Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm
Chương 13
2024-12-17 19:16:20
Triệu Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn hắn ta, bắt chước dáng vẻ nương thường dùng để dạy bảo hậu bối, khoanh tay sau lưng, nở nụ cười “hiền từ”: “Là Lữ Đản à? Sao cháu lại rảnh rang ở đây, không vào núi giúp Nhị ca gánh củi sao? Chân cẳng Nhị ca không tiện, Lữ Đản cháu phải chịu khó giúp mới phải.”
Nụ cười của Triệu Toàn lập tức cứng lại.
Lữ, Lữ Đản? Nói hắn ta sao?
Thấy hắn ta xụ mặt không đáp, Triệu Tiểu Bảo thở dài, lắc đầu, không nói thêm gì. Nhà Nhị ca què của cô bé đúng là bất hạnh, Lữ Đản thật không biết hiếu thuận!
“Trời ơi, đúng là lươn thật!”
Một tiếng thốt kinh ngạc vang lên từ bên cạnh, Triệu Tiểu Bảo vội quay đầu nhìn.
“Lươn? Sao có lươn to thế này, đây không phải là rắn chứ?!”
Xung quanh rộ lên tiếng kinh ngạc, đám trẻ con và người lớn đều chưa từng thấy con lươn nào to như thế, ai nấy đều chen nhau tiến lại gần, suýt nữa đã đẩy Triệu Tiểu Bảo ngã xuống ruộng.
Triệu Tiểu Bảo vội nắm lấy ống quần của Lữ Đản vừa chen tới, vừa tránh bị đẩy ngã, vừa rướn cổ dõi mắt nhìn xuống ruộng.
Triệu Tiểu Ngũ túm chặt con lươn to cỡ cánh tay trẻ sơ sinh bằng hai tay. Con vật nọ có màu vàng ánh đỏ máu, toàn thân nhớp nháp bùn đất, không ngừng vặn vẹo dữ dội hòng thoát thân.
Triệu Tiểu Bảo mở to mắt, bàn tay nhỏ siết chặt lấy quần áo của cháu trai Lữ Đản, gương mặt nhỏ nhắn vừa đỏ bừng vì phấn khích, lại thấp thoáng vẻ sợ sệt.
Cô bé sợ rắn nhất, mà con lươn này lại giống hệt rắn.
Triệu Tiểu Ngũ kích động đến mức hai tay run rẩy. Cảm nhận được con vật khổng lồ đang muốn vùng thoát, cậu vội vàng quay đầu gọi: “Lão Tam, mau lấy thùng lại đây!”
Triệu Phong đã xách sẵn thùng đứng cạnh từ lâu, nghe vậy liền đưa qua: “Ca!”
Triệu Tiểu Ngũ dứt khoát ném con lươn sắp vuột khỏi tay vào thùng. Chỉ nghe “bịch” một tiếng nặng nề, tiếp đó là những tiếng đập thình thịch vang lên. Con lươn này vừa nặng vừa khỏe đến kinh ngạc.
Triệu Phong phấn khích nhìn vào thùng. Trong đó có một con lươn nhỏ cậu ấy bắt được từ trước và bảy, tám con cá chạch.
Giờ đây, dưới cái bóng của con lươn khổng lồ, những con vật kia như cháu chắt cúi mình trước tổ tiên, sự khác biệt chẳng khác nào đũa so với gậy gỗ.
“Tam ca, Tam ca, mau cho ta xem chút đi.” Triệu Hỉ đứng bên nhảy lên sốt ruột.
“Phong Tử, đưa thùng cho ca xem. Ta chưa từng thấy con lươn nào to thế này, thật hiếm thấy!” Trên bờ ruộng, mấy gã nam nhân đưa tay về phía Triệu Phong.
“Một con này đủ nấu cả nồi rồi nhỉ? Ha ha.”
“Mau, đưa bọn ta nhìn thử!”
“Này, các người xem đi.” Triệu Phong nghiêng nhẹ thùng để họ có thể nhìn thấy. Cậu ấy đứng dưới ruộng, họ ở trên bờ, nên chắc chắn sẽ nhìn được.
Nhưng cái thùng thì cậu ấy tuyệt đối không đưa. Trong thôn này, không ít người chẳng kiêng kỵ gì, giữ trong tay mình vẫn yên tâm hơn.
“Nhìn cái dáng keo kiệt kìa, cho mọi người xem thì sao? Đâu ai lấy của ngươi.” Lý Đại Thuận khó chịu, không ưa thái độ đề phòng của cậu ấy. Có ý gì, ai giành của ngươi chắc?
Triệu Phong mím môi, chỉ đứng yên không nói.
Đứng trên bờ, Triệu Tiểu Bảo không vui, hai tay chống nạnh, lớn tiếng quát: “Phong Tử nhà ta không có keo kiệt, đó là lươn của Tiểu Bảo, không cho các người xem!”
Nụ cười của Triệu Toàn lập tức cứng lại.
Lữ, Lữ Đản? Nói hắn ta sao?
Thấy hắn ta xụ mặt không đáp, Triệu Tiểu Bảo thở dài, lắc đầu, không nói thêm gì. Nhà Nhị ca què của cô bé đúng là bất hạnh, Lữ Đản thật không biết hiếu thuận!
“Trời ơi, đúng là lươn thật!”
Một tiếng thốt kinh ngạc vang lên từ bên cạnh, Triệu Tiểu Bảo vội quay đầu nhìn.
“Lươn? Sao có lươn to thế này, đây không phải là rắn chứ?!”
Xung quanh rộ lên tiếng kinh ngạc, đám trẻ con và người lớn đều chưa từng thấy con lươn nào to như thế, ai nấy đều chen nhau tiến lại gần, suýt nữa đã đẩy Triệu Tiểu Bảo ngã xuống ruộng.
Triệu Tiểu Bảo vội nắm lấy ống quần của Lữ Đản vừa chen tới, vừa tránh bị đẩy ngã, vừa rướn cổ dõi mắt nhìn xuống ruộng.
Triệu Tiểu Ngũ túm chặt con lươn to cỡ cánh tay trẻ sơ sinh bằng hai tay. Con vật nọ có màu vàng ánh đỏ máu, toàn thân nhớp nháp bùn đất, không ngừng vặn vẹo dữ dội hòng thoát thân.
Triệu Tiểu Bảo mở to mắt, bàn tay nhỏ siết chặt lấy quần áo của cháu trai Lữ Đản, gương mặt nhỏ nhắn vừa đỏ bừng vì phấn khích, lại thấp thoáng vẻ sợ sệt.
Cô bé sợ rắn nhất, mà con lươn này lại giống hệt rắn.
Triệu Tiểu Ngũ kích động đến mức hai tay run rẩy. Cảm nhận được con vật khổng lồ đang muốn vùng thoát, cậu vội vàng quay đầu gọi: “Lão Tam, mau lấy thùng lại đây!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Phong đã xách sẵn thùng đứng cạnh từ lâu, nghe vậy liền đưa qua: “Ca!”
Triệu Tiểu Ngũ dứt khoát ném con lươn sắp vuột khỏi tay vào thùng. Chỉ nghe “bịch” một tiếng nặng nề, tiếp đó là những tiếng đập thình thịch vang lên. Con lươn này vừa nặng vừa khỏe đến kinh ngạc.
Triệu Phong phấn khích nhìn vào thùng. Trong đó có một con lươn nhỏ cậu ấy bắt được từ trước và bảy, tám con cá chạch.
Giờ đây, dưới cái bóng của con lươn khổng lồ, những con vật kia như cháu chắt cúi mình trước tổ tiên, sự khác biệt chẳng khác nào đũa so với gậy gỗ.
“Tam ca, Tam ca, mau cho ta xem chút đi.” Triệu Hỉ đứng bên nhảy lên sốt ruột.
“Phong Tử, đưa thùng cho ca xem. Ta chưa từng thấy con lươn nào to thế này, thật hiếm thấy!” Trên bờ ruộng, mấy gã nam nhân đưa tay về phía Triệu Phong.
“Một con này đủ nấu cả nồi rồi nhỉ? Ha ha.”
“Mau, đưa bọn ta nhìn thử!”
“Này, các người xem đi.” Triệu Phong nghiêng nhẹ thùng để họ có thể nhìn thấy. Cậu ấy đứng dưới ruộng, họ ở trên bờ, nên chắc chắn sẽ nhìn được.
Nhưng cái thùng thì cậu ấy tuyệt đối không đưa. Trong thôn này, không ít người chẳng kiêng kỵ gì, giữ trong tay mình vẫn yên tâm hơn.
“Nhìn cái dáng keo kiệt kìa, cho mọi người xem thì sao? Đâu ai lấy của ngươi.” Lý Đại Thuận khó chịu, không ưa thái độ đề phòng của cậu ấy. Có ý gì, ai giành của ngươi chắc?
Triệu Phong mím môi, chỉ đứng yên không nói.
Đứng trên bờ, Triệu Tiểu Bảo không vui, hai tay chống nạnh, lớn tiếng quát: “Phong Tử nhà ta không có keo kiệt, đó là lươn của Tiểu Bảo, không cho các người xem!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro