Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 21
Hà Điền Điền
2025-03-16 22:15:03
15 Từ Thúy Hoa nghĩ ra biện pháp là mua chuộc Thái y. Không có gì mới mẻ cả. Ta đã sớm bắt giữ tên Thái y mà nàng ta định mua chuộc, lôi vào một căn phòng tối trong thiên điện, ra lệnh cho Thuận Hỉ treo một cây ngân châm ngay trên nhãn cầu của hắn. "Nàng ta cho ngươi bao nhiêu lợi ích? Lễ bộ Thị lang có biết chuyện này không?" Hốc mắt của Thái y lập tức tuôn trào nước mắt. "Lễ bộ Thị lang không hề hay biết. Chỉ là… ta có chút giao tình với nhà họ Từ, thế nên Từ Chiêu nghi mới tìm đến ta. Nàng ta hứa hẹn, nếu giúp được việc này, sang năm sẽ giúp cháu gái ta có một vị trí tốt trong cuộc tuyển tú." Nghe đồn, sang năm Tần Duệ sẽ mở đại tuyển. Nhiều năm rồi hậu cung chưa được nạp thêm phi tần, nên bây giờ có rất nhiều kẻ đang rục rịch hành động. Ta bảo hắn cứ nói với Từ Thúy Hoa rằng việc đã hoàn thành, nhưng thực chất, hắn phải chăm sóc thật tốt cho đứa bé trong bụng La Vân. Còn về khẩu cung của hắn, sau khi hắn điểm chỉ, ta sai người bí mật đưa ra ngoài cung, giao cho phụ thân. "Cứ để Lễ bộ Thị lang nhà họ Từ, trở thành con ch.ó của nhà họ Phương đi." Trong hậu cung, loại bỏ một Từ Thúy Hoa chẳng phải việc gì khó khăn. Khó là làm sao để Lễ bộ Từ Thị lang rơi vào tay phụ thân, để ông có thể dùng người này cho đại cục. Tần Duệ có biết những chuyện ta làm không? Dĩ nhiên là biết. Hắn biết mà vẫn làm bộ như không thấy. Hiện tại, chính sự trên triều đình cũng vô cùng rối ren, mà phụ thân ta vẫn luôn tuyệt đối trung thành với Tần Duệ. Lão là một gian thần. Hoàng đế nói gì cũng đúng. Mọi người ai cũng ghét gian thần, nhưng gian thần thăng tiến rất nhanh, mà Hoàng đế cũng không thể rời xa bọn họ. Ta và phụ thân đều là những "*bảo hoàng phái" kiên định nhất. (*bảo hoàng phái: những người ủng hộ và trung thành tuyệt đối với hoàng đế) Chỉ cần ta động ngón tay, Lễ bộ Thị lang họ Từ cũng phải quỳ gối trung thành, Tần Duệ đương nhiên rất vui vẻ. Đứa trẻ trong bụng La Vân, có thể bình an chào đời. "Hoàng Quý phi, trẫm càng nhìn càng thấy nàng thông minh như băng tuyết." Phần thưởng mà hắn dành cho ta chính là... lại tiếp tục ngủ với ta. Ta thật sự không muốn cái phần thưởng này chút nào. "Ngọc Xích, thực ra nàng dung nhan khuynh thành, đẹp nhất hậu cung. Chỉ đáng tiếc, nàng không hay cười, mà mỗi lần cười lại quá lạnh lẽo. Nếu nàng chịu quyến rũ một chút, nhất định có thể khuynh quốc khuynh thành." Trong lòng ta, ta thầm chửi rủa hắn một vạn lần. Quyến rũ cái tổ tiên ngươi ấy! Trong cung này, nhiều nữ nhân đã mị hoặc ngươi chưa đủ hay sao? Một ngày lại đòi hỏi hết cái này đến cái kia, tham lam vô độ! Nhưng dù trong lòng chửi rủa, ngoài mặt ta vẫn dịu dàng liếc mắt đưa tình với hắn một cái. Ta bắt chước Hoa khôi năm xưa đã từng liên thủ với ta.Hồng Trần Vô Định Nàng ấy cũng từng nhìn ta như thế... rồi chúng ta mỗi người một ngả. Ta sẽ không bao giờ quên nàng ấy. Nhưng, loại ác khuyển như ta, không xứng có tình yêu. Đứa trẻ trong bụng La Vân cuối cùng cũng được sinh ra. Là một bé gái. Từ Thúy Hoa mặt mày xám xịt, không thể chấp nhận nổi. Nàng ta không hiểu vì sao, dù đã mua chuộc Thái y, vậy mà đứa bé của La Vân vẫn bình an vô sự. Bởi vì là nữ nhi, Tần Duệ không mấy quan tâm. La Vân cũng chẳng được phong Phi. Ngược lại, Dư Tài nhân sinh ra một tiểu Hoàng tử mập mạp, lập tức được phong làm Chiêu dung. Về sự lạnh nhạt của Tần Duệ, La Vân không có bất kỳ oán giận nào. Nàng ta chỉ ôm nữ nhi, vẻ mặt hoàn toàn mãn nguyện. Hậu cung do ta quản lý nên trật tự rõ ràng, không ai dám làm càn, La Vân cứ thế yên ổn nuôi con, không tranh không đoạt. Còn sau này có được sủng ái nữa hay không? Ta quan sát một lúc, phát hiện La Vân không quan tâm. Lúc tổ chức cung yến dưới danh nghĩa Hạ Cẩm Bình, người tham dự không phải La Vân, mà là muội muội của nàng ta. Đó là đích nữ của La gia. Cuối cùng, người tiến cung lại là La Vân. Nghe nói, muội muội nàng ta mắc trọng bệnh. "Không phải trọng bệnh đâu." Tiểu Yến hạ giọng, ghé sát tai ta nói: "Muội muội của nàng ấy có người trong lòng, phụ thân yêu thương nàng, nên không nỡ ép buộc." La Vân bế nữ nhi đến cung của ta ngồi một lát. Chuyện này quả thực hiếm thấy. Bởi vì cung của ta không có khách. Sau khi Quách Lệ Phi ngoan ngoãn an phận, nàng ta tránh ta như tránh rắn rết. Tào Quý phi nếu không cần gặp sẽ không chủ động đến, trừ lần ta vừa lên làm Hoàng Quý Phi, nàng ta đến tỏ rõ lập trường muốn ôm đùi ta. Lưu Chiêu Nghi cũng vậy. Các nàng ngồi trước mặt ta quá lâu, cả người liền lạnh run. Chỉ có La Vân là không cảm thấy gì. "Mẹ kế đối với ta rất hà khắc. Ban đầu ta rất sợ bà ta, sau này liền thấy tê dại." Ta lập tức hiểu ra. Đây là một nữ nhân từ nhỏ đã sống trong sợ hãi và bất lực. Bây giờ đã trải qua nhiều chuyện, ngược lại không còn biết sợ hãi là gì nữa. "Hoàng Quý Phi, nói ra thì kỳ lạ, nhưng ta có cảm giác như người là thần hộ mệnh của ta vậy." Ta không nhịn được bật cười. Ta không phải thần hộ mệnh của nàng. Chỉ là hết lần này đến lần khác, ta thực sự đã cứu nàng và đứa trẻ trong bụng nàng. Những đứa trẻ lớn lên trong sợ hãi thường có trực giác rất mạnh. La Vân có linh cảm rằng ta đã cứu nàng. Nhưng ta không có ý định nhận công lao, cũng không cho rằng nàng là một đồng minh đáng để kết giao. "Chiêu Nghi, cứ sống yên ổn trong hậu cung đi." La Vân nghe vậy mỉm cười một cái. "Sống cả đời như vậy, có lẽ cũng không tệ." Trước đây nàng luôn thấp thỏm không biết mẹ kế sẽ gả nàng đi đâu. So với những điều không chắc chắn bên ngoài, hoàng cung dù tệ đến đâu, đối với nàng cũng là một nơi an thân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro