?" "Hoàng tỷ cứ yên tâm, trẫm nhất định sẽ tìm một nam tử tốt nhất trên đời này gả tỷ đi." Ta bật cười: "Tiểu tử này, tỷ tự biết tính toán, đệ đừng lo lắng nữa. Ngược lại là đệ, phải sống hòa thuận với Khang Hòa, đừng bắt nạt người ta." Nghe ta nhắc đến Khang Hòa, sắc mặt hoàng đệ sa sầm: "Tự dưng nhắc đến nàng ta làm gì! Đúng là người ngoài!" Ta buồn cười, mới thành thân được mấy tháng mà đã cãi nhau rồi sao? Khang Hòa tính tình trầm ổn, nhất định là hoàng đệ giở tính trẻ con rồi. "Tuy là tỷ nhờ nàng ấy chăm sóc đệ, nhưng dù sao nàng ấy cũng nhỏ hơn đệ nửa tuổi, đệ nên nhường nhịn nàng ấy một chút." "Hoàng tỷ! Sao tỷ lúc nào cũng bênh vực người ngoài vậy?" Hôm đó, hoàng đệ giận dữ hét lên với ta một câu, sau đó không thèm để ý đến ta nữa, nói là mình phải xử lý công việc, đẩy ta ra khỏi ngự thư phòng, còn hung dữ bổ sung một câu: "Ngươi tránh xa tỷ tỷ của ta ra!" Ta rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề, thì ra là hắn nhìn Hàn Thủy không vừa mắt?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Vô Tự

Số ký tự: 0