Phản công
Khuyết Danh
2025-03-04 19:01:11
Tiểu thiếp được Đại tướng quân sủng ái nhất, dạo gần đây rất biết cách lấy lòng hắn, mỗi lần ân ái xong đều chưa đủ, còn đặc biệt sai người chuẩn bị rượu nhung hươu, đủ mọi chiêu trò. "Lão gia, nghe nói thiếu gia dạo gần đây u uất, chán nản lắm? Chẳng những thường xuyên lui tới chốn thanh lâu, mà còn..." Đại tướng quân người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, con gái trong cung được sủng ái, lại sắp sinh hạ long tử, nhìn tiểu thiếp xinh đẹp, yêu kiều trước mặt, lại nghĩ đến đứa con trai bất tài, trong lòng tràn đầy tự hào, cười ha hả nói: "Đừng nhắc đến đứa vô dụng đó nữa, không bằng ái thiếp sinh cho ta thêm đứa con trai khỏe mạnh đi!" Tiểu thiếp nghe vậy, ánh mắt long lanh, lả lơi kéo thắt lưng hắn, kéo hắn lên giường, sau đó lén bỏ thuốc vào rượu, ân ái mặn nồng. Liên tục một tháng sau, Đại tướng quân rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, vào một buổi sáng, hắn phun ra một ngụm máu, từ đó sức khỏe sa sút, không thể gượng dậy nổi. "Hôm nay bắt đầu nôn ra m.á.u sao?" Ta đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Thuốc ngươi bỏ vào không có tác dụng nhanh như vậy." Tiểu thiếp của Đại tướng quân cung kính đứng trước mặt ta, cúi đầu đáp: "Bẩm điện hạ, nô tỳ sợ khiến Ngụy Hổ nghi ngờ, nên không dám ngày nào cũng bỏ thuốc." Nói như vậy, là có người khác nhúng tay vào rồi. Ta vẫn luôn suy nghĩ, kẻ hạ độc vào thức ăn năm đó rốt cuộc là Nhiếp chính vương hay là Đại tướng quân, xem ra, bây giờ đã có đáp án rồi. Có vẻ như Nhiếp chính vương cũng hạ độc Đại tướng quân. Chỉ là, độc dược năm đó được chế tạo vô cùng tinh vi, xảo diệu, nói như vậy, chẳng lẽ hắn am hiểu về độc dược sao? "Ngươi cứ tiếp tục ở bên cạnh Ngụy Hổ, cho hắn uống thuốc giải độc, đừng để hắn chế./t quá nhanh." "Điện hạ yên tâm, hiện tại phủ tướng quân không có ai, Ngụy Hổ sai ta ở bên cạnh hầu hạ, ta sẽ để mắt đến hắn." Bây giờ vẫn chưa phải lúc để Đại tướng quân chế./t, tuy rằng Nhiếp chính vương đã thất thế, nhưng ta vẫn muốn giữ hắn lại để kiềm chế Đại tướng quân. Chỉ là, Nhiếp chính vương Lý Hòa này... Ta muốn đích thân đến phủ Nhiếp chính vương một chuyến. Khối u ác tính này đã tồn tại trong lòng ta và hoàng đệ quá lâu rồi, đã đến lúc phải nhổ bỏ nó đi! ^^21 Nội gián ta cài vào phủ Nhiếp chính vương không thâm nhập được vào nội viện của hắn, nhưng cũng tìm hiểu được một tin tức khả dụng - Nhiếp chính vương mỗi khi trăng tròn đều không cho phép bất kỳ ai đến gần viện của hắn, hơn nữa sáng sớm hôm sau khi người hầu vào dọn dẹp đều thấy rất nhiều đồ vật bị vỡ nát. "Chẳng lẽ hắn ta là yêu quái, mỗi khi trăng tròn đều sẽ hiện nguyên hình?" Ta thốt ra lời phỏng đoán vô căn cứ của mình. Hàn Thủy im lặng nhìn ta, vẻ mặt khó tả: "Chuyện này rất kỳ quái, để ta đi một mình là được rồi, nàng ở phủ đợi tin của ta." "Không được, đã kỳ quái như vậy, ta càng phải đi cùng, nhỡ đâu chàng gặp nguy hiểm thì sao?" Ta phản bác hắn, "Hơn nữa, không phải hai chúng ta đi, mà là tất cả mọi người cùng đi. Ta đã bàn bạc với Trường Ninh rồi, thế lực của Nhiếp chính vương trong triều gần như đã bị chúng ta dọn dẹp sạch sẽ, lần này nhất định phải dồn hắn vào chỗ chế./t." "Giết hắn, một mình ta là đủ rồi." Lần này, Hàn Thủy tỏ ra cực kỳ cứng rắn, ta rất khó hiểu, võ công của hắn cao cường, ta chưa từng hoài nghi, nhưng Nhiếp chính vương lại am hiểu độc thuật, trước mặt độc dược, cho dù võ công cao cường đến đâu cũng có thể mất mạng, ta không yên tâm. Hơn nữa lần này chúng ta dùng kế sách quang minh chính đại, lòng lang dạ sói của Nhiếp chính vương cả triều đều biết, hoàng đệ đã nhẫn nhịn đủ rồi, đường đường chính chính bắt giữ hắn còn hơn là ám sát, cũng coi như là một lời cảnh cáo cho những kẻ khác. "Hai ngày nữa là đến ngày trăng tròn rồi, chàng đừng lo lắng, lần này nói không chừng còn chẳng cần chàng phải ra tay." Dù sao thì cấm quân trong tay hoàng đệ cũng không phải để trưng cho đẹp. Hàn Thủy im lặng lau chùi binh khí, dáng vẻ dịu dàng gần đây khó khăn lắm mới có được lại biến mất không còn tăm hơi, cho dù ta có trêu chọc hắn thế nào, hắn cũng không có phản ứng gì, sắc mặt u ám vô cùng. Ta biết hắn không đồng ý, nhưng ta sẽ không nhượng bộ, bởi vì phản ứng của hắn quá mức khác thường. Hàn Thủy không biết rằng, mỗi khi hắn có tâm sự, hắn sẽ vô thức lau chùi binh khí. Trong lòng ta dâng lên dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn cần phải xác nhận thêm. Dù là vì chuyện công hay chuyện tư, ta nhất định phải đến phủ Nhiếp chính vương một chuyến. Chỉ là ta không ngờ rằng, Hàn Thủy lại đi trước ta một bước. Rõ ràng thời cơ thăm dò tốt nhất vẫn chưa đến, rõ ràng phải đợi đến lúc trăng tròn, ta không hiểu tại sao hắn lại nóng lòng như vậy. Điều khiến ta càng thêm lo lắng chính là, Hàn Thủy sau khi rời đi, cả đêm không trở về. Không phải là ta chưa từng phái hắn đi thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng những lần đó, ta đều có chuẩn bị hậu chiêu, sắp xếp người ứng cứu, chỉ duy nhất lần này, ta hoàn toàn không biết tình hình của hắn ra sao, ngoài lo lắng thì không thể làm gì khác. Gian tế của ta cũng không điều tra được tin tức gì về Hàn Thủy. Nếu hắn không sao, hẳn là đã sớm quay về rồi, nếu đã xảy ra chuyện... Ta nhất định phải đi cứu hắn. Đến ngày trăng tròn, ta rốt cuộc cũng không thể đợi thêm được nữa, quyết định tự mình đến phủ Nhiếp chính vương điều tra. Ta mượn ám vệ từ các thế gia, mang theo bản đồ do gian tế cung cấp, lẻn vào phủ Nhiếp chính vương. Sau khi vào phủ, chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm đi tìm Nhiếp chính vương, một nhóm đi tìm Hàn Thủy. Trong phủ vô cùng yên tĩnh, nhưng ám vệ canh gác rất nghiêm ngặt, ta không muốn đánh rắn động cỏ, nên phải vòng vo một hồi lâu mới tránh được bọn chúng. Sau khi lần mò trong bóng tối một lúc lâu, một ám vệ khinh công cực kỳ lợi hại ra hiệu cho ta, hắn đã tìm thấy Hàn Thủy, đang bị giam trong một địa lao. Đã rất nhiều năm rồi, ta chưa từng thấy Hàn Thủy chật vật như vậy. Hắn bị trói bằng xích sắt, trên người đầy vết thương, dưới chân là vũng m.á.u đã khô, m.á.u tươi vẫn đang nhỏ giọt từ cổ tay hắn, hòa vào vũng máu, tạo thành một dòng chảy mới. Ta nghiến răng, rút thanh chủy thủ màu đen bên hông ra, định chặt đứt xích sắt, nhưng lại nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười the thé: "Trưởng công chúa đừng phí sức nữa, đó là huyền thiết đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro