Ông cụ Diệp
Thanh Hương Mộc
2025-03-11 02:00:13
Chung Tịch liếc nhìn Trương chưởng quầy, chậm rãi nói: “Đến cả người nhà mà Chung Hoài còn hại được, ngươi cảm thấy y sẽ tốt bụng cứu một người xa lạ sao? Sau khi chuyện đã thành, kẻ biết được nhiều bí mật lớn như ngươi, ngươi nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho ngươi, buông tha cho vợ con của ngươi, để lại tai hoạ ngầm sao?”Sắc mặt Trương chưởng quầy hết xanh lại trắng, trông vô cùng khó coi. Đúng vậy, người mà ngay cả người nhà cũng có thể hạ độc, sẽ tốt bụng cứu vợ con của mình sao? Thậm chí có khi ngay cả việc ngựa bị hoảng sợ kia cũng là kế hoạch do một tay y dựng nên. Nghĩ đến đây, trái tim Trương chưởng quầy như rơi vào trong hầm băng, không còn chút độ ấm nào.“Nhị công tử, ngài muốn biết điều gì tiểu nhân đều nói cho ngài, cầu xin ngài đừng ra tay với vợ con của tiểu nhân.” Trương chưởng quầy quỳ dưới đất vừa dập đầu vừa nói.Chung Tịch chậm rãi nói: “Tất cả những hành động của ngươi và Chung Hoài, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, kể hết cho ta nghe.”“Đại công tử, không, Chung Hoài sai tiểu nhân loại bỏ hết những người trung thành với Chung lão gia, sau đó mua chuộc không ít người trong cửa hàng. Ngoài ra, cách đây không lâu Chung Hoài còn chiếm đoạt một số tiền công quỹ, nhưng mấy ngày trước nhị công tử kiểm tra sổ sách, y đã bổ sung.” Trương chưởng quầy kể lại tất cả những việc mình đã làm trong khoảng thời gian này: “Còn nữa, độc trong trà cũng là Chung Hoài sai tiểu nhân bỏ vào, nhị công tử, tiểu nhân cũng bị ép không còn cách nào, tiểu nhân không hề muốn, đều tại Chung Hoài ép buộc.”Cách một lát, ngay khi Trương chưởng quầy không nhịn được định mở miệng, Chung Tịch đột nhiên nói: “Nói hết rồi? Không còn gì giấu giếm?”“Nói hết rồi, tuyệt đối không giấu giếm, tiểu nhân có thể lấy vợ con ra thề.” Trương chưởng quầy giơ tay phải lên thề.Tên đã lên dây, không thể quay đầu lại. Hiện giờ ông ta đã không còn cách nào khác, cũng hoàn toàn không còn đường sống để lựa chọn đường sống. Trải qua nửa tháng tiếp xúc, ông ta có thể cảm nhận được đại công tử không lương thiện bằng nhị công tử, là ông ta làm sai, ông ta phải gánh chịu. Chỉ hy vọng nhị công tử có thể nói được làm được, buông tha cho vợ con của ông ta.“Nhị công tử, tiểu nhân nguyện trung thành với ngài, cầu xin ngài hãy chỉ cho tiểu nhân một con đường sống, làm gì cũng được, nhưng hy vọng ngài sẽ không làm tổn thương đến vợ con của tiểu nhân, đồng thời bảo vệ họ chu toàn.” Trương chưởng quầy lại lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Chung Tịch mang theo sự cầu xin.“Vậy thì phải xem biểu hiện của ngươi. Trước mắt ta sẽ đảm bảo an toàn cho vợ con ngươi, nhưng nếu ngươi không nghe lời, bằng mặt không bằng lòng, vậy ta không có cách nào đảm bảo rồi.” Chung Tịch hờ hững nói.“Tiểu nhân nghe lời, tuyệt đối sẽ không hai lòng.” Trương chưởng quầy hứa hẹnChung Tịch gật đầu, nói: “Được, ta muốn ngươi dùng chiêu gậy ông đập lưng ông. Khi nào hành động thì nhận tin tức của ta. Ngoài mặt ngươi vẫn là người của y, đừng để y phát hiện ngươi đã phản bội. Y muốn làm gì phải nhanh chóng thông báo cho ta.”Trương chưởng quầy nuốt nước bọt, nghĩ đến vợ con, ánh mắt ông ta dần trở nên kiên định: “Vâng, nhị công tử yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối sẽ làm gọn gàng.”“Được rồi, lui xuống đi. Nhớ kỹ lời ngươi nói.” Chung Tịch cảnh cáo.Sau khi đảm bảo lần nữa, Trương chưởng quầy mới cầm ấm trà trên bàn, nhẹ giọng lui ra.Chung Tịch kiểm tra sổ sách xong, Chu Lục tiến vào.“Công tử, vẫn chưa tìm được tung tích của ông cụ Diệp.”Chung Tịch nhíu mày nói: “Không có ở đó? Biết người đi về hướng nào không?”“Nghe nói là xuống núi tìm đồ đệ, nhưng không biết ông ấy đi đâu.” Chu Lục đáp.“Tiếp tục tìm, nhất định phải mau chóng tìm được ông cụ Diệp rồi mời ông ấy về.” Chung Tịch nói. Đáy mắt hắn mang theo vẻ lo lắng, hắn sợ thân thể của cha không trụ được lâu.Chu Lục lại nói: “Công tử, Diệp Thanh Văn đã được an táng, chôn ở sau núi.”“Ừ. Đi hỏi thăm xem hắn có người nhà không, đưa cho người nhà hắn chút bạc đi.” Chung Tịch nói.Chu Lục nhận lệnh, nói xong lập tức lui xuống.Chung Tịch giải quyết xong chuyện ở cửa hàng thì đứng dậy rời đi. Đang đi trên đường, hắn bị một ông lão ngăn cản.“Chàng trai trẻ, bạc của lão bị người ta lừa hết rồi, có thể dẫn ta đi ăn bữa cơm được không?” Một ông lão có mái tóc hoa râm, mặt mày xám xịt, nhìn Chung Tịch, có chút xấu hổ nói.Chung Tịch ngước mắt nhìn ông lão, không hề quen biết. Hắn tháo túi tiền xuống, đưa cho ông rồi nói: “Bằng này bạc có đủ không?”Ông lão không nhận bạc, mở miệng nói: “Ta không cần bạc của ngươi, ngươi dẫn ta đi ăn bữa cơm là được, ông lão ta có thể kiếm tiền, ta sẽ trả lại bạc cho ngươi.”Chung Tịch nhíu mày, tiếp tục đưa túi tiền ra, nói: “Hoặc là cầm túi tiền, hoặc là chịu đói.”Nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn của Chung Tịch, ông lão không nhanh không chậm nói: “Cơ thể ngươi không thoải mái sao? Có phải thường xuyên cảm thấy mất sức không, dẫn ta đi ăn một bữa, ta có thể chữa khỏi cho ngươi.”Chung Tịch đang định đi chợt dừng bước chân, hắn đưa ánh mắt đánh giá ông lão. Mặc dù mặt xám ông lão mày tro, nhưng nước da rất khỏe, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi thảo dược. Chỉ những người tiếp xúc với thảo dược quanh năm, trên người mới có thể nhuốm mùi như vậy.“Đi thôi.” Chung Tịch buộc lại túi tiền vào bên hông, dẫn đầu bước về phía trước, đúng lúc hắn cũng muốn đi ăn cơm.Ông lão rất vui, vội vàng đuổi theo. Xuống núi lâu như vậy, cuối cùng cũng được ăn một bữa ngon lành, không biết đồ đệ ngốc của mình giờ đang ở đâu.Tại quán rượu Nghênh Mãn Khách, ông lão ăn uống no say, tướng ăn ngấu nghiến khiến bộ râu trắng trở nên bóng loáng, bên trên cũng dính đầy dầu. Ông cầm bầu rượu bên tay phải, ngửa đầu uống rượu, rượu từ khóe miệng chảy xuống bộ râu bạc, sau đó rơi vào vạt áo.Ông chép miệng, thỏa mãn nói: “Từ ngày đồ đệ ngốc xuống núi, đã lâu rồi không được uống rượu vui vẻ như vậy, thật là nhớ.”Chung Tịch nghe ông cảm thán, ánh mắt lóe lên, không nói một lời, lẳng lặng chờ ông lão ăn xong.Một canh giờ sau, ông lão vuốt cái bụng tròn trịa, nấc một tiếng, say khướt nói: “Chàng trai trẻ, thật sự cảm ơn ngươi, lão nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ngươi. Ách, buồn ngủ quá, muốn lên giường ngủ. Chàng trai trẻ, ngươi đưa lão về nhà đi, chia cho lão nửa cái giường là được.”Chung Tịch né tránh bàn tay dầu mỡ đang duỗi ra của ông, nói: “Đi thôi.”Ông lão cười ngốc nghếch, khờ khạo nói: “Ngươi đúng là người tốt, lão gặp được người tốt rồi. Ôi, có hơi nhớ đồ đệ ngốc kia của ta, không biết nó đi đâu, cũng không biết quay về tìm sư phụ, chơi vui tới mức không cần cả sư phụ.”Chung Tịch im lặng nghe ông lải nhải, sau khi đưa ông về nhà họ Chung, hắn sắp xếp cho ông một gian phòng rồi lập tức rời đi.Ông lão kia cũng to gan, vừa dính tới giường đã lăn ra ngủ, hoàn toàn không lo lắng mình có bị lừa hay không.Ngày hôm sau, ông lão mơ màng tỉnh dậy, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, ông sợ hãi lẩm bẩm: “Ui cha, đây là đâu? Chẳng lẽ lão bị người ta bắt cóc rồi? Mấy năm không xuống núi, bây giờ con người còn không tha cho một ông cụ sao?”Chung Tịch đứng ở cửa sắc mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngài nói linh tinh cái gì thế?”“Ồ, là ngươi, đây là nhà ngươi à?” Ông lão theo tiếng nói nhìn về phía cửa.“Đúng thế, dậy ăn cơm.” Chung Tịch nói xong, lập tức nhấc chân rời đi.Ông lão nói thầm vài câu, tiện tay vốc nước lau qua mặt, sau đó vội vàng đuổi theo: “Này, chàng trai trẻ, ngươi đi chậm chút, đợi ta, lão không biết đường nhà ngươi.”Chung Tịch không trả lời ông, nhưng bước chân lại chậm hơn không ít. Chẳng mấy chốc ông lão đã đuổi lên, nói: “Cuối cùng cũng theo kịp. Chàng trai trẻ, cảm ơn ngươi, ngươi là người tốt, đợi ta tìm được đồ đệ ngốc của ta, nhất định phải bắt hắn cảm ơn ngươi đàng hoàng.”Ăn sáng xong, Chung Tịch liếc nhìn ông lão, nói: “Ăn uống no đủ rồi thì cũng nên làm việc thôi.”Hắn đưa người tới trước mặt Chung lão gia.Vì phải giả sao cho giống nên Chung lão gia vẫn luôn nằm trên giường. Ông thấy con trai thứ hai dẫn theo một người xa lạ, không khỏi hỏi: “Vị này là?”Ông lão quan sát sắc mặt Chung lão gia, thuận miệng nói: “Lão đến làm việc, ngài vươn tay ra.”Chung lão gia nhìn về phía Chung Tịch, thấy hắn gật đầu ông mới vươn tay ra. Ông lão đặt hai ngón tay lên cổ tay Chung lão gia, cảm nhận mạch đập.Không lâu sau, ông lão thu tay vào, cảm thấy có chút kỳ lạ, nói: “Ngài trúng một loại thuốc, hay có thể gọi là độc, độc này sẽ khiến ngài liên tục sốt cao, điều trị như bệnh cảm lạnh lại không thấy tốt lên. Có giấy bút không?”Sao loại độc lại giống độc nóng do đồ đệ ngốc của mình tạo ra thế nhỉ?Chung Tịch lấy giấy và bút mực tới, đặt lên bàn. Ông lão nhanh chóng viết ra một phương thuốc, nói: “Bốc thuốc theo phương thuốc này, ba chén nước nấu thành một chén thuốc, uống ba ngày sẽ khỏi.”Vẻ mặt Chung lão gia kích động, vén chăn đứng dậy, nói lời cảm ơn: “Không biết lão đệ tên gọi là gì, thật cảm tạ ngươi. Tiền khám bệnh hết bao nhiêu, ta sẽ bảo con trai đưa cho ngươi, loại độc này đã hành hạ ta suốt một thời gian dài.”Ông lão cười nói: “Hôm qua nhờ có chàng trai trẻ này, lão mới không đến mức lưu lạc đầu đường, lão đã đồng ý xem bệnh, sao có thể không biết xấu hổ mà nhận tiền khám bệnh.”Dứt lời, ông lại nhìn về phía Chung Tịch, nói: “Duỗi tay ra, lão bắt mạch cho ngươi.”Chung Tịch duỗi tay, ông lão đặt ngón tay lên cổ tay của hắn, vẻ mặt trở nên hơi kỳ lạ.“Sao… Làm sao vậy? Có giải được không?” Chung lão gia nhìn biểu cảm của ông lão thì có chút lo lắng, chẳng lẽ độc của con trai thứ hai không thể giải?Sắc mặt Chung Tịch bình tĩnh, dường như chẳng hề lo lắng về chất độc trên người mình.“Có thể giải.” Ông lão trầm ngâm nói.Chung lão gia thở phào nhẹ nhõm, nói liên tục: “Có thể trị là tốt rồi, có thể trị là tốt rồi.”Lúc này, trong sân truyền đến một giọng nói.“Cô họ, chú họ?”Chung lão gia đi tới mở cửa, đón Vân Lạc vào, rồi lại nhanh chóng đóng cửa lại, vẻ mặt rất vui mừng, nhỏ giọng nói: “Lạc nha đầu, con tới đúng lúc lắm, có tin tốt, độc của ta và biểu ca con đều giải được.”Trên mặt Vân Lạc loé lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng, nói: “Thật ạ? Vậy thì tốt quá rồi.”“Kỳ lạ, đúng là kỳ lạ.” Ông lão ngồi trên ghế lắc đầu lẩm bẩm.Triệu chứng này rất giống với bột Nhuyễn Cốt của đồ đệ ngốc, chẳng lẽ đồ đệ ngốc đã đi vào con đường hại người? Nghĩ đến đây, mày của ông lão không khỏi nhíu chặt.“Sao thế? Nghiêm trọng lắm ư?” Vân Lạc nhìn ông lão có vẻ lo lắng, lại nhìn sang Chung Tịch.“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là ta cảm thấy rất quen thuộc với loại độc của các ngươi.” Ông lão nói.Vân Lạc như có điều suy nghĩ, trầm ngâm nói: “Độc này được một người khác mua lại từ người có tên là Diệp Thanh Văn, không biết ngài có nhận ra người đó không?”“Diệp Thanh Văn! Hiện giờ nó đang ở đâu? Vì sao lại bán loại độc này?” Sắc mặt ông lão nghiêm túc.“Không biết ngài là?” Vân Lạc dò hỏi.“Ta là sư phụ của nó, Diệp Hàng.” Diệp Hàng trả lời.“Diệp Hàng, Diệp thần y trong dân gian, hoá ra ông cụ Diệp lại là sư phụ của hắn.” Mắt Vân Lạc sáng lên, sau đó nghĩ đến Diệp Thanh Văn lạnh như băng nằm trong ngôi miếu đổ nát, tâm trạng không khỏi tụt dốc, giọng nói nặng nề: “Diệp Thanh Văn… Lúc hắn xuống núi gặp phải kẻ lừa đảo, bị lừa hết bạc, phải bán thuốc sống qua ngày, hắn rất lương thiện, bị lừa nên mới bán độc dược cho người khác.”“Hồ đồ! Sao có thể bán độc dược cho người khác, xem ra quá lâu rồi ta không đánh nó, nó bắt đầu phạm phải sai lầm ngu xuẩn. Nó đâu rồi? Ta phải dạy dỗ nó một trận cẩn thận.” Ông cụ Diệp tức giận nói.“Hắn… Hắn mất rồi, ông cụ Diệp nén bi thương.” Vân Lạc nói, trong mắt mang theo chút bi thương.“Cái gì? Ngươi nói gì?” Ông cụ Diệp không dám tin, đôi mắt trợn to như chuông đồng.Một người đang yên đang lành, sao có thể không còn?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro