Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 11
Hà Điền Điền
2025-03-17 03:15:03
Lớn hơn một chút, năm ngày mới được gặp một lần. Đến khi trưởng thành, mỗi tháng chỉ có thời gian quy định mới được diện kiến. Tào Quý phi không gầy lại được, nên nàng ta dồn hết tâm tư lên con cái. Dù gì thì trưởng tử của Tần Duệ cũng do nàng ta sinh ra. Có khi, nhờ đứa trẻ, nàng ta vẫn còn cơ hội mẹ quý nhờ con mà trở thành hoàng hậu. Nhưng bây giờ, lục cung do ta quản lý, đến cả chuyện phát thêm băng để giải nhiệt trong Hàm Quang viện, nàng ta cũng phải nhờ cậy ta. Ta đương nhiên đồng ý. Kiếp trước làm khốc lại, ta cũng từng đặt ra quy tắc— Trẻ em dưới mười lăm tuổi, không được áp dụng hình phạt. Đây là quy củ. Ta đoạn tử tuyệt tôn hay không, ta không quan tâm nhân quả báo ứng. Nhưng ta chung quy vẫn là con người. Đã là người, sẽ không thể ra tay với trẻ nhỏ. Dù sao, Tào Quý phi cũng là Quý phi. Mặc dù, Tần Duệ không hề yêu thích nàng ta. Quách Lệ phi luôn căm tức vì Tào Quý phi được sủng ái ít hơn mình, nhưng lại sinh được nhiều con hơn. Thế mà, bằng vào số hài tử ấy, nữ nhân tướng mạo không mấy xuất sắc này lại có thể leo lên vị trí Quý phi. Ta sai người, phát thêm băng và trà giải nhiệt cho toàn bộ hoàng tử trong Hàm Quang viện. Hàm Quang viện không chỉ có trưởng tử của Tào Quý phi – Tần Lẫm, mà còn có các hoàng tử khác. Nhị hoàng tử Tần Ly, thân thể yếu ớt. Mẫu thân của hắn, Nhuyễn phi, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng ba ngày một bệnh. Theo tin tức mà ta thu thập trong cung, Nhuyễn phi vốn không muốn nhập cung. Lúc trước, từng có đạo sĩ phán nàng ta sức khỏe không tốt, cần xuất gia tu hành. Nhưng đúng là xui xẻo, Tần Duệ lại tình cờ nhìn thấy Nhuyễn phi, thế là nàng ta không thể không nhập cung. Quả nhiên, sinh con xong liền c.h.ế.t yểu, từ lúc nhập cung đến lúc mất, chỉ vỏn vẹn ba năm. Ta nhếch môi. Những kẻ làm hoàng đế, hắn nào quan tâm ngươi sống bao lâu, hắn chỉ muốn có được ngươi mà thôi. May thay, hoàng thượng vô cùng yêu thương nhị hoàng tử, đối xử với hắn tốt hơn bất cứ đứa con nào. Còn tam hoàng tử Tần Bổn, mẫu thân của hắn ai cũng kiêng dè không nhắc tới. Nhưng Tiểu Yến giỏi thu thập tin tức, vẫn moi được chút ít từ đám cung nhân làm việc nặng. Trong cung, những kẻ làm việc nặng bị khinh rẻ, nhưng nếu đối xử tử tế với họ, thì họ lại biết không ít chuyện. Không hổ danh là người do ta huấn luyện. "Mẫu thân của tam hoàng tử là Đức phi, đã mất trong lãnh cung. Nghe nói từng mạo phạm hoàng hậu, bị đày vào lãnh cung, vốn chỉ định giam vài ngày, nhưng chẳng may lại mắc bệnh mà qua đời." Tiểu Yến hạ giọng: "Có một thái giám quét dọn nói… thực ra, Đức phi là tự vẫn." Ta hừ một tiếng. Kiếp trước, số người ‘tự vẫn’ trong tay ta, cũng không ít. Màn kịch này, thật nhàm chán. Mẫu tộc của Đức phi bị hoàng thượng lưu đày, rồi nàng ta ‘tự vẫn’. Đám đại thần kia cứ nghĩ rằng, đem nữ nhi tiến cống cho hoàng thượng, trở thành nhạc phụ hoàng đế, thì có thể bảo toàn tính mạng. Mơ tưởng. Tam hoàng tử Tần Bổn, cuộc sống chưa chắc đã dễ chịu. Nhưng ta không định làm khó hài tử. Những gì nên có, ta sai người ban cho tất cả hoàng tử. Mẫu thân của tứ hoàng tử Tần Hân, Lưu Chiêu nghi, đến tạ ơn ta. Nàng ta vốn là cung nữ trông nom hoa viên, vì có đôi tay đẹp, nên khi bưng hoa qua cung, bị Tần Duệ nhìn trúng, thế là bị triệu hạnh. Sau khi ngủ xong, Tần Duệ lại khinh thường xuất thân hèn kém của nàng ta. Hoàng đế là thế đấy. Kiếp trước, khi cần ta làm việc, hắn gọi ta là "Hiền khanh gia", nhưng sau lưng lại nói ta "không cha không mẹ, xuất thân hàn vi, không đủ tư cách đứng trên triều đình". Mà một kẻ cùng xuất thân hèn kém như ta, chỉ vì biết viết văn nịnh nọt, chui được vào Hàn Lâm Viện, thì lại được ca ngợi là "nghèo mà không nản, chí hướng cao xa". Quách Lệ phi và Lưu Chiêu nghi xuất thân chẳng khác nhau bao nhiêu, nhưng hoàng thượng lại thiên vị Quách thị. Lưu Chiêu nghi sống rất mờ nhạt trong hậu cung, hoàng thượng chẳng mấy khi triệu hạnh, mà cũng không có gia thế để dựa vào. Gia tộc của nàng gặp nạn trong thiên tai, c.h.ế.t gần hết. Lúc tuyển cung nữ, quan viên địa phương đã đem đám nữ nhân này nộp vào cung, coi như cho họ một con đường sống. Nàng sinh được hoàng tử, nhưng chẳng có gì thay đổi. Hồng Trần Vô Định"Hiền phi nương nương nhân từ, đối đãi hoàng tử như con ruột, thần thiếp vô cùng cảm kích." "Không cần cảm ơn. Hoàng thượng để bổn cung quản lý hậu cung, ta chỉ làm tròn bổn phận." Ta lạnh nhạt đáp. Ta không quen nghe người khác nói cảm ơn. Chỉ quen nghe người ta van xin. Lưu Chiêu nghi ngượng ngùng, tay siết chặt khăn lụa. Nàng ta khó khăn lắm mới mở miệng: "Thần thiếp… có làm ít điểm tâm…" Ta thở dài. "Được, ta thử." Lưu Chiêu nghi vội đặt điểm tâm xuống rồi chạy đi mất. Chắc là bị hơi lạnh trên người ta dọa sợ. Trong cung trọng sang khinh hèn. Tam hoàng tử mất mẹ nên chịu khổ, Lưu Chiêu nghi yếu thế nên nhi tử nàng ta cũng sống bấp bênh. Vô vị. Tần Duệ chỉ có bốn hoàng tử, thế mà cũng phân biệt đối xử, đúng là tự chuốc phiền phức. Giờ hắn ra sức nạp thêm nữ nhân vào cung, chắc hẳn là muốn sinh thêm một loạt hoàng tử. Dù sao hắn cũng mới ngoài ba mươi. Càng nghĩ, ta càng thấy chán ghét. Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến ta. Lúc đồng ý để lão cha ham danh lợi đưa ta vào cung làm phi tử, ta đã suy xét kỹ: "Nữ nhân trong hậu cung nhiều, ta không cần phải thường xuyên thị tẩm, cũng chưa chắc phải sinh con." Chứ nếu gả cho một nam nhân bình thường, làm chính thê, thì chẳng phải vì giữ vững địa vị, cũng phải sinh hai ba đứa hay sao?" Ta thì nhất quyết có c.h.ế.t cũng không thèm sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro