Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm
Chương 12
2024-12-17 19:16:20
Triệu Phong dang rộng hai chân, hai tay duỗi thẳng cắm mạnh xuống bùn, một mảng bùn mềm nhão lập tức bị cậu ấy bới lên. Một cái đuôi màu vàng to cỡ ba ngón tay người lớn chợt lóe lên giữa lớp bùn lầy.
“Á?!”
Triệu Phong sững sờ, sau đó lập tức hoàn hồn, quay đầu hét lớn đầy phấn khích: “Ca, ca mau qua đây, ở đây có con lươn to lắm!”
“Đùa gì thế?” Triệu Tiểu Ngũ đứng thẳng dậy, phủi lớp bùn trên tay, quay đầu nhìn đệ đệ đang cắm cúi đào bùn, rồi bước tới gần.
“Ca, đào cái hố để xả nước ở đây đi.” Triệu Phong không thèm ngoảnh lại, chỉ tay ra hiệu cho Tiểu Ngũ.
Thân trên của cậu ấy đã áp sát mặt đất, áo quần sớm đã ướt nhẹp, cằm dính một mảng bùn, cánh tay phải gần như thọc cả vào trong lỗ, “To lắm, trơn quá không bắt được!”
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn vị trí một chút, rồi tiến lên vài bước, lại ra sức đào một cách điên cuồng.
“Đệ mò được lươn hả?” Triệu Tiểu Ngũ không phải kẻ ngốc, bắt cá chạch đâu cần làm rầm rộ thế này. Thấy đệ đệ có vẻ như muốn lật tung cả ruộng lên, cậu liền hiểu ngay chắc chắn là một con lớn.
Cậu hào hứng kéo Triệu Hỉ lại, bảo cậu bé đào hố xả nước, còn mình chạy tới cạnh Triệu Phong, quỳ xuống, thò tay vào lỗ vừa đào trước đó.
Khi tay chạm đến đáy, đầu ngón tay cậu cảm nhận được một khối trơn trượt, Triệu Tiểu Ngũ liền bóp mạnh. Nhưng thân thể nhớt nhát ấy liền vặn mình một cái, trơn tuột thoát ra.
Thứ này khỏe thật!
“Bà nội, đưa con cái cuốc. Lão Tam mò được con lươn to!” Vương thị vừa đi tới, Triệu Tiểu Ngũ đã giơ tay đòi lấy cuốc từ tay bà.
“Cẩn thận một chút, đừng làm sập bờ ruộng.” Vương thị vội ôm lấy Triệu Tiểu Bảo lấm lem, thuận tay đưa cuốc cho cậu. Bà vốn định dùng cuốc nhổ cỏ dại xung quanh bờ ruộng, tiện trông nom con khỉ nhỏ ham chơi này.
“Dạ.”
Triệu Tiểu Ngũ để Triệu Phong chỉ vị trí, rồi vung cuốc bổ xuống. Hôm nay dù có làm sập bờ ruộng, cậu cũng phải bắt được con lươn này.
Triệu Tiểu Bảo muốn xem tiếp, liền vặn người không chịu đi. Vương thị liền vỗ vào mông cô bé, cất giọng mềm mại nhưng đầy nghiêm nghị: “Rửa bùn trên chân rồi mang giày vào đã.”
“Nương, con muốn bắt lươn, đó là lươn của Tiểu Bảo mà!” Triệu Tiểu Bảo giãy giụa.
“Để cháu trai lớn bắt cho con.” Vương thị không cho cô bé cãi thêm, bế thẳng tới bờ sông ép cô bé rửa sạch bùn đất trên người.
Đôi bàn tay thô ráp của bà cầm lấy bàn chân lạnh ngắt của cô bé, nhẹ nhàng xoa cho ấm, rồi mới thả cô bé đang mỏi mắt trông mong quay lại.
“Không được xuống ruộng nữa!” Bà dặn dò.
“Con biết rồi mà.”
Triệu Tiểu Bảo hì hục chạy về bờ ruộng nhà mình. Chỗ đó giờ đã bị đám trẻ con trong thôn vây kín, thậm chí nhiều người lớn đang làm việc ngoài đồng cũng kéo tới xem.
Xung quanh toàn là người, Triệu Tiểu Bảo dựa vào bối phận cao mà chen lấn qua những gã trai tầm tuổi đại ca mình: “Tránh ra, tránh ra nào, Tam Mãng, Thiết Trụ, mấy cháu né qua một chút...”
Chỉ chớp mắt, bờ ruộng nhà cô bé đã bị đào sập mất một góc.
“Tiểu Ngũ, vẫn chưa bắt được cá chạch của ta sao?”
“Bắt cá chạch đâu có mất sức thế này, rõ ràng là lươn.” Một nam nhân râu quai nón bên cạnh trêu cô bé, “Chẳng lẽ Tiểu Bảo tiểu cô không biết con lươn sao?”
“Á?!”
Triệu Phong sững sờ, sau đó lập tức hoàn hồn, quay đầu hét lớn đầy phấn khích: “Ca, ca mau qua đây, ở đây có con lươn to lắm!”
“Đùa gì thế?” Triệu Tiểu Ngũ đứng thẳng dậy, phủi lớp bùn trên tay, quay đầu nhìn đệ đệ đang cắm cúi đào bùn, rồi bước tới gần.
“Ca, đào cái hố để xả nước ở đây đi.” Triệu Phong không thèm ngoảnh lại, chỉ tay ra hiệu cho Tiểu Ngũ.
Thân trên của cậu ấy đã áp sát mặt đất, áo quần sớm đã ướt nhẹp, cằm dính một mảng bùn, cánh tay phải gần như thọc cả vào trong lỗ, “To lắm, trơn quá không bắt được!”
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn vị trí một chút, rồi tiến lên vài bước, lại ra sức đào một cách điên cuồng.
“Đệ mò được lươn hả?” Triệu Tiểu Ngũ không phải kẻ ngốc, bắt cá chạch đâu cần làm rầm rộ thế này. Thấy đệ đệ có vẻ như muốn lật tung cả ruộng lên, cậu liền hiểu ngay chắc chắn là một con lớn.
Cậu hào hứng kéo Triệu Hỉ lại, bảo cậu bé đào hố xả nước, còn mình chạy tới cạnh Triệu Phong, quỳ xuống, thò tay vào lỗ vừa đào trước đó.
Khi tay chạm đến đáy, đầu ngón tay cậu cảm nhận được một khối trơn trượt, Triệu Tiểu Ngũ liền bóp mạnh. Nhưng thân thể nhớt nhát ấy liền vặn mình một cái, trơn tuột thoát ra.
Thứ này khỏe thật!
“Bà nội, đưa con cái cuốc. Lão Tam mò được con lươn to!” Vương thị vừa đi tới, Triệu Tiểu Ngũ đã giơ tay đòi lấy cuốc từ tay bà.
“Cẩn thận một chút, đừng làm sập bờ ruộng.” Vương thị vội ôm lấy Triệu Tiểu Bảo lấm lem, thuận tay đưa cuốc cho cậu. Bà vốn định dùng cuốc nhổ cỏ dại xung quanh bờ ruộng, tiện trông nom con khỉ nhỏ ham chơi này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dạ.”
Triệu Tiểu Ngũ để Triệu Phong chỉ vị trí, rồi vung cuốc bổ xuống. Hôm nay dù có làm sập bờ ruộng, cậu cũng phải bắt được con lươn này.
Triệu Tiểu Bảo muốn xem tiếp, liền vặn người không chịu đi. Vương thị liền vỗ vào mông cô bé, cất giọng mềm mại nhưng đầy nghiêm nghị: “Rửa bùn trên chân rồi mang giày vào đã.”
“Nương, con muốn bắt lươn, đó là lươn của Tiểu Bảo mà!” Triệu Tiểu Bảo giãy giụa.
“Để cháu trai lớn bắt cho con.” Vương thị không cho cô bé cãi thêm, bế thẳng tới bờ sông ép cô bé rửa sạch bùn đất trên người.
Đôi bàn tay thô ráp của bà cầm lấy bàn chân lạnh ngắt của cô bé, nhẹ nhàng xoa cho ấm, rồi mới thả cô bé đang mỏi mắt trông mong quay lại.
“Không được xuống ruộng nữa!” Bà dặn dò.
“Con biết rồi mà.”
Triệu Tiểu Bảo hì hục chạy về bờ ruộng nhà mình. Chỗ đó giờ đã bị đám trẻ con trong thôn vây kín, thậm chí nhiều người lớn đang làm việc ngoài đồng cũng kéo tới xem.
Xung quanh toàn là người, Triệu Tiểu Bảo dựa vào bối phận cao mà chen lấn qua những gã trai tầm tuổi đại ca mình: “Tránh ra, tránh ra nào, Tam Mãng, Thiết Trụ, mấy cháu né qua một chút...”
Chỉ chớp mắt, bờ ruộng nhà cô bé đã bị đào sập mất một góc.
“Tiểu Ngũ, vẫn chưa bắt được cá chạch của ta sao?”
“Bắt cá chạch đâu có mất sức thế này, rõ ràng là lươn.” Một nam nhân râu quai nón bên cạnh trêu cô bé, “Chẳng lẽ Tiểu Bảo tiểu cô không biết con lươn sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro