Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 13
Hà Điền Điền
2025-03-16 22:15:03
Một lát sau, có người tới báo, Từ Thúy Hoa đã bị nắng làm ngất xỉu. Đúng là chẳng chịu nổi dày vò. Ta đã nể mặt hoàng đế, tiết chế rất nhiều rồi, ta vốn định bắt nàng ta bóc chín trăm chín mươi chín hạt sen, bóc đến mức mười ngón tay chuột rút. Mà ta khiến sủng phi của Tần Duệ ngất vì nắng, hắn liền tới ngủ lại tẩm cung của ta. Ta có chút hối hận, thật không đáng. Hắn nhìn ta đầy tà ý, cười nhạt: "Đúng là hoa hồng có gai, dù bị nàng đ.â.m một chút, trẫm cũng muốn ôm vào lòng." Phi, đồ biến thái! Ta cố gắng nhịn ghê tởm, làm bộ thục nữ, giọng điệu dịu dàng: "Thần thiếp chẳng phải đã ở trong lòng bệ hạ rồi sao?" Tần Duệ áp sát lại, c.h.ế.t tiệt… Thật đúng là địa ngục! May mắn thay, ngày hôm sau, Từ Chiêu Nghi khóc lóc lôi kéo hoàng đế về cung của nàng ta. Sau một tháng đóng cửa sám hối, Quách Lệ Phi cũng biết rằng trong cung sủng phi nhất là Từ Thúy Hoa. Nhưng nàng ta vẫn ghét cay ghét đắng ta. "Thật không hiểu nổi, vì sao Lệ Phi chỉ nhằm vào ta?" Thái giám tổng quản của ta, Tiểu Thuận Tử, đi nghe ngóng. Dù thời gian không dài, nhưng trong cung của ta, người người đều tuyệt đối trung thành. Không trung thành cũng không dám tạo phản. Sợ mà, ta cũng đâu làm gì, nhưng ai cũng sợ ta. Có lẽ bởi vì, ta có thể nhìn thấu ai có ý đồ xấu, hoặc bởi vì những hình phạt không đổ m.á.u của ta. Ta không đánh, cũng không mắng. Chẳng hạn, nếu có tên thái giám nào ôm lòng bất chính, ta chỉ cần vẽ một vòng tròn trên đất, bắt hắn đứng yên bên trong, không được cử động. Đứng lâu quá, đầu gối hắn sẽ hỏng. Cả hậu cung đều biết, ta là người nhẫn tâm tàn độc. Nhưng đôi khi, nếu ta muốn ban thưởng cho ai, ta cũng rất hào phóng. Không nhân từ, không mềm lòng, nhưng ra tay rộng rãi, khiến hạ nhân tận tâm tận lực mà trung thành. Chỉ đơn giản vậy thôi. 10 Tiểu Thuận Tử báo tin rất nhanh. "Lệ Phi nói, Từ Thúy Hoa bắt chước nương nương nhưng bắt chước chẳng ra hồn. Nàng ta nói… nàng ta nói, ngay cả Hạ Cẩm Bình nàng ta còn không để vào mắt, huống hồ một kẻ giả mạo Hạ Cẩm Bình. Nhưng mà nương nương thì khác, lúc nào cũng nghiêm mặt… nàng ta nói, nương nương giống như đang đeo lên một gương mặt của người chết, lại có thể ngang dọc hậu cung." Ta thở dài, phiền phức quá, hóa ra nữ nhân cũng có lúc dùng não. Ta thường quên mất mình là nữ nhân. Kiếp trước, ta rất kiêu ngạo, cho rằng phần lớn nữ nhân chỉ biết khóc lóc, chỉ có số ít là thông minh. Kiếp này, ta khinh thường sinh mẫu của mình, cũng khinh thường muội muội của mình. Đôi khi, ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Vì sao phụ thân lại không có chút kiên nhẫn nào để dạy dỗ mẫu thân hiểu những đạo lý này? Ta đã từng hỏi phụ thân Phương Tẫn Tâm vấn đề đó. Ông đáp: "Chỉ cần nam nhân thành công, có thể có vô số nữ nhân." Ta hiểu rồi. Thay vì lãng phí thời gian dạy dỗ nữ nhân hiểu đạo lý, chẳng thà dành thời gian để bản thân thành công, như vậy mới có thể dễ dàng đổi thê tử. Dĩ nhiên, thế gian có đạo lý "không thể quên người vợ thuở hàn vi", phẩm hạnh của kẻ sĩ cũng dựa vào đó để đánh giá. "Chính vì vậy, ta càng không cần dạy mẫu thân của con. Nàng càng ngu xuẩn, thì khi cần phế đi, ta càng có lý do đầy đủ." Phụ thân trả lời một cách lạnh lùng, nhưng không ngoài dự liệu của ta. Thế gian này chính là như vậy. Đừng hy vọng đạo đức có thể ràng buộc ai, nếu đối phương có quyền thế, hắn có thể biến ngươi thành kẻ ngu si, rồi một cước đá văng đi. Trên đời này, phần lớn kẻ nắm giữ quyền lực là nam nhân. Vậy nên, nữ nhân không cần quá thông minh. Nếu thông minh quá, sẽ khiến nam nhân khó đổi thê tử. Cho dù không đổi, nếu nữ nhân quá thông minh, cũng gây bất tiện cho việc tùy ý thao túng nàng ta. Chính vì vậy, ta từng nghĩ, nữ nhân trong hậu cung cũng chẳng thể thông minh được bao nhiêu. Ta luôn tự cho rằng mình khác biệt. Nhưng sau khi quan sát trong cung, trước tiên, Hạ Cẩm Bình khiến ta bất ngờ. Nữ nhân này thực sự không tầm thường. Nàng ta dường như có một đôi mắt nhìn thấu tất cả. Điều này khiến ta nhớ đến hoa khôi từng hợp tác với ta kiếp trước. Nàng ta luôn nở nụ cười quyến rũ, nhưng tận sâu trong lòng, chẳng có bất cứ ai. Ta có cảm giác, trong lòng Hạ Cẩm Bình cũng vậy, chẳng có ai cả.Hồng Trần Vô Định Nữ nhân có nội tâm trống rỗng, thì đầu óc sẽ vô cùng tỉnh táo. Loại người này, so với rất nhiều nam nhân còn khó đối phó hơn. Giờ đây, ta phát hiện, Quách Lệ Phi cũng không ngu xuẩn như ta nghĩ. Nàng ta chăm chăm theo dõi ta, nhận định ta còn khó chơi hơn Từ Thúy Hoa. "Nữ nhân này có mắt nhìn." Sau khi phân tích, ta cho rằng, Quách Lệ Phi đã ở bên cạnh Tần Duệ quá lâu, dù không quá thông minh, cũng hiểu rõ Tần Duệ là hạng người gì. Hạ Cẩm Bình cũng vậy. Hai nữ nhân này đều biết rõ, Tần Duệ là một hoàng đế thích sưu tầm nữ nhân có cá tính khác nhau. Từ Thúy Hoa bắt chước Hạ Cẩm Bình, tưởng rằng có thể trở thành "Hạ Cẩm Bình thứ hai", đây chính là sai lầm. Hoàng hậu tiếp theo của Tần Duệ, nhất định phải là người hoàn toàn khác với Hạ Cẩm Bình. Làm thế nào mới có thể khiến Quách Lệ Phi ngừng chú ý đến ta đây? Rất nhanh thôi, nàng ta sẽ phải chuyển mục tiêu. Nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư, Vu Phượng Kiều nhập cung. Nữ nhi của Hồng Lô Tự Khanh, La Vân nhập cung. Ba mỹ nhân do các chư hầu tiến cống cũng nhập cung. Ta không đoán sai, Vu Phượng Kiều vừa nhập cung đã phong Quý Phi. Bởi vì mẫu thân của nàng ta là muội muội ruột của tiên hoàng hậu. Biểu ca cưới biểu muội. Nghe nói, lúc thái hậu còn sống, đã muốn chọn nữ nhi nhà Vu gia làm hoàng hậu. Nhưng tiếc thay, Vu Phượng Kiều lúc đó còn quá nhỏ. Nhưng giờ đây, Hạ Cẩm Bình đã bệnh nặng, Vu gia hẳn là đã nhớ tới chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro