Tin tức lan tru...
Thanh Hương Mộc
2025-03-11 02:30:13
Vân Lạc kể lại cuộc gặp gỡ giữa nàng và Diệp Thanh Văn, chuyện Diệp Thanh Văn bị giết hại và nàng bị đuổi giết một lần.Ông cụ Diệp nghe xong thì cúi đầu im lặng một lúc lâu, đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng, cuối cùng bình tĩnh lại.Ông mấp máy môi, nhưng rồi lại nuốt xuống, sống lưng thẳng hơi khom lại, đôi mắt đục ngầu ngấn nước, ông lẩm bẩm nói: “Số phận, tất cả đều là số phận, gieo nhân nào ắt gặt quả đó.”Ông xoay người sang một bên, đưa tay lau khóe mắt, nghẹn ngào nói: “Hắn… đang ở đâu? Lão muốn đi… tiễn hắn.”“Ở sau núi, đi thôi.” Chung Tịch nói.Mấy người đi cùng nhau, cỏ trên mặt đất phủ một màu xanh lá mạ, cây cối đã mọc ra những cành thật dài, xanh um tươi tốt, tràn đầy sức sống.Trong thế giới màu xanh lá, có một chút màu vàng đất, đó là một ngôi mộ mới, mộ của Diệp Thanh Văn.Khi ông cụ Diệp nhìn thấy dòng chữ “Mộ của của Diệp Thanh Văn” trên tấm bia gỗ, cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, ông ôm mặt cong lưng, bả vai run rẩy, miệng không ngừng nỉ non:“Đồ đệ ngốc, sao con có thể nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm để sư phụ người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Con nói muốn đón sư phụ xuống núi dưỡng già, con nói muốn phát triển những kiến thức y thuật đã học được, con nói muốn con cháu đầy đàn, tại sao… tại sao lại rời đi như vậy? Lão già như ta muốn uống rượu thì phải làm sao? Con sẽ không bao giờ giúp ta lấy bầu rượu được nữa.”Ông ngồi quỳ trên mặt đất lẩm bẩm, nhớ lại những chuyện trước kia từng xảy ra giữa hai người.“Thằng nhóc thối tha, con có nhớ chuyện lén giấu bầu rượu bị ông già này đánh một trận không? Còn có một lần, con trộm bầu rượu rồi tự chuốc say mình, làm hại ông già này lo lắng vô ích, rồi lại đánh con một trận…”Vân Lạc quay lưng lại lau nước mắt, hình dáng râu xồm hiện lên trong đầu, có vẻ rõ ràng, nhưng cũng có chút mờ ảo.Tiếng nức nở, tiếng trò chuyện từ từ nhỏ lại, dần dần không còn nghe thấy. Trên gương mặt ông cụ Diệp vẫn còn hằn vệt nước mắt, ông dùng ống tay áo nghiêm túc lau chùi tấm bia gỗ, mỗi một chữ trên tấm bia gỗ đều được lau sạch sẽ.Ông ngồi bên cạnh ngôi mộ thật lâu, dường như trở về khoảng thời gian đồ đệ vẫn còn ở bên mình. Sau khi hoàn hồn, giống như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, nào có bóng dáng của đồ đệ, chỉ còn một ụ đất vàng.Ông đứng dậy, sống lưng thẳng tắp dường như không còn thẳng được nữa. Ánh mắt dừng trên tấm bia gỗ, cuối cùng nhìn thật sâu, xoay người nói: “Đi thôi.”Giọng nói lơ lửng giữa không trung, lọt vào trong tai mỗi người.Trở lại nhà họ Chung, ông cụ Diệp cúi người cảm ơn mấy người Chung lão gia, nói: “Cảm ơn các ngài đã nhặt xác cho Thanh Văn. Bột Nhuyễn Cốt là Thanh Văn chế tạo, lão phu còn phải nghiên cứu thuốc giải.”Chung lão gia vội vàng đỡ người dậy, nói: “Lão Diệp mau đứng lên, không được. Không vội chuyện thuốc giải, có thể giải độc là được. Vất vả lâu như vậy, có lẽ ngài cũng mệt rồi, để người đưa ngài xuống nghỉ ngơi trước rồi nói tiếp.”Sau khi ông cụ Diệp đi, Vân Lạc nhìn bông hoa nhỏ xám xịt trên đầu Chung Tịch, ngày nào còn chưa giải độc, ngày đó nàng vẫn không yên tâm.Dường như cảm nhận được sự lo lắng của Vân Lạc, Chung Tịch đặt tay lên đầu nàng, khẽ nói: “Ta không sao.”Một ngày sau, tin tức lan truyền như vũ bão, mọi người từ trên xuống dưới nhà họ Chung đều biết Chung lão gia bị sốt liên miên, hiện giờ đã nghiêm trọng đến mức cơ thể suy yếu, nằm im trên giường, cơ thể nhị công tử cũng đột nhiên không khoẻ, nằm trên giường không xuống đất được.Sau khi Chung Hoài biết tin thì không khỏi cười to, vẻ mặt tràn đầy sự hưng phấn đắc ý, thậm chí còn không thèm để ý đến hình tượng dịu dàng như ngọc của mình xưa nay.Để xác nhận xem tin tức này có phải sự thật hay không, y đến phòng của Chung lão gia.“Cha? Sao lại thế này? Nghe nói sức khoẻ của người ngày càng kém?” Chung Hoài lo lắng nói, ánh mắt đánh giá Chung lão gia.“Hoài Nhi tới rồi.” Hơi thở của người trên giường yếu ớt như tơ, sắc mặt đỏ bừng, vừa nhìn đã biết là đang sốt cao, chỉ nói vài chữ ngắn ngủi đã bắt đầu thở dốc, hô hấp có vẻ khó khăn.Giọng điệu của Chung Hoài càng thêm lo lắng, ánh mắt lại ngày càng hưng phấn: “Cha? Cha đừng làm con sợ, cha không sao chứ? Sao lại trở nên nghiêm trọng như vậy?”Chung lão gia nằm trên giường, híp mắt nhìn ánh mắt không chút che giấu của con trai, cho dù đã biết dã tâm của Chung Hoài, nhưng trong lòng ông vẫn như bị ai đó dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân.Ông không trả lời Chung Hoài mà nhắm mắt lại.Chung Hoài nhìn Chung lão gia ngay cả nói cũng không nói nên lời, nụ cười trên khóe miệng có làm thế nào cũng không đè xuống được.Y ho nhẹ một tiếng, nói: “Cha, con đi thăm nhị đệ. Cha nghỉ ngơi thật tốt nhé.”Nói xong không đợi Chung lão gia đáp lại, y đã dứt khoát rời đi.“Nhị đệ, đệ làm sao vậy?” Chung Hoài nhìn Chung Tịch nằm trên giường nói.“Đại ca.” Chung Tịch nhìn Chung Hoài như nhìn về phía cọng rơm cứu mạng, nói: “Đại ca, đệ không đứng dậy được, cả người không chút sức lực. Huynh giúp đệ đi tìm ông cụ Diệp, đi tìm ông cụ Diệp, ông ấy nhất định có thể chữa khỏi cho đệ.”Chung Hoài lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Sao lại thế này? Đệ đang yên ổn sao lại không thể đứng dậy? Chúng ta thử xem, chắc chắn có thể đứng lên.” Vừa nói y vừa vén chăn của Chung Tịch ra, muốn dìu hắn đứng dậy.Chung Tịch không nhúc nhích, ánh mắt bi thương: “Không đứng dậy nổi, đệ đã thử từ lâu rồi nhưng không có chút sức lực nào, cứ mềm như bông vậy.”Chung Hoài tiếp tục kéo tay hắn, nói: “Thử lại một lần nữa đi, có lẽ đứng lên được thì sao? Đệ phải tin tưởng vào bản thân, tin tưởng đại ca. Có lẽ thử thêm lần nữa lại đứng lên được.”Chung Tịch do dự, cuối cùng giống như bị y thuyết phục, nói: “Vậy đại ca đỡ đệ, thử lại lần nữa.”Chung Hoài đồng ý, đỡ Chung Tịch xuống giường, đứng dậy, y thật sự phải cố hết sức để đỡ, bởi vì cả người Chung Tịch đều đè lên người y, điều này khiến y càng thêm tin tưởng Chung Tịch thật sự không đứng lên nổi.Ở nơi mà Chung Tịch không nhìn thấy, y nhếch môi nở nụ cười, đáy mắt lộ rõ vẻ quyết tâm phải cướp được nhà họ Chung.“Nhị đệ, đệ đứng yên nhé, ta sắp buông tay.” Chung Hoài nói, nói xong nhẹ nhàng buông tay, rời khỏi bên người Chung Tịch.Y vừa bỏ ra, Chung Tịch ngã sõng soài xuống đất “bịch” một tiếng, ngoại trừ ngón tay hơi giật giật thì cả người mềm oặt nằm dưới đất.Chung Hoài nhìn lại, hai mắt người dưới đất đỏ bừng, đáy mắt tràn đầy vẻ không cam lòng và phẫn hận.“Nhị đệ, sao đệ lại ngã xuống đất? Mau đứng lên. Đại ca đỡ đệ.” Ngoài miệng Chung Hoài nói như vậy nhưng thân thể lại không có bất kỳ hành động gì, y cong môi lạnh lùng nhìn người dưới đất.“Huynh biết rõ ta không đứng dậy nổi, vì sao còn đối xử với ta như thế. Huynh là đại ca của ta sao?” Chung Tịch nhìn Chung Hoài, người đang cười lạnh kia như thể người xa lạ, dáng vẻ mà trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy.Sau khi xác nhận Chung Tịch không đứng dậy nổi, Chung Hoài cũng không còn che giấu bản thân mình, nói: “Ồ, đại ca? Ngươi có từng coi ta là đại ca của ngươi không? Các ngươi có coi ta là người nhà không? Hoàn toàn không cho ta động vào việc làm ăn, tìm mọi cách không cho ta quản lý, còn không phải là sợ ta chiếm mất gia sản của nhà họ Chung sao? Nếu các ngươi đều không coi ta là người nhà, ta cần gì phải tuân theo khuôn phép, chi bằng trực tiếp nắm giữ nhà họ Chung trong tay.”Chung Tịch nhướn mày, hắn không ngờ đại ca lại nghĩ như vậy, lúc này trong lòng hắn ngoại trừ thất vọng thì lại càng cảm thấy may mắn, may mắn vì mình trúng độc nhưng còn chưa tới mức nằm liệt giường.“Chung Hoài, ta và ngươi không còn là huynh đệ, cút đi.” Chung Tịch cụp mắt, lạnh nhạt nói.“Ồ, đại ca không so đo với đệ, đại ca biết đệ nằm liệt giường nên tâm trạng không tốt. Ngày khác đại ca lại đến thăm đệ.” Chung Hoài nhìn xuống Chung Tịch ở dưới đất, bước qua người hắn.Sau khi rời khỏi phòng, Chung Hoài trực tiếp triệu tập tất cả người làm.“Hiện giờ thân thể của cha ta và nhị đệ đều không khoẻ, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, từ nay về sau ta sẽ chống đỡ mảnh trời của nhà họ Chung và làm rạng danh nhà họ Chung. Nếu mọi người theo ta làm việc chăm chỉ thì cái gì cũng có, nếu có kẻ phản bội thì sẽ bán đi luôn.” Chung Hoài nói, ánh mắt y quét qua tất cả tôi tớ ở đây, ánh mắt đầy vẻ áp bức.“Đại công tử oai phong, làm rạng danh nhà họ Chung.” Đám người hô vang.Trong lúc nhất thời, mọi người giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, sôi nổi tung hô.“Đại công tử oai phong, làm rạng danh nhà họ Chung.”“Đại công tử oai phong, làm rạng danh nhà họ Chung.”“Đại công tử oai phong, làm rạng danh nhà họ Chung.”Chung Hoài hài lòng nhìn đám người làm, khóe miệng cong lên, y rất hưởng thụ cảm giác được người ta tung hô. Sau khi giải tán đám người làm, y lại đến từng cửa hàng kiểm tra.“Thân thể của cha ta và nhị đệ không khoẻ, từ giờ phút này ta sẽ tiếp quản nhà họ Chung. Từ nay trở đi, mọi chuyện của cửa hàng đều phải hỏi ý ta, các loại sổ sách cũng trực tiếp giao cho ta.” Chung Hoài nhìn bọn họ.“Vâng, đại công tử.” Bọn họ đồng thanh nói. Cho dù có nghi ngờ thì cũng bị đàn áp. Đối với bọn họ mà nói, ai quản lý không quan trọng, chỉ cần có thể phát lương hàng tháng cho bọn họ là được.Rất nhanh, Chung Hoài đi tới cửa hàng chỗ Trương chưởng quầy.Sau khi nói rõ với mọi người trong cửa hàng, Chung Hoài giữ Trương chưởng quầy ở lại.“Trương chưởng quầy, làm tốt lắm, ta sẽ tăng lương tháng cho ngươi. Sau này ngươi chính là phụ tá đắc lực của ta, chúng ta cùng nhau phát triển nhà họ Chung thật lớn mạnh.” Chung Hoài cực kỳ vui vẻ, uống chén trà ngon Trương chưởng quầy pha cho, chậm rãi nói.Hai mắt Trương chưởng quầy nhìn chằm chằm vào môi y, thấy y uống hết thì vươn tay tiếp tục rót trà cho y, cười hì hì nói: “Đa tạ đại công tử, tiểu nhân tin tưởng, nhà họ Chung ở trong tay đại công tử sẽ ngày càng tốt lên.”Chung Hoài lại nâng chén uống hết trà, đi liên tục mười mấy cửa hàng, miệng lưỡi y đã khô khốc, không khỏi uống nhiều hơn mấy chén.“Ừ, rót đầy cho ta, khát nước quá.” Chung Hoài nói.Trương chưởng quầy nâng ấm rót trà, sau khi rót liên tục năm chén, Chung Hoài vươn tay ra hiệu: “Không cần rót nữa, đi làm việc đi. Ta đến các cửa hàng khác kiểm tra.”Nói xong Chung Hoài đứng dậy rời đi. Đợi y đi, Trương chưởng quầy lập tức cầm ấm trà ra sân sau, tự mình đổ nước trà còn thừa bên trong đi, sau đó cọ rửa sạch sẽ.Nhìn ấm trà dựng ngược ở trên bàn, Trương chưởng quầy lập tức trải giấy, viết chữ lên trên. Rất nhanh đã viết xong, ông gấp tờ giấy thành một hình vuông nho nhỏ.“Chu Lục.” Trương chưởng quầy gọi một tiếng.“Chưởng quầy tìm tiểu nhân có chuyện gì ạ?” Chu Lục đẩy cửa đi vào, khom lưng uốn gối, giống như tiểu nhị trong cửa hàng, vô cùng cung kính với Trương chưởng quầy.“Ta đói rồi, ra đường mua cho ta hai chiếc bánh bao.” Trương chưởng quầy vừa nói vừa giơ tay đặt đồ trong lòng bàn tay vào tay Chu Lục, Chu Lục khép lòng bàn tay lại, trực tiếp nhận lấy.Chu Lục mang thư đến cho Chung Tịch. Lúc này Chung Tịch nào còn vẻ chật vật trước đó, hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, nhẹ nhàng uống một ngụm trà.“Công tử, giấy đây ạ.” Chu Lục dâng tờ giấy lên.Chung Tịch nhận tờ giấy, đọc xong vẻ mặt lạnh nhạt, vung tay cho Chu Lục lui xuống.Ngày mai, có lẽ sẽ rất thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro