Thông báo trí m...
2024-10-12 07:07:38
Rời xa người mình yêu thật không dễ dàng gì. Nhưng nếu đó là người không yêu mình, lại làm tổn thương mình thì nhất định phải rời xa.
Tang Mẫn chạy trên đường lớn. Từng ký ức ùa về trong tâm trí cô, nhất thời không thể nào tiếp nhận.
Trời xui đất khiến thế nào, Tang Mẫn lại chạy vào đầu xe của chiếc Lamborghini phiên bản thể thao màu xám đen.
Tiếng thắng gấp làm hai vệt bánh xe in hằn trên đường. Dài một mảng lớn trông khó coi.
Người đàn ông mặc âu phục bước xuống:
"Cô không sao chứ?"
"Mọi người... Gọi cấp cứu giúp tôi!"
Người đàn ông đó bế Tang Mẫn vào viện. Cho đến lúc cô tỉnh lại, hắn không hề rời đi.
Tang Mẫn ném đau ngồi dậy. Làm người đàn ông phải nhanh chóng đến đỡ cô.
Giọng Tang Mẫn rất nhỏ:
"La anh clu toi?"
Người đàn ông nâng gọng kính gật đầu:
'Ừ!"
"Cảm ơn!"
Dứt lời, Tang Mẫn dùng tay bứt ống truyền dịch. Cô có động thái muốn đi.
Người đàn ông đó nhanh hơn một bước nắm lấy cổ tay cô giữ lại.
Tang Mẫn khó hiểu hỏi:
"Anh làm gì đó?"
"Tiêu thiếu phu nhân, cô định đi đâu?"
Hắn gọi cô là "Tiêu thiếu phu nhân" khẳng định đã biết rõ về cô.
"Có phải chú Tiêu bảo anh đến đây?"
Không lẽ người đàn ông trước mặt muốn đem cô về lại Tiêu gia?
Tang Mẫn chọn rời đi nhất định sẽ không quay về.
"Tránh ra! Không liên quan đến anh!"
Người đàn ông đó vẫn nắm chặt cổ tay cô.
"Có phải em muốn trốn Tiêu Phong?"
"Sao anh biết?"
"Tiêu Phong cho người tìm em khắp nơi. Nếu như em muốn, tôi sẽ giúp em!"
"Điều kiện là gì?"
Tang Mẫn nghi ngờ hỏi.
"Tang Mẫn, tôi biết mẹ em. Mẹ em đã từng giúp Hạ gia của tôi rất nhiều."
Cô nhíu mày nghi ngờ lời hắn nói. Sớm không đến, muộn không đến. Lại đến rất đúng lúc. Hơn nữa, mẹ cô chưa từng nhắc đến Hạ gia.
Để làm cô tin hơn, Hạ Thần lấy từ trong túi ra một tấm ảnh.
Trong do la me co cing dung chung voi mot ngudi phu nu. Ha Than dua tay chi vao anh:
"Người đứng cạnh mẹ em là mẹ của tôi."
"Trong lúc nhà tôi khó khăn nhất, mẹ em đã vét hết tiền tiết kiệm cho nhà tôi mượn. Từ đó nhà tôi mới có thể phất lên trở thành doanh nghiệp may hàng đầu như bây giờ."
Tang Mẫn nhớ mang máng có một buổi tối mẹ cô gom hết vàng đi ra ngoài.
Đến bây giờ cô mới biết là vì giúp nhà họ Hạ?
Người đàn ông nuốt nước bọt:
"Tang Man, nha toi ng em. Em muon gi toi deu dap ung."
Tang Mẫn suy nghĩ rất lâu. Bây giờ bảo cô quay về ở cạnh Tiêu Phong, cô thật sự không làm được.
Bao nhiêu đau khổ đó chưa đủ nhiều sao?
Lần nữa chớp mắt, Tang Mẫn nhìn về phía Hạ Thần.
"Tôi muốn ra nước ngoài. Muốn thoát khỏi Tiêu Phong."
"Được! Tôi đồng ý. Lập tức đưa em rời khỏi đây!"
Hạ Thần nắm lấy tay cô. Vốn định rời đi nhưng khi nhìn xuống cổ tay cô, hắn dừng bước.
"Đợi một chút."
Tang Mẫn lo lắng:
"Anh đổi ý?"
Người đàn ông đó lắc đầu, lấy khăn giấy ở trên bàn chậm vào cổ tay cô lau đi vết máu. Hạ Thần chậm rãi giới thiệu:
"Tang Mẫn, tôi quên mất để tôi giới thiệu lại với em. Tôi là Hạ Thần năm nay 25 tuổi. Hơn em 7 tuổi. Về sau tôi sẽ thay mẹ em chăm sóc cho em!"
Tang Mẫn gật đầu.
"Cảm ơn!"
Hạ Thần xòe tay ra:
"Đi thôi!"
•••
Ở trong phòng làm việc, Tiêu Phong mang tức giận đập xuống bàn.
"Khốn kiếp! Một người sống sờ sờ lại không tìm thấy?"
"Tiêu thiếu bớt giận."
Khi manh mối có được lại đứt đoạn. Tên thuộc hạ run rẩy:
"Tiêu thiếu, có phải có người cố tình nhúng tay?"
"Ta không cần biết cách người dùng cách gì. Mang em ấy bình an về bên cạnh ta."
Tiêu Phong mắt đỏ ngầu. Chưa xong hết đâu, tên thuộc hạ đang đẩy cửa vào còn thông báo cho hắn một tin động trời.
"Tiêu thiếu, tìm thấy một người rất giống thiếu phu nhân."
Mắt hẳn như lóe lên tia hy vọng.
“Thật không? Đang ở đâu?”
Tên thuộc hạ quỳ xuống lắp bắp nói:
"Nhà xác!
Tang Mẫn chạy trên đường lớn. Từng ký ức ùa về trong tâm trí cô, nhất thời không thể nào tiếp nhận.
Trời xui đất khiến thế nào, Tang Mẫn lại chạy vào đầu xe của chiếc Lamborghini phiên bản thể thao màu xám đen.
Tiếng thắng gấp làm hai vệt bánh xe in hằn trên đường. Dài một mảng lớn trông khó coi.
Người đàn ông mặc âu phục bước xuống:
"Cô không sao chứ?"
"Mọi người... Gọi cấp cứu giúp tôi!"
Người đàn ông đó bế Tang Mẫn vào viện. Cho đến lúc cô tỉnh lại, hắn không hề rời đi.
Tang Mẫn ném đau ngồi dậy. Làm người đàn ông phải nhanh chóng đến đỡ cô.
Giọng Tang Mẫn rất nhỏ:
"La anh clu toi?"
Người đàn ông nâng gọng kính gật đầu:
'Ừ!"
"Cảm ơn!"
Dứt lời, Tang Mẫn dùng tay bứt ống truyền dịch. Cô có động thái muốn đi.
Người đàn ông đó nhanh hơn một bước nắm lấy cổ tay cô giữ lại.
Tang Mẫn khó hiểu hỏi:
"Anh làm gì đó?"
"Tiêu thiếu phu nhân, cô định đi đâu?"
Hắn gọi cô là "Tiêu thiếu phu nhân" khẳng định đã biết rõ về cô.
"Có phải chú Tiêu bảo anh đến đây?"
Không lẽ người đàn ông trước mặt muốn đem cô về lại Tiêu gia?
Tang Mẫn chọn rời đi nhất định sẽ không quay về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tránh ra! Không liên quan đến anh!"
Người đàn ông đó vẫn nắm chặt cổ tay cô.
"Có phải em muốn trốn Tiêu Phong?"
"Sao anh biết?"
"Tiêu Phong cho người tìm em khắp nơi. Nếu như em muốn, tôi sẽ giúp em!"
"Điều kiện là gì?"
Tang Mẫn nghi ngờ hỏi.
"Tang Mẫn, tôi biết mẹ em. Mẹ em đã từng giúp Hạ gia của tôi rất nhiều."
Cô nhíu mày nghi ngờ lời hắn nói. Sớm không đến, muộn không đến. Lại đến rất đúng lúc. Hơn nữa, mẹ cô chưa từng nhắc đến Hạ gia.
Để làm cô tin hơn, Hạ Thần lấy từ trong túi ra một tấm ảnh.
Trong do la me co cing dung chung voi mot ngudi phu nu. Ha Than dua tay chi vao anh:
"Người đứng cạnh mẹ em là mẹ của tôi."
"Trong lúc nhà tôi khó khăn nhất, mẹ em đã vét hết tiền tiết kiệm cho nhà tôi mượn. Từ đó nhà tôi mới có thể phất lên trở thành doanh nghiệp may hàng đầu như bây giờ."
Tang Mẫn nhớ mang máng có một buổi tối mẹ cô gom hết vàng đi ra ngoài.
Đến bây giờ cô mới biết là vì giúp nhà họ Hạ?
Người đàn ông nuốt nước bọt:
"Tang Man, nha toi ng em. Em muon gi toi deu dap ung."
Tang Mẫn suy nghĩ rất lâu. Bây giờ bảo cô quay về ở cạnh Tiêu Phong, cô thật sự không làm được.
Bao nhiêu đau khổ đó chưa đủ nhiều sao?
Lần nữa chớp mắt, Tang Mẫn nhìn về phía Hạ Thần.
"Tôi muốn ra nước ngoài. Muốn thoát khỏi Tiêu Phong."
"Được! Tôi đồng ý. Lập tức đưa em rời khỏi đây!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Thần nắm lấy tay cô. Vốn định rời đi nhưng khi nhìn xuống cổ tay cô, hắn dừng bước.
"Đợi một chút."
Tang Mẫn lo lắng:
"Anh đổi ý?"
Người đàn ông đó lắc đầu, lấy khăn giấy ở trên bàn chậm vào cổ tay cô lau đi vết máu. Hạ Thần chậm rãi giới thiệu:
"Tang Mẫn, tôi quên mất để tôi giới thiệu lại với em. Tôi là Hạ Thần năm nay 25 tuổi. Hơn em 7 tuổi. Về sau tôi sẽ thay mẹ em chăm sóc cho em!"
Tang Mẫn gật đầu.
"Cảm ơn!"
Hạ Thần xòe tay ra:
"Đi thôi!"
•••
Ở trong phòng làm việc, Tiêu Phong mang tức giận đập xuống bàn.
"Khốn kiếp! Một người sống sờ sờ lại không tìm thấy?"
"Tiêu thiếu bớt giận."
Khi manh mối có được lại đứt đoạn. Tên thuộc hạ run rẩy:
"Tiêu thiếu, có phải có người cố tình nhúng tay?"
"Ta không cần biết cách người dùng cách gì. Mang em ấy bình an về bên cạnh ta."
Tiêu Phong mắt đỏ ngầu. Chưa xong hết đâu, tên thuộc hạ đang đẩy cửa vào còn thông báo cho hắn một tin động trời.
"Tiêu thiếu, tìm thấy một người rất giống thiếu phu nhân."
Mắt hẳn như lóe lên tia hy vọng.
“Thật không? Đang ở đâu?”
Tên thuộc hạ quỳ xuống lắp bắp nói:
"Nhà xác!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro