Hoàng Tự
Khuyết Danh
2025-03-04 05:42:42
"Làm sao bây giờ hả Hàn Thủy, tiểu đệ tử của chàng hình như không thích chàng rồi." Ta mỉm cười nhìn Hàn Thủy đang ngồi bên cửa sổ điều chế son phấn cho ta. "Vậy thì phải cố gắng hơn nữa ở trên người tỷ tỷ của hắn." Hàn Thủy thản nhiên liếc ta một cái, câu nói ra lại khiến ta nghẹn họng. So với trước đây, giờ hắn nói nhiều hơn hẳn, đôi khi còn thẳng thắn đến mức khiến ta ngượng ngùng, cứ như thể hai chúng ta đã đổi vai cho nhau vậy, hắn tấn công, ta phòng thủ. Ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu yếu ớt: "Chàng tốt nhất nên nhớ kỹ lời mình đã nói, trong lòng chỉ được phép có mình ta." Hàn Thủy đặt hộp son xuống, dang rộng vòng tay về phía ta. Ta đặt tay vào lòng bàn tay hắn, thuận thế ngã vào lòng hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn. Hắn cầm cây cọ nhỏ thoa lên môi ta, tỉ mỉ tô vẽ theo đường cong đôi môi ta. Ta cảm thấy hơi ngứa ngứa, bèn nắm lấy tay hắn không cho hắn động đậy. Hắn nhìn chằm chằm vào môi ta một lúc, sau đó cúi xuống hôn ta. Hàn Thủy sau khi đã thông suốt quả nhiên giống như được khai thông kinh mạch, ta nhân lúc hít thở, cố gắng nói: "Biết thế này, ta đã..." "Nàng hối hận rồi sao?" Hắn ngậm lấy dái tai ta, khẽ cắn. Ta cứng miệng: "Ta đã sớm hạ dược chàng rồi, ưm..." Hắn trừng phạt véo nhẹ vào đùi ta một cái, trêu chọc nói: "Trường An, lát nữa đừng khóc." "Ưm..." Lại là một đêm không mộng mị. 20 Tháng mười đến, lá bạch quả phủ kín hoàng thành, theo gió thu đuổi nhau. Tâm trạng ta tốt chưa từng thấy, nhưng hoàng đệ dạo gần đây lại trở nên có phần tàn nhẫn, liên tiếp trừng trị rất nhiều tham quan trong triều, đều là người phe phái của Nhiếp chính vương, khí thế mạnh mẽ khiến người khác không kịp trở tay. Nhiếp chính vương rốt cuộc cũng nhận ra điều bất thường, muốn ra tay áp chế, nhưng người có thể dùng trong triều cũng chẳng còn bao nhiêu, vài lần thử thăm dò đều bị hoàng đệ chặn đứng, nhất thời khó lòng lay chuyển, lại thêm một Đại tướng quân âm hiểm đang rình rập, đối đầu với hắn trên mọi mặt trận. Đại tướng quân sốt sắng muốn đưa Ngụy Lân vào cung, nhiều lần nhắc đến trước mặt ta, ta cố ý tỏ vẻ bất đồng quan điểm với hoàng đệ, lần lữa mãi không chịu đồng ý. Cho đến khi trong cung truyền ra tin đồn đế - hậu bất hòa, nói rằng bệ hạ nhiều lần tỏ thái độ lạnh nhạt với hoàng hậu, thậm chí lúc cùng Đại tướng quân xem tướng sĩ tỷ thí cưỡi ngựa b.ắ.n cung còn lớn tiếng bàn luận: "Trước đây trẫm luôn cho rằng nữ tử nhu mì, dịu dàng là tốt, nào ngờ người trầm mặc ít nói lại nhàm chán đến thế, không bằng nữ nhi của Đại tướng quân ngươi, vừa xinh đẹp lại vừa dũng mãnh." Cứ như vậy, việc đưa Ngụy Lân vào cung coi như được quyết định, chọn ngày lành tháng tốt, dùng lễ nghi long trọng nhất rước nàng ta vào cung, cùng lúc đó còn có mấy vị tiểu thư khuê các khác. Ngụy Lân vừa vào cung đã được phong làm phi, hiệu là Trân. Trân, nghĩa là trân quý, cao sang. Danh hiệu này khiến cho Đại tướng quân càng thêm kiêu ngạo, vênh váo tự đắc, trên triều đình có phần lấn át cả Nhiếp chính vương, còn Ngụy Lân thì dựa vào sự sủng ái của hoàng đệ mà tác oai tác quái trong hậu cung, hoàn toàn không coi Khang Hòa ra gì. Hoàng đệ vô cùng chán ghét Ngụy Lân, thà đến Khánh Hòa cung còn hơn là phải gặp mặt nàng ta, nhưng vì đại cục, hắn phải diễn kịch rất vất vả, cả ngày phải ân ân ái ái, tình chàng ý thiếp với Ngụy Lân, chỉ cần nhắc đến nàng ta là hắn lại thấy buồn nôn. Hắn nhất quyết không chịu động phòng với Ngụy Lân, ta hết cách, đành phải điều chế một loại thuốc mê, cứ đến tối lại cho người lén bỏ thuốc mê vào hương liệu của Ngụy Lân, khiến nàng ta ngủ mê man. Cũng may là cô nương này chưa từng trải sự đời, cũng chẳng biết nam nữ hoan ái là gì, nên mấy tháng sau, khi được chẩn đoán có thai còn vô cùng đắc ý, nghe nói còn cố tình đến Khánh Hòa cung khoe khoang. Chúng ta tạm thời ngăn cản người của Ngụy Hổ vào cung thăm dò, tránh để lộ sơ hở, lại cho Ngụy Lân uống thuốc để cắt kinh nguyệt hàng tháng, nhưng việc không mang thai, đợi thêm mấy tháng nữa chắc chắn sẽ không thể giấu diếm được nữa, huống hồ Ngụy Lân cũng không phải kẻ ngốc. Ta đang đau đầu không biết nên giải quyết đứa trẻ không có thật này như thế nào để thực hiện kế hoạch tiếp theo, thì Ngụy Lân đã tự mình bày trò ngu xuẩn. Ngụy Lân vốn kiêu ngạo, luôn khinh thường xuất thân của Khang Hòa, thường xuyên buông lời chế giễu trong cung, Khang Hòa nhiều lần nhẫn nhịn, cho đến khi Ngụy Lân ở bữa tiệc tất niên chế giễu phụ thân nàng ấy là Tĩnh An vương, lúc này nàng ấy mới thật sự nổi giận, hất tay áo hất đổ cả mâm rượu và thức ăn vào người Ngụy Lân. Ngụy Lân hét lên một tiếng rồi ngã xuống, ôm bụng kêu đau, một đám người nháo nhào đưa nàng ta về cung, sau đó nàng ta được ngự y chẩn đoán và nhận được một tin “sét đánh”: đứa bé không còn nữa. Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ, Đại tướng quân là người đầu tiên định thần lại, tức giận mắng chửi hoàng hậu ghen tuông, độc ác, đám người phe cánh của hắn cũng nhân cơ hội này đồng loạt quỳ xuống, thỉnh cầu hoàng đệ trừng trị hoàng hậu. Hoàng đệ nhân cơ hội này ban chiếu thư, phạt Khang Hòa cấm túc, lại an ủi Ngụy Lân một phen, đồng thời để bù đắp tổn thất cho Đại tướng quân, đồng ý cho hắn đưa con gái thứ hai là Ngụy Hà vào cung. Nói là cấm túc hoàng hậu, nhưng theo như lời Dương Việt truyền lại, các quan viên đều cho rằng đây chỉ là biện pháp tạm thời, đợi ngày con gái nhà họ Ngụy sinh hạ hoàng tử, chính là lúc phế hậu. Trong mắt bọn họ, hành động lần này của hoàng thất chính là đã quyết tâm liên hôn với Đại tướng quân, đứng về một phe để đối phó với Nhiếp chính vương. Ngụy Lân nằm mơ cũng không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển như vậy, ban đầu nàng ta chỉ muốn lợi dụng việc mang thai để chèn ép Khang Hòa, nào ngờ lại xảy ra cơ sự này. Chỉ là, cái thai của nàng ta vốn là giả, chẳng qua là do ngự y cho uống một bát thuốc, nói sảy là sảy sao?^^ Ngụy Lân vốn kiêu căng, ngỗ ngược quen rồi, sao có thể chấp nhận việc muội muội vào cung tranh giành sủng ái, khóc lóc, làm ầm ĩ không thôi, nhưng đã chẳng còn ai quan tâm đến cảm nhận của nàng ta nữa rồi. Đối với Đại tướng quân, con gái nào được sủng ái cũng không quan trọng, chỉ cần sinh hạ được hoàng tử có dòng m.á.u nhà họ Ngụy là được, còn chúng ta muốn lợi dụng, tính toán hắn, cũng chỉ quan tâm đến thân phận con gái nhà họ Ngụy mà thôi. Chỉ có Ngụy Lân là ngu ngốc, chỉ là một quân cờ chính trị mà cũng không biết thân biết phận, sau khi về cung chỉ biết khóc lóc, mắng chửi om sòm. Vào một buổi sáng sớm, Ngụy Hà tiến cung. Vì lý do vào cung của nàng ta không được quang minh chính đại cho lắm, nên cũng không tổ chức rình rang, nhưng hoàng đệ vẫn dành cho nàng ta sự vinh hiển ngang bằng với Ngụy Lân, sắc phong làm Chiêu phi. Hoàng đệ còn đích thân đến cung của Ngụy Hà để đón nàng ta, cùng nàng ta đến dự lễ sắc phong, thậm chí còn nắm tay nàng ta, dịu dàng nói: "Tâm ý của trẫm dành cho nàng, sáng như trăng trên trời." Ngụy Hà nghe vậy, ngượng ngùng đỏ mặt. Cảnh tượng này truyền đến tai Ngụy Lân, lại khiến nàng ta được phen náo loạn. "Con ta thì mất rồi, vậy mà ả ta lại nhân cơ hội này vào cung tranh giành sủng ái với ta?" Cung nữ ta cài bên cạnh Ngụy Lân truyền lời oán trách của nàng ta cho ta. Ta đang ngồi trong Khánh Hòa cung, ung dung thưởng trà: "Tính tình vẫn nóng nảy như vậy." Khang Hòa đang ngồi thêu áo, dịu dàng nói: "Gần đây trời trở lạnh, tỷ tỷ thử áo ngủ ta may xem." Ta đỡ trán: "Nguyệt Nhi, muội mà dành một nửa tâm tư dành cho ta cho Trường Ninh, thì hai người đã không đến nông nỗi này rồi." Khang Hòa cau mày: "Ta biết chừng mực, trước mặt người ngoài chưa từng tỏ thái độ khinh thường hắn." "Nàng dám khinh thường trẫm?!" Giọng nói giận dữ của hoàng đệ từ ngoài điện truyền đến. Ta quay đầu lại thì thấy hắn đang cầm trên tay một chiếc lò sưởi nhỏ nhắn, tinh xảo, vừa đi vừa lắc lư đến trước mặt Khang Hòa: "Trời lạnh như vậy mà cũng không biết đốt than, may mà trẫm nhớ đến muội là nữ nhi yếu đuối, nên cố ý tìm cho muội một chiếc lò sưởi!" "..." Khang Hòa nhìn chiếc lò sưởi, vẻ mặt phức tạp: "Bệ hạ quên là chính mình ra lệnh cấm cung cấp than sưởi cho cung của ta rồi sao?" Hoàng đệ: "..." Đúng là oan gia ngõ hẹp. Ta thấy Khang Hòa từ nhỏ đến lớn luôn trầm ổn, điềm tĩnh, vậy mà cứ gặp phải hoàng đệ là lại bị lây bệnh, hễ cãi nhau với hắn là miệng lưỡi lại sắc bén hơn ngày thường, đúng là bó tay. Ta đưa tay kéo hoàng đệ lại, không cho hắn trừng mắt nhìn Khang Hòa nữa: "Nguyệt Nhi không phải nữ nhi yếu đuối, ngược lại là đệ, xem chừng sắp đổ bệnh rồi đấy. Ngụy Hà cũng vào cung được một thời gian rồi, cho người chuẩn bị kiểm tra xem có hỷ sự gì chưa đi." Nửa tháng sau, Ngụy Hà được chẩn đoán có thai, cùng lúc đó, hoàng đệ lại lâm bệnh. Sủng phi có thai, hoàng đế bệnh nặng. Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp triều đình. Dương Việt, Trịnh Nhân Quân, Lâm Tu tất nhiên là án binh bất động, âm thầm quan sát động tĩnh của những kẻ có ý đồ bất chính. Còn phe phái của Nhiếp chính vương và Đại tướng quân thì đều như ngồi trên đống lửa. Xưa nay, hoàng đế băng hà sớm, nếu để lại long thai, thì không thể tránh khỏi việc ấu đế đăng cơ, mẫu phi cùng ngoại thích nắm quyền. Lúc này, phe cánh của Nhiếp chính vương bắt đầu hoang mang, lo sợ, nỗi sợ hãi này càng dâng cao sau khi Thái y chẩn đoán Ngụy Hà mang thai con trai. Đại tướng quân dựa vào uy thế này, ra tay đánh úp Nhiếp chính vương, dùng thủ đoạn tàn nhẫn, c.h.é.m đứt cánh tay đắc lực của hắn. Chỉ mới mang thai đã như vậy, không khó để tưởng tượng, nếu Đại tướng quân nắm trong tay ấu đế, người đầu tiên hắn không tha cho chính là kẻ thù truyền kiếp - Nhiếp chính vương. Vì vậy, Nhiếp chính vương nhất định sẽ tìm cách để phá giải thế cờ hiện tại. Bất kể hắn muốn đối phó với Đại tướng quân như thế nào, ta đều sẽ ra tay tiếp thêm cho hắn một tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro