Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Chương 14

Hà Điền Điền

2025-03-16 07:13:55

Vu Phượng Kiều và Hạ Cẩm Bình chính là hai loại nữ nhân trái ngược nhau. Nàng ta có một gương mặt kiêu căng, dù cử chỉ không mất lễ nghi, dù quy củ cũng không sai, nhưng bản chất vẫn là một kẻ kiêu căng ngạo mạn. Đây chắc chắn là một nữ tử được nuông chiều quá mức. Ta ngửi thấy trên người nàng ta, cùng một mùi vị với muội muội Phương Ngọc Đình. Mẫu thân ta vẫn luôn tin rằng, chỉ có Phương Ngọc Đình và Phương Ngọc Văn mới là thân nhân thực sự của ta. Những người khác, như Phương Ngọc Thành, bà chỉ cho phép ta gọi là "Thành đệ". Ta không hiểu cái sự phân biệt vô vị này có ích lợi gì. Dù có thế nào, bọn họ đều là hài tử của phụ thân, mẫu thân có phủ nhận, thì cũng không thể thay đổi sự thật. Mẫu thân luôn nhấn mạnh thân phận đích – thứ, nhưng phụ thân lại coi thường chuyện đó. Ta cũng vậy. Bà hận ta không đứng về phía bà, cũng hận những đứa con thứ xuất kia. Nhưng đối với phụ thân, chuyện đích thứ chẳng là gì cả, có giá trị lợi dụng mới là quan trọng.Hồng Trần Vô Định Phương Ngọc Đình lúc nào cũng treo hai chữ "đích nữ" trên miệng. Vu Phượng Kiều cũng vậy. La Vân là thứ nữ, nên Vu Phượng Kiều coi thường nàng ta đủ điều. La Vân là Chiêu nghi. Hậu cung triều ta, cấp bậc phi tần được quy định rõ ràng. Chiêu nghi có sáu vị, Phi có bốn vị, Quý phi có hai vị. Dưới Chiêu nghi, có Chiêu dung tám vị. Sau đó mới đến Thục nghi, Tài nhân. Bậc thấp nhất là Lương viên, không hạn chế số lượng. Các mỹ nhân tiến cống từ các châu quận, do xuất thân thấp, cao nhất chỉ phong được đến Thục nghi, còn lại hai người là Tài nhân. Vu Phượng Kiều cứ khăng khăng rằng, La Vân cùng lắm cũng chỉ xứng làm Chiêu dung. Nàng ta cũng xem thường ta, nói ta chỉ có nhan sắc ngang một Tài nhân. Còn với Từ Thúy Hoa, nàng ta thẳng thừng chế nhạo. "Đến tư cách vào cung cũng không có." "Thật là quá kiêu ngạo." Ngay cả Tiểu Yến cũng không chịu nổi sự ngông cuồng của Vu Phượng Kiều. Nhưng người ta là biểu muội của hoàng thượng. Giống như Phương Ngọc Đình, dù ta có quản gia quy nghiêm ngặt thế nào, thỉnh thoảng cũng không thể làm gì được nàng ta. Nhốt vào từ đường, mẫu thân liền mang cơm đến tận nơi. Đánh trượng phạt, mẫu thân lại ôm nàng khóc lóc. Không có cách nào trị. Gần đây, phụ thân gửi thư đến. Ông nói, đã gả nàng ta đi thật xa. Nhà chồng đi đón dâu, mất ít nhất một năm mới đến nơi. Phụ thân từng là quan trấn thủ của Trà Mã Ty vùng Thục địa, có rất nhiều giao tình với các võ tướng biên cương. Bởi vì trà và chiến mã thường được vận chuyển ra biên giới. Phương Ngọc Đình được hứa gả cho con trai một tướng quân ở biên cương. Hôn sự này đưa ra cũng dễ nghe, sính lễ hậu hĩnh, Phương Ngọc Đình cũng không dám làm càn. Dù sao, chỉ cần tướng quân kia quát lên một tiếng, nàng ta cũng đủ khiếp đảm. Phụ thân làm rất tốt. Phương Ngọc Đình đã giải quyết xong. Nhưng Vu Phượng Kiều thì lại ở ngay trước mắt ta. "Đừng đối đầu với nàng ta, cứ nhường nhịn." Ta hạ quyết tâm. Kiếp trước, trước khi chưa lật đổ được quyền thần, ta từng cúi đầu nhẫn nhịn đến mức tận cùng. Thậm chí, ngay cả l.i.ế.m giày của đối phương ta cũng không quan tâm. Hạ mình càng thấp, đối phương càng bị mê hoặc, đến lúc giẫm nát bọn họ dưới chân mới càng sảng khoái. Bây giờ, ta cũng cúi đầu thật thấp trước Vu Phượng Kiều. "Hừ, cứ tưởng ngươi giỏi giang lắm, hóa ra cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt." Vu Phượng Kiều quả nhiên không còn để ta vào mắt. Nàng ta chuyển sang nhằm vào Từ Thúy Hoa. Mà Tần Duệ, lại càng sủng ái Từ Thúy Hoa hơn. Quách Lệ phi thay đổi thái độ. Nàng ta bỗng nhiên kiệm lời, trở nên thâm trầm hơn, đồng thời ánh mắt nhìn ta có chút ý tứ sâu xa. "Hiền phi muội muội quả là giỏi ẩn nhẫn, tỷ tỷ rất bội phục, chắc cũng nên học hỏi muội một chút." Ta nhe răng cười với nàng ta, hàm răng trắng sắc như ngọc. "Đừng học theo ta. ‘Liệt nữ truyện’ đều viết về những nữ nhân đoan trang hiền thục, tỷ tỷ cần gì phải tranh đấu với một kẻ tâm địa rắn rết như ta?" 11 Quách Lệ phi bị ta cười đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cắn răng kiên trì trò chuyện với ta. "Hiền phi, ngươi biết nhẫn nhịn, chờ thời mà hành động. Ta có thể cùng ngươi kết minh." Ta thầm đảo mắt trong lòng. Làm những chuyện dơ bẩn, vốn dĩ chỉ có thể hành động đơn độc, nào có chuyện kết minh đồng hành? "Phương Ngọc Xích, ta đã nghĩ rất nhiều. Đối đầu với ngươi, chẳng có kết cục gì tốt. Ngươi ra tay quá tàn nhẫn. Ta chẳng qua chỉ nói vài câu ly gián, vậy mà thật kỳ lạ, ngươi lại khiến Tần Duệ hạ nhục ta đến mức tận cùng. Hôm đó ta tóc tai bù xù, chân trần bước trên cung đạo, thực sự muốn c.h.ế.t đi cho xong. Ngươi làm sao có bản lĩnh như vậy?" Ta lắc đầu. Chỉ bị xõa tóc đi chân trần mà đã muốn c.h.ế.t sao? Đúng là yếu ớt. Nữ nhân dễ đối phó thật. Khi còn làm khốc lại, nếu phải thẩm vấn nữ nhân, ta không cần nhiều thủ đoạn. Chỉ cần cởi hai lớp y phục ngay trước mặt nam nhân, nàng ta lập tức ngất xỉu, tỉnh lại thì sống không bằng chết. Làm nhục một nữ nhân, chính là có cảm giác thành tựu. Có khi, chỉ cần cởi giày của nàng ta ngay giữa công đường, cũng đã đủ khiến nàng ta suy sụp. Đôi khi ta cũng suy nghĩ, rốt cuộc là quy củ thế nào, lại có thể khiến nữ nhân chỉ cần lộ một chút da thịt đã có thể bị hủy diệt ý chí. Người đặt ra loại quy củ này, đúng là cao thủ. Ta thậm chí còn thấy tiếc nuối, tại sao nam nhân lại không bị ràng buộc bởi những quy củ như thế. Bọn họ dù bị nhốt trong đại lao, vẫn nghĩ rằng bản thân có thể xoay chuyển tình thế. Có kẻ, dù bị tra tấn, vẫn cảm thấy tự hào, nghĩ rằng mình có thể lưu danh sử sách. Ra khỏi ngục rồi, vẫn có người tung hô ca tụng bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Số ký tự: 0