Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm
Chương 10
2024-12-17 19:16:20
Trong thôn nhiều nhà chỉ ăn hai bữa một ngày, còn nhà họ Triệu lại luôn đều đặn ba bữa. Dẫu chỉ là cháo loãng và rau dại, bụng lúc nào cũng réo vang, nhưng được ăn ba bữa vẫn hơn chỉ ăn hai.
Không ăn đúng là không được, sẽ đói, đói đến nỗi đầu váng mắt hoa, chân tay bủn rủn, không chịu nổi.
Trong nhà không có ai lười biếng, các nàng dâu cũng đều siêng năng cần mẫn. Vương thị thương con cháu, già trẻ lớn bé trong nhà hoặc cắm rễ ngoài đồng làm việc, hoặc vào núi tìm kiếm thức ăn cả ngày. Dù là đào rau dại hay đặt bẫy thú, mọi người thà mệt nhọc cũng không muốn chịu đói.
Thôn Vãn Hạ dựa vào núi mà sống, chỉ cần không lười, dù phải đào rễ cây ăn đỡ đói thì cũng không đến mức chết đói. Dĩ nhiên, cái thứ đó chỉ khi đường cùng mới phải ăn, nên dù ngày tháng có nghèo khó đến đâu, chịu đựng chút rồi cũng trôi qua.
Tuy nhiên, người trong nhà có thể bữa nào cũng ăn cơm tấm pha lẫn lúa mạch và đậu nành, nhưng với Triệu Tiểu Bảo thì không. Đây là nhận thức chung của cả gia đình: dù khổ đến mấy, cũng không được để cô bé chịu khổ.
Vì thế, ba bữa mỗi ngày của Triệu Tiểu Bảo chính là sáng sớm nấu một nồi cháo trắng to, chia làm ba phần ăn cả ngày. Dù cháo vẫn nhiều nước ít gạo, nhưng với nhà nông thì đã là món ăn cực tốt rồi.
Ăn xong bữa sáng, Tôn thị giữ cô bé lại nửa canh giờ cho tiêu cơm mới chịu để cô bé đi chơi sau khi bị cô bé làm nũng mãi.
Triệu Tiểu Bảo vừa được tự do, liền như một cơn gió chạy ù ra sân, cất giọng gọi:
“Hỉ nhi, đi thôi, bắt cá chạch nào!”
“Tiểu cô, cuối cùng người cũng ra rồi.” Triệu Hỉ sớm đã chờ đến mất kiên nhẫn, cậu bé chạy vào nhà chính lấy một chiếc nón cỏ đội lên đầu cô bé, rồi kéo cô bé chạy thẳng ra đồng.
“Mấy người Tiểu Ngũ đâu rồi?”
“Mấy người đại ca sớm đã đi rồi!” Bỏ lại cậu bé một mình chờ tiểu cô ở nhà, Triệu Hỉ vừa lẩm bẩm vừa tỏ vẻ bất mãn.
Trên đường đi họ gặp không ít người trong thôn, bối phận của Triệu Tiểu Bảo cao, vừa thấy Triệu Què gánh một bó củi từ núi xuống, cô bé liền gọi:
“Nhị ca, đốn củi về à?”
Triệu Què giật giật khóe mắt, mỗi lần gặp Triệu Tiểu Bảo ông ta đều cảm thấy mệt mỏi, một đứa trẻ nhỏ xíu “Xưng huynh gọi muội” với mình, cái cảm giác này khó mà diễn tả được.
Chi nhỏ làm trưởng bối, dù đã qua ngũ phục*, nhưng bối phận vẫn phải tính theo chi chính. Ông ta bị Triệu Tiểu Bảo gọi một tiếng "ca" thì cũng thôi, nhưng con trai ông ta, người có bộ râu quai nón đầy mặt kia, còn phải cúi đầu gọi một tiếng "Tiểu Bảo cô" với cô bé, điều này mới thực sự làm người ta dở khóc dở cười.
(Ngũ phục: là năm bậc tang phục, chỉ mức độ quan hệ họ hàng để tính thân sơ.)
So với con trai mình, ông ta bỗng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“À, là Tiểu Bảo muội tử à, muội đi đâu thế?” Triệu Què ậm ừ mở miệng.
“Ta cùng Hỉ nhi ra đồng bắt cá chạch.” Thấy Triệu Hỉ đã chạy xa, Triệu Tiểu Bảo vội cất bước ngắn đuổi theo.
Không ăn đúng là không được, sẽ đói, đói đến nỗi đầu váng mắt hoa, chân tay bủn rủn, không chịu nổi.
Trong nhà không có ai lười biếng, các nàng dâu cũng đều siêng năng cần mẫn. Vương thị thương con cháu, già trẻ lớn bé trong nhà hoặc cắm rễ ngoài đồng làm việc, hoặc vào núi tìm kiếm thức ăn cả ngày. Dù là đào rau dại hay đặt bẫy thú, mọi người thà mệt nhọc cũng không muốn chịu đói.
Thôn Vãn Hạ dựa vào núi mà sống, chỉ cần không lười, dù phải đào rễ cây ăn đỡ đói thì cũng không đến mức chết đói. Dĩ nhiên, cái thứ đó chỉ khi đường cùng mới phải ăn, nên dù ngày tháng có nghèo khó đến đâu, chịu đựng chút rồi cũng trôi qua.
Tuy nhiên, người trong nhà có thể bữa nào cũng ăn cơm tấm pha lẫn lúa mạch và đậu nành, nhưng với Triệu Tiểu Bảo thì không. Đây là nhận thức chung của cả gia đình: dù khổ đến mấy, cũng không được để cô bé chịu khổ.
Vì thế, ba bữa mỗi ngày của Triệu Tiểu Bảo chính là sáng sớm nấu một nồi cháo trắng to, chia làm ba phần ăn cả ngày. Dù cháo vẫn nhiều nước ít gạo, nhưng với nhà nông thì đã là món ăn cực tốt rồi.
Ăn xong bữa sáng, Tôn thị giữ cô bé lại nửa canh giờ cho tiêu cơm mới chịu để cô bé đi chơi sau khi bị cô bé làm nũng mãi.
Triệu Tiểu Bảo vừa được tự do, liền như một cơn gió chạy ù ra sân, cất giọng gọi:
“Hỉ nhi, đi thôi, bắt cá chạch nào!”
“Tiểu cô, cuối cùng người cũng ra rồi.” Triệu Hỉ sớm đã chờ đến mất kiên nhẫn, cậu bé chạy vào nhà chính lấy một chiếc nón cỏ đội lên đầu cô bé, rồi kéo cô bé chạy thẳng ra đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mấy người Tiểu Ngũ đâu rồi?”
“Mấy người đại ca sớm đã đi rồi!” Bỏ lại cậu bé một mình chờ tiểu cô ở nhà, Triệu Hỉ vừa lẩm bẩm vừa tỏ vẻ bất mãn.
Trên đường đi họ gặp không ít người trong thôn, bối phận của Triệu Tiểu Bảo cao, vừa thấy Triệu Què gánh một bó củi từ núi xuống, cô bé liền gọi:
“Nhị ca, đốn củi về à?”
Triệu Què giật giật khóe mắt, mỗi lần gặp Triệu Tiểu Bảo ông ta đều cảm thấy mệt mỏi, một đứa trẻ nhỏ xíu “Xưng huynh gọi muội” với mình, cái cảm giác này khó mà diễn tả được.
Chi nhỏ làm trưởng bối, dù đã qua ngũ phục*, nhưng bối phận vẫn phải tính theo chi chính. Ông ta bị Triệu Tiểu Bảo gọi một tiếng "ca" thì cũng thôi, nhưng con trai ông ta, người có bộ râu quai nón đầy mặt kia, còn phải cúi đầu gọi một tiếng "Tiểu Bảo cô" với cô bé, điều này mới thực sự làm người ta dở khóc dở cười.
(Ngũ phục: là năm bậc tang phục, chỉ mức độ quan hệ họ hàng để tính thân sơ.)
So với con trai mình, ông ta bỗng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“À, là Tiểu Bảo muội tử à, muội đi đâu thế?” Triệu Què ậm ừ mở miệng.
“Ta cùng Hỉ nhi ra đồng bắt cá chạch.” Thấy Triệu Hỉ đã chạy xa, Triệu Tiểu Bảo vội cất bước ngắn đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro