Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm
Chương 11
2024-12-17 19:16:20
Thu hoạch vụ thu vừa qua, trên ruộng vẫn còn lại những gốc rạ cứng chờ xử lí. Trên những mảnh ruộng xen kẽ chằng chịt, một nhóm trẻ con xắn quần cao, lom khom chăm chú bắt cá chạch. Trong thùng gỗ bên cạnh, có đứa thu hoạch được đầy ắp, có đứa bận rộn cả buổi mà chẳng bắt được con nào.
Trên mảnh ruộng nhà họ Triệu, Triệu Tiểu Ngũ cùng mấy đệ đệ mỗi người chiếm một góc, người nào người nấy đều đang hăng say cúi người bắt cá.
Triệu Tiểu Bảo hì hục chạy lên bờ ruộng, nhanh nhẹn cởi giày, xắn quần định lội xuống ruộng.
Từ xa, Vương thị đang bận rộn trên ruộng thấy vậy, liền lớn tiếng gọi: “Tiểu Bảo, chơi một lát rồi lên ngay, coi chừng cảm lạnh!”
“Vâng ạ.” Triệu Tiểu Bảo đáp lời, cũng chẳng bận tâm mẫu thân có nghe thấy hay không, thấy Hỉ nhi đã bắt đầu đào bới, cô bé liền vui vẻ chạy lon ton đến chỗ cậu bé, đưa chân thử nước hai lần rồi không chần chừ bước vào ruộng
Lúc này trong đầu cô bé chỉ toàn là cá chạch, nào để ý đến cái lạnh dưới chân.
Cô bé học theo các cháu, cắm cúi chọc lung tung trong ruộng, đôi bàn tay ngắn mũm mĩm hễ thấy chỗ nào có hang là bới, nhưng bới cả buổi cũng chẳng được con nào.
“Tiểu cô, nhìn này! Ta bắt được một con cá chạch to thật to!” Cách cô bé không xa, hai tay Triệu Phong đang nâng một đụn bùn, bên trong có một con cá chạch béo mập đang quẫy đạp loạn xạ.
Triệu Tiểu Bảo nhìn đến đỏ cả mắt vì ngưỡng mộ, vỗ đôi tay lấm lem bùn đất khen ngợi: “Phong tử giỏi quá!”
Triệu Phong đắc ý cười lớn, ném cả bùn lẫn cá chạch vào thùng gỗ, sau đó quay đi tìm hang khác.
Cá chạch chẳng được bao nhiêu thịt, cậu ấy muốn bắt lươn vàng. Cậu ấy từng nghe gia gia nói, trên trấn có người bán lươn vàng - loại lươn to cỡ bắp tay trẻ con, một con có thể bán được mấy đồng bạc.
Nhà giàu trên trấn đều thích mua, lươn càng to càng đắt!
Trên đồng lúc thì ồn ào náo nhiệt, lúc lại im phăng phắc. Người bắt được cá chạch hay lươn thì hò reo phấn khích, kẻ không bắt được gì chỉ biết cúi đầu bận rộn chẳng nói năng gì.
Mặt trời mỗi lúc một gay gắt, Vương thị đã gọi mấy lần nhưng Triệu Tiểu Bảo vẫn chưa bắt được cá chạch nào, cô bé đâu chịu rời đi.
Cô bé cố ý giả vờ như không nghe thấy, chậm rãi dịch đến bờ ruộng, cúi người nhỏ, đưa ngón tay thọc vào một cái hang đang sủi bong bóng.
Ngón tay vừa chạm vào, hai hàng lông mày thanh tú của Triệu Tiểu Bảo liền nhíu chặt lại. Ủa, sao trơn tuột, lại còn động đậy?
Ồ, là cá chạch!
Đôi mắt cô bé sáng rực, lập tức dùng cả hai tay, nhắm ngay cái hang mà bới loạn xạ.
Triệu Hỉ ngoảnh lại thấy tiểu cô chơi vui quá, bèn hạ giọng nói: “Tiểu cô, mau lên bờ đi, bà nội đang đến rồi kìa.”
“Hỉ nhi, mau qua đây giúp ta bới cá chạch, con này to lắm, ta vừa sờ được, to lắm to lắm!”
Triệu Hỉ không tin, cá chạch sao mà to thế được?
“Phong tử, Phong tử qua đây!” Triệu Tiểu Bảo cảm thấy con cá chạch đã sắp chạy mất thì gấp đến mức muốn khóc, liền gọi Triệu Phong đang gần mình nhất.
Triệu Phong là đứa trẻ ngoan, nghe cô bé gọi liền bước đến ngay. Cậu ấy thò ngón tay vào hang thăm dò, rồi mắt chợt sáng lên: “Tiểu cô, người lùi lại chút đi.”
Triệu Tiểu Bảo thấy mẫu thân đã đến gần liền cuống quýt leo lên bờ ruộng.
Trên mảnh ruộng nhà họ Triệu, Triệu Tiểu Ngũ cùng mấy đệ đệ mỗi người chiếm một góc, người nào người nấy đều đang hăng say cúi người bắt cá.
Triệu Tiểu Bảo hì hục chạy lên bờ ruộng, nhanh nhẹn cởi giày, xắn quần định lội xuống ruộng.
Từ xa, Vương thị đang bận rộn trên ruộng thấy vậy, liền lớn tiếng gọi: “Tiểu Bảo, chơi một lát rồi lên ngay, coi chừng cảm lạnh!”
“Vâng ạ.” Triệu Tiểu Bảo đáp lời, cũng chẳng bận tâm mẫu thân có nghe thấy hay không, thấy Hỉ nhi đã bắt đầu đào bới, cô bé liền vui vẻ chạy lon ton đến chỗ cậu bé, đưa chân thử nước hai lần rồi không chần chừ bước vào ruộng
Lúc này trong đầu cô bé chỉ toàn là cá chạch, nào để ý đến cái lạnh dưới chân.
Cô bé học theo các cháu, cắm cúi chọc lung tung trong ruộng, đôi bàn tay ngắn mũm mĩm hễ thấy chỗ nào có hang là bới, nhưng bới cả buổi cũng chẳng được con nào.
“Tiểu cô, nhìn này! Ta bắt được một con cá chạch to thật to!” Cách cô bé không xa, hai tay Triệu Phong đang nâng một đụn bùn, bên trong có một con cá chạch béo mập đang quẫy đạp loạn xạ.
Triệu Tiểu Bảo nhìn đến đỏ cả mắt vì ngưỡng mộ, vỗ đôi tay lấm lem bùn đất khen ngợi: “Phong tử giỏi quá!”
Triệu Phong đắc ý cười lớn, ném cả bùn lẫn cá chạch vào thùng gỗ, sau đó quay đi tìm hang khác.
Cá chạch chẳng được bao nhiêu thịt, cậu ấy muốn bắt lươn vàng. Cậu ấy từng nghe gia gia nói, trên trấn có người bán lươn vàng - loại lươn to cỡ bắp tay trẻ con, một con có thể bán được mấy đồng bạc.
Nhà giàu trên trấn đều thích mua, lươn càng to càng đắt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đồng lúc thì ồn ào náo nhiệt, lúc lại im phăng phắc. Người bắt được cá chạch hay lươn thì hò reo phấn khích, kẻ không bắt được gì chỉ biết cúi đầu bận rộn chẳng nói năng gì.
Mặt trời mỗi lúc một gay gắt, Vương thị đã gọi mấy lần nhưng Triệu Tiểu Bảo vẫn chưa bắt được cá chạch nào, cô bé đâu chịu rời đi.
Cô bé cố ý giả vờ như không nghe thấy, chậm rãi dịch đến bờ ruộng, cúi người nhỏ, đưa ngón tay thọc vào một cái hang đang sủi bong bóng.
Ngón tay vừa chạm vào, hai hàng lông mày thanh tú của Triệu Tiểu Bảo liền nhíu chặt lại. Ủa, sao trơn tuột, lại còn động đậy?
Ồ, là cá chạch!
Đôi mắt cô bé sáng rực, lập tức dùng cả hai tay, nhắm ngay cái hang mà bới loạn xạ.
Triệu Hỉ ngoảnh lại thấy tiểu cô chơi vui quá, bèn hạ giọng nói: “Tiểu cô, mau lên bờ đi, bà nội đang đến rồi kìa.”
“Hỉ nhi, mau qua đây giúp ta bới cá chạch, con này to lắm, ta vừa sờ được, to lắm to lắm!”
Triệu Hỉ không tin, cá chạch sao mà to thế được?
“Phong tử, Phong tử qua đây!” Triệu Tiểu Bảo cảm thấy con cá chạch đã sắp chạy mất thì gấp đến mức muốn khóc, liền gọi Triệu Phong đang gần mình nhất.
Triệu Phong là đứa trẻ ngoan, nghe cô bé gọi liền bước đến ngay. Cậu ấy thò ngón tay vào hang thăm dò, rồi mắt chợt sáng lên: “Tiểu cô, người lùi lại chút đi.”
Triệu Tiểu Bảo thấy mẫu thân đã đến gần liền cuống quýt leo lên bờ ruộng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro