Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Chương 22

Hà Điền Điền

2025-03-16 22:15:03

Thật nực cười, ta, một kẻ tàn nhẫn nhất hậu cung lại trở thành người bảo hộ cho những nữ nhân này. Tần Duệ muốn ta nhanh chóng sinh hoàng tử. Hắn cần một đứa con lý tưởng. Mẹ ruột phải xuất thân cao quý, dung mạo mỹ lệ. Con phải thông minh, khỏe mạnh. Dư Chiêu Dung sinh được hoàng tử trắng trẻo bụ bẫm, nhưng trong lòng Tần Duệ thực ra chẳng xem trọng nàng ta. Lúc hưởng thụ thì thoải mái. Xuống giường liền kén chọn đủ đường. "Ngọc Xích, sinh cho trẫm một hoàng tử thật xuất sắc đi." Tần Duệ làm ra vẻ muốn độc sủng ta. Phụ thân ta thăng quan rồi. Ông trở thành Thượng thư bộ Công. Trong lục bộ, bộ Công có vẻ mờ nhạt nhất, nhưng dù sao Thượng thư vẫn là Thượng thư. Bộ Công không quá nổi bật, nhưng lại là nơi béo bở. Bộ Hộ tuy nắm nhiều ngân lượng, nhưng dễ bị dòm ngó. Tiền bạc qua tay bộ Công thì có muôn vàn đường tắt. Phụ thân ta rất giỏi kiếm tiền từ những vị trí như vậy, ông hài lòng mãn nguyện. Ông gửi lời vào cung, nói rằng chuyện con cái, tốt nhất vẫn nên do chính ta sinh. Phương Ngọc Thành học hành khá tốt, thân là muội muội ruột thịt của hắn, phụ thân muốn gả Phương Ngọc Nghiên vào một danh môn thư hương, làm chính thất. Đưa nữ nhi vào cung làm phi tần cho hoàng thượng, tính ra cũng không lợi lộc gì. Thăng quan tiến chức, con rể môn đăng hộ đối mới là mấu chốt để xây dựng mạng lưới quan hệ. Ta hiểu rõ sắp xếp của phụ thân. Học theo dáng vẻ lả lướt của hoa khôi kiếp trước, ta nũng nịu nhẹ một chút, khiến Tần Duệ đích thân ban hôn cho Phương Ngọc Nghiên. Hắn sắc phong nàng làm chính thê của công tử Đại học sĩ Hàn Lâm Viện. Phụ thân ta chắc chắn vui mừng đến phát điên. Cả đời ông tiếc nuối vì không thi đậu tiến sĩ. Giờ đây gả nữ nhi cho nhi tử của Đại học sĩ, xem ai dám nói nhà họ Phương không có nền tảng văn chương. Ta và phụ thân đều giỏi lấy lòng Tần Duệ. Hắn cũng vui vẻ nâng đỡ cha con ta. Tiền triều và hậu cung bề ngoài trông rất hòa hợp. Từ Thúy Hoa đổ bệnh. Nàng ta từng sảy thai một lần. Không thể đổ lỗi cho ai, chính nàng ta còn không biết mình mang thai, vậy mà còn cố sức nhảy khúc vũ uốn mình dâng Tần Duệ. Nhưng nàng ta vẫn cắn răng khẳng định rằng chính ta đã hại nàng. Ta đâu có thời gian để ý đến nàng ta. Bởi vì, Hạ Cẩm Bình sắp c.h.ế.t rồi. Nàng ta chỉ còn lại một hơi tàn, trơ mắt nhìn ta ngày càng củng cố địa vị trong hậu cung, nhìn nhà họ Phương dần dần có chỗ đứng ở tiền triều. "Phương Ngọc Xích, ngươi là người thích hợp nhất để thay thế ta." "Vì sao." "Vì ngươi giống như nam nhân, mặt dày, vô sỉ, tàn nhẫn, thật sự quá tuyệt vời." "Quan trọng nhất là, ngươi vĩnh viễn không thể yêu hắn." 16 Từ Thúy Hoa la hét rằng chính ta đã cho người bỏ thứ gì đó vào thức ăn của nàng, khiến nàng bị sảy thai. Ta thỉnh cầu Tần Duệ: "Không quan trọng ai là kẻ nàng nghi ngờ, chỉ cần nàng chỉ đích danh, lập tức đưa kẻ đó vào Thận Hình Ty, để chính nàng thẩm vấn." Tần Duệ gật đầu. Ta dẫn Từ Thúy Hoa đến Thận Hình Ty, đặt dụng cụ tra tấn vào tay nàng, từng cái một, dạy nàng cách sử dụng. Nếu nàng thích, có thể đặt ta lên giá tra tấn, cũng được. Nhìn thấy vết m.á.u còn lưu trên các dụng cụ, nàng liền ngã xuống ngất xỉu. Ta lại sai người khiêng nàng về. Đúng là phiền phức. Sau khi trở về cung, Từ Thúy Hoa không nói một lời nào nữa. Ta liền không để ý tới nàng ta, tập trung chăm sóc Hạ Cẩm Bình. Tần Duệ có chút trầm ngâm: "Ái phi, trẫm cảm thấy nàng hiểu Thận Hình Ty còn hơn cả trẫm." Ta giả vờ không nghe thấy, chỉ một lòng hầu hạ Hạ Cẩm Bình. Ta và Hạ Cẩm Bình phải tỏ ra tỷ muội tình thâm, Tần Duệ mới có lý do nói rằng người được chọn kế vị ngôi hoàng hậu là do tiên hoàng hậu cũng tán thành, như vậy ta lên ngôi hoàng hậu mới danh chính ngôn thuận. Ta và Hạ Cẩm Bình vốn không có cái gọi là tỷ muội tình thâm, thậm chí chẳng thân thiết gì. Nàng cả ngày ru rú trong Trung Dung, ta không có chuyện gì cũng chẳng tới làm phiền nàng. Nhưng, nhất định phải diễn sao cho thật thân thiết. Chúng ta diễn rất chăm chú. Tần Duệ cũng tin thật. Tên ngu ngốc này. "Không ngờ hai nàng rất hợp nhau, Bình Nhi dịu dàng hiền thục, là điển mẫu của khuê tú. Khi mới thành thân, trẫm đã nghĩ, trẫm có đức gì mà cưới được một hiền thê như vậy." Ta thầm nhổ nước bọt. Một hiền thê như vậy, ngươi hành hạ đến mức sắp chết, thật đúng là có bản lĩnh. Hạ Cẩm Bình thì lại cười cười: "Nam nhân à, ngươi nghĩ họ ngu ngốc, nhưng thực ra không phải. Họ chỉ tin vào những gì có lợi cho họ mà thôi." Ta và Hạ Cẩm Bình có thân hay không không quan trọng, quan trọng là phải có một câu chuyện hay. Hắn muốn người đời ca tụng rằng hắn chung tình với chính thất, rằng người kế vị hoàng hậu cũng là một bậc hiền lương, không có sự tranh đoạt, hai đời hoàng hậu đều hòa thuận yêu thương lẫn nhau. Ghi vào sử sách, nhìn thật đẹp đẽ làm sao. Ta và Hạ Cẩm Bình vừa cười nhạo, vừa phối hợp diễn kịch cho Tần Duệ xem. Hạ Cẩm Bình vì gia tộc mà phải c.h.ế.t một cách thể diện. Ta vì phụ thân có đường tiến thân thuận lợi mà phải giúp nàng c.h.ế.t một cách thể diện. "Phương Ngọc Xích, bất kể ngươi làm vậy vì điều gì, trước khi c.h.ế.t ngươi đã tận tâm chăm sóc ta, ta thực sự biết ơn ngươi. Ta nói cho ngươi biết điều ta hối hận nhất trong đời —" Ta ghé sát tai nghe. "Điều ta hối hận nhất, là đã từng thật lòng yêu hắn." Chẳng bao lâu sau khi nói câu này, Hạ Cẩm Bình liền tắt thở. Tần Duệ khóc vô cùng thảm thiết.Hồng Trần Vô Định Khóc thật lòng, khóc rất cảm động. Hắn khóc như thể từng yêu Hạ Cẩm Bình đến mức khắc cốt ghi tâm vậy. Nhưng nếu thật sự yêu, khi mới thành thân sao lại lạnh nhạt với nàng, suốt ngày chỉ biết sủng ái Quách Lệ Phi?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Số ký tự: 0