Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Chương 12

Hà Điền Điền

2025-03-17 00:45:03

9 Tần Duệ khen ngợi ta, nói rằng ta công bằng chính trực, hết lòng vì các hoàng tử. "Nàng hào sảng rộng rãi, phong thái đoan trang." Ta thầm đảo mắt trong lòng. Làm cha mà chỉ biết sai nữ nhân trông con hộ mình, đúng là thứ vô dụng. Từ Thúy Hoa không vui. Vốn dĩ nàng ta nên im lặng mà câu dẫn hoàng thượng, nhanh chóng mang thai, nhưng lại cố tình gây chuyện. "Hoàng thượng, hoa viên đưa tới cho thần thiếp toàn là hoa héo úa. Hiền phi muội muội bận rộn chính sự, có lẽ không để tâm đến hoa cỏ trong cung." Nàng ta chọn đúng lúc tất cả phi tần đang cùng hoàng thượng ngắm cảnh trong ngự hoa viên để nói ra. Quách Lệ phi không có mặt, vì nàng ta còn đang đóng cửa suy ngẫm. Hoàng hậu cũng không đến, nghe nói lại phải nằm dưỡng bệnh. Tần Duệ nhìn ta một cái. Ta lập tức đứng dậy, lạnh nhạt đáp: "Mỗi bồn hoa được đưa tới từng cung đều có ghi chép rõ ràng, bao gồm loại hoa, chất lượng, số lượng, chậu trồng, không thể sai sót. Nếu hoàng thượng cho phép, thần thiếp lập tức cho truyền thái giám quản sự đến để đối chất.” “Thần thiếp cho rằng, một cành cây, một ngọn cỏ trong cung cũng phải quản lý nghiêm cẩn. Họa lớn đều từ những điều nhỏ nhặt mà ra. Dẫu có thể phá hỏng hứng thú của hoàng thượng, nhưng chuyện liên quan đến cung quy, không thể lơ là." "Hoàng thượng, xin hãy hạ lệnh triệu thái giám quản sự đến điều tra rõ." Từ Thúy Hoa không ngờ ta có thể trả lời chặt chẽ như vậy, sắc mặt thoáng chút bối rối. Hồng Trần Vô ĐịnhNhững kẻ khác muốn lấy cớ giữ gìn hứng thú của hoàng thượng để chặn họng ta, nhưng đã không còn kịp. Ta khẽ nhếch môi, cả đám người liền cảm thấy trong tiết trời nóng bức bỗng dưng có một luồng hàn khí. Chuyện cỏn con này mà cũng dám gây sự với ta? Ta từng là khốc lại, chuyện ‘nói láo thành chuyện lớn’ chính là sở trường của ta. Từ Thúy Hoa đúng là chán sống, dám động đến ta. Thái giám quản sự cùng một tiểu thái giám phụ trách giao hoa đến. Tiểu thái giám cực kỳ nhanh nhẹn, giọng nói rành rọt: "Bệ Hạ, hôm qua nô tài mang đến cho Từ Chiêu nghi một chậu nguyệt quý ‘Lệ Châu’, dùng bồn sứ phấn trắng, một bồn hai gốc, mỗi gốc tám đóa, hoa mang hai màu, tượng trưng cho cát tường, hương thơm lan tỏa.” “Lúc mang đến, nô tài đã kiểm tra ngay trước mặt cung nữ thân cận của Chiêu nghi, khi ấy Chiêu nghi nói rất thích. Nô tài cũng đã ghi chép lại." Vừa nói, hắn vừa dâng lên sổ sách. Tần Duệ mở ra xem, mọi thứ ghi lại rõ ràng mồn một. Đây là quy định ta đã ban hành, để thuận tiện tra cứu khi cần. Làm khốc lại, ta biết rõ: Một vụ án có thể xử lý toàn vẹn hay không, đều dựa vào chứng từ hồ sơ có chặt chẽ hay không. Tần Duệ liếc ta một cái, khẽ thở dài: "Hiền phi quả là người tỉ mỉ chu toàn. Có nàng quản lý hậu cung, mọi việc tất sẽ rõ ràng nề nếp." Ta cười khẽ, một cơn gió lạnh lại lướt qua. "Tất nhiên. Nếu có kẻ nào dám cẩu thả qua loa, bổn cung nhất định nghiêm trị không tha." "Nếu thật sự có kẻ to gan dám đưa hoa héo úa đến cung của Từ Chiêu nghi, thì bổn cung sẽ tống hắn đến Thận Hình Ty, chặt đứt hai bàn tay, mang đi làm phân bón cho hoa!" Thái giám quản sự cùng tiểu thái giám lập tức quỳ xuống: "Hiền phi nương nương anh minh! Bọn nô tài nào dám lười biếng!" Tần Duệ thở dài: "Hiền phi đúng là nhân tài, chỉ tiếc… lại là nữ nhân." Hắn nói với vẻ tiếc nuối chân thành. Ta chỉ muốn phì cười ngay trong lòng. Nếu ta là nam nhân, chắc chắn lại càng bị hắn sai khiến để làm mấy chuyện dơ bẩn hơn. Những kẻ làm hoàng đế, khi gặp người hiền lành đức độ, chưa chắc đã trân trọng. Nhưng gặp kẻ có thể làm ‘chó săn’, họ lại ‘tận tâm tận lực’ mà thu nhận. Tần Duệ ghi nhận tài năng quản lý của ta. Nhưng Từ Thúy Hoa lại trở thành kẻ đặt điều vu cáo. Mà gần đây, hắn lại sủng hạnh nàng ta nhiều, tất nhiên sẽ muốn che chở. Ta không đợi hắn lên tiếng, liền quỳ xuống dập đầu: "Bệ hạ! Việc thiên hạ, đều từ nhỏ mà thành lớn, tích đất thành núi, góp lông thành áo. Thần thiếp quản lý lục cung, khó tránh khỏi sơ sót, nếu có kẻ mượn cớ hãm hại, thần thiếp có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng. Hôm nay là một chậu hoa, ngày mai có thể là một bộ y phục, ngày kia lại là thứ gì khác? Tích tụ từng chút, tội của thần thiếp chẳng phải là chất đầy thẻ tre sao?" Kiếp trước làm khốc lại, ta đã xin hoàng thượng một tấm kim bài miễn tử. Tuy cuối cùng vẫn bị một chén rượu độc tiễn đi, nhưng trong suốt khoảng thời gian ta muốn lật đổ ai, cũng không cần lo hoàng thượng trở mặt. Kẻ làm chuyện bẩn thỉu, sao có thể không có bùa hộ mệnh? Hôm nay, nhân cơ hội này, ta giẫm lên Từ Chiêu Nghi một cước, thế nào cũng phải đòi được Tần Duệ một tấm bùa bảo mệnh cho mình. Tần Duệ hứng thú nhìn ta, chắc hắn không ngờ, lại có nữ nhân dám mặc cả với hắn, còn dám ép hắn vào thế khó xử. Sắc mặt Từ Thúy Hoa trắng bệch, ngay cả môi cũng trắng nhợt. Các tần phi còn lại giữ im lặng, không ai dám lên tiếng. "Hiền phi là bậc nữ trung quân tử, đoan chính công minh, từ nay về sau, bất luận kẻ nào dám hãm hại hiền phi, trẫm tuyệt đối không tha thứ. Còn về Từ Chiêu Nghi…" Tần Duệ nhìn ta. Ta lại hành lễ với hoàng đế, giọng điệu đoan trang mà điềm tĩnh: "Từ Chiêu Nghi có lẽ không thích hoa hồng. Hiện nay hoa sen nở rộ, thiếp từng đọc thơ rằng: 'Liên diệp hà điền điền, Giang Nam khả thái liên'. Xin cho phép Từ Chiêu Nghi nhân lúc trời nắng, đi hái chín mươi chín đóa sen, chín mươi chín đài sen, chín mươi chín phiến lá sen, bóc chín mươi chín hạt sen, làm thanh nhiệt giải nóng cho bệ hạ. Khi hái, tốt nhất đừng che ô, ánh nắng rực rỡ mới có thể nhìn rõ." Tần Duệ bất đắc dĩ gật đầu: "Quả là phong nhã, Từ Chiêu Nghi, đi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Số ký tự: 0