Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 23
Hà Điền Điền
2025-03-17 03:15:03
Nếu thật sự yêu, sao lại say mê Nhuyễn Phi, ba năm liền chỉ biết cưng chiều nàng ta? Nghe nói suốt ba năm đó, quốc khố có bao nhiêu báu vật đều bị hắn đem dâng cho Nhuyễn Phi. Nhưng cuối cùng, Nhuyễn Phi vẫn chết. Nếu thật sự yêu, sao có thể để Đức Phi hoành hành ngang ngược trước mặt Hạ Cẩm Bình? Quách Lệ Phi nói với ta:Hồng Trần Vô Định "Ta là gì chứ? Năm đó Đức Phi mới thật sự giẫm lên mặt mũi của Hoàng hậu mà đi." Rõ ràng là hắn không yêu đến vậy. Tần Duệ chỉ thích sự nhẫn nhịn và khoan dung của Hạ Cẩm Bình. Hắn chỉ hoài niệm một nữ nhân có thể nhượng bộ vô hạn mà thôi. Nhưng đến khi phát hiện nàng chán chường, không còn bận tâm đến hậu cung, để mặc Quách Lệ Phi lại khiến hậu cung rối loạn không chịu nổi, hắn mới cảm thấy không vừa ý. Thời điểm Đức Phi kiêu ngạo nhất, Lục Chiêu Nghi sảy thai một cách khó hiểu. Cũng chính Lục Chiêu Nghi từng rất hay cười. Hậu cung quy tắc nghiêm ngặt, ai làm cái gì, làm như thế nào, sao có thể không tra ra được? Tần Duệ thấy Đức Phi ngày càng quá đáng, liền chờ đến thời điểm thích hợp gán cho nàng một tội danh. Hừm, vẫn là chiêu "tâng bốc rồi dìm chết" của Trịnh Vương g.i.ế.c đệ đệ ruột Cung Thúc Đoạn mà thôi. Tần Duệ dùng chiêu "tâng bốc rồi dìm chết" để đối phó với Đức Phi và gia tộc của nàng. Kiếp trước làm hình quan tàn nhẫn, ta biết rõ chiêu trò này hơn ai hết. Khi muốn tâng bốc một người, tất nhiên phải dẫm lên vài kẻ khác. Nếu không, làm sao có thể làm nổi bật kẻ được tâng bốc đây? Hạ Cẩm Bình chính là người bị giẫm nát dưới chân. Giờ đây, Tần Duệ đã nắm trọn quyền hành, gia tộc của Đức Phi cũng chẳng còn chút ảnh hưởng nào trên triều đình. Hạ Cẩm Bình c.h.ế.t vào thời điểm thích hợp, đã đến lúc một kẻ cứng rắn như ta lên quản lý hậu cung cho hắn. Ta thuận lợi trở thành kế hậu. Sau khi ta đăng vị hoàng hậu, Tần Duệ bắt đầu sủng ái Vu Phượng Kiều. Ta chẳng thèm quan tâm hắn sủng ái ai. Làm hoàng đế, trước triều hắn thích giữ thế cân bằng, trong hậu cung cũng thích chơi trò này. Ta ngồi lên ngôi hoàng hậu, hắn liền xoay người cưng chiều Vu Quý Phi. Tốt thôi. Rất tốt. Nếu là nữ nhân mà hoàng thượng thích, thì ta cũng hết lòng yêu thương nàng ta. Nếu có ai dám lơ là Vu Phượng Kiều, ta sẽ ngay lập tức trừng trị bằng hình phạt "thùng gỗ" – nhốt kẻ đó vào trong một cái thùng, chỉ lộ ra cái đầu, nhốt suốt mười hai canh giờ, ngay cả đại tiểu tiện cũng phải làm trong thùng. Thậm chí ta còn cho khiêng cái thùng đến trước mặt Vu Phượng Kiều cho nàng ta xem. Nàng ta không nhịn nổi mà ói ra. Từ đó về sau, trong cung, ai ai cũng phải lấy Vu Phượng Kiều làm trọng. Càng như vậy, nàng ta càng sợ ta. "Hoàng thượng, nữ nhân tôn quý nhất hậu cung là hoàng hậu nương nương. Cớ sao chuyện gì cũng lấy thần thiếp đặt lên hàng đầu chứ?" Tần Duệ thờ ơ: "Hoàng hậu chính là nữ nhân tôn quý nhất. Trẫm yêu thích nàng, tất nhiên hoàng hậu cũng sẽ yêu thích nàng." Ta hoàn toàn đồng tình với cách nói này. Hoàng thượng yêu ai, ta liền đối tốt với người đó. Hoàng thượng ghét ai, ta sẽ thay hắn dạy dỗ kẻ đó. Chuyện đơn giản như vậy thôi. Ta là hoàng hậu, nhưng không phải thê tử của hắn. Ta chỉ là một lưỡi d.a.o mượn thế lực của hắn mà thôi. Điều duy nhất ta muốn, chính là hưởng thụ khoái cảm khi nhìn người khác kinh sợ. Dường như cuối cùng Vu Phượng Kiều cũng đã hiểu rõ điều này. "Hoàng hậu nương nương, nương nương... cầu xin người. Nếu có một ngày hoàng thượng không còn sủng hạnh ta, nếu phụ thân và mẫu thân ta phạm phải sai lầm gì, xin người hãy tha cho ta một con đường sống." Ta mỉm cười, để lộ hàm răng trắng lạnh như tuyết. "Hoàng thượng để ngươi sống, ta tất nhiên cũng sẽ để ngươi sống. Hoàng thượng nếu không muốn ngươi sống, vậy thì ta sẽ đối xử với ngươi thế nào, phải xem ý hắn." Vu Phượng Kiều run rẩy toàn thân. Ta không hiểu nàng ta sợ cái gì. Rõ ràng hoàng thượng đối xử với nàng ta rất tốt, nhưng nàng ta lại cứ sợ hãi đến như vậy. Vu Phượng Kiều sinh bệnh, từ chối thị tẩm, lấy cớ dưỡng bệnh mà không ra khỏi cửa. Tần Duệ cũng không miễn cưỡng, chỉ lệnh cho thái y tận tâm chữa trị. Hắn bắt đầu chuẩn bị tuyển tú, hậu cung sắp có thêm một nhóm tân nhân. Từ Thúy Hoa từ sau khi sảy thai, sức khỏe vẫn luôn không tốt. Mặt nàng ta ngày càng trắng bệch, trong mắt chứa đầy căm hận. Nhà họ Từ không ngừng nịnh bợ phụ thân ta, muốn đưa Từ Thúy Liên vào cung. Ta ngầm đồng ý, sau khi đã nhận được vô số lợi ích, phụ thân ta chấp nhận cho Từ nhị tiểu thư tham gia tuyển tú. Dù tuổi tác nàng ta đã hơi lớn, nhưng chỉ cần vận hành một chút, cũng không phải là không thể vào cung. Từ Thúy Hoa biết được ý định của gia tộc, tức giận đến phát điên. Nàng ta rốt cuộc cũng hiểu, bản thân đã là một quân cờ bị vứt bỏ. Gia tộc đã buông bỏ nàng ta. Nàng ta chạy đến trước mặt Tần Duệ, kêu gào: "Muội muội của thần thiếp tư chất nông cạn. Trước đây từng phạm sai lầm lớn, đã bị đuổi ra trang viên mấy năm. Làm sao có thể nhập cung?" Tần Duệ nhìn nàng ta, trong mắt đầy vẻ chán ghét. Hắn rất ghét loại người trở mặt phản bội gia tộc, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là hắn đã chán ngủ với nàng ta rồi. "Kẻ biết sai mà sửa, không gì đáng quý hơn. Từ chiêu nghi là tỷ tỷ, lại quá hà khắc với muội muội rồi." Ánh sáng trong mắt Từ Thúy Hoa hoàn toàn tắt lịm. 17 Tuyển tú lần nữa chọn ra một nhóm tân nhân. Điều bất ngờ là Phương Ngọc Doanh không tham gia. "Muội ấy không muốn nhập cung sao?" Ta hỏi phụ thân. "Con trai của Tổng đốc Nam tỉnh đã để mắt đến nó." Phụ thân giải thích. Ta khẽ gật đầu. Con trai Tổng đốc Nam tỉnh có ngoại gia ở kinh thành, đang theo học ở đây, lại kết giao bằng hữu với Phương Ngọc Minh. Cũng là một mối hôn sự tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro